CHƯƠNG 18
Đột nhiên lại nhớ tới Quyền Anh, Vân Cẩm Nghị bắt đầu phiền muộn trở lại, cảnh tượng Quyền Anh và nữ nhân khác ở bên nhau kích thích mỗi một góc nhỏ trong người y.
Mẹ nó!
Tắm rửa xong, Thường Hỷ lại chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cho y, toàn là thứ mà y thích ăn.
Khen Thường Hỷ biết quan tâm, Vân Cẩm Nghị ăn no một bữa rồi nằm ngả xuống giường đánh giấc.
Từ sáng ngủ thẳng đến tối khi trăng treo trên đỉnh cây, Vân Cẩm Nghị cuối cùng bước ra khỏi giường, tỉnh lại không nói hai lời liền bảo Thường Hỷ theo y đi kỹ viện.
Thường Hỷ trừng to mắt, miệng há bự tới mức có thể nuốt một cái trứng gà, Vân Cẩm Nghị gõ đầu hắn một cái: “Ta nói đi là đi!”
Tú bà kỹ viện vừa thấy y, cũng kinh ngạc không thôi, bà vẫn cho rằng Vân Cẩm Nghị đã ra ngoài làm ăn nên mấy tháng qua mới không xuất hiện.
Kết quả còn chưa kịp điểm danh hồng bài cô nương, đã đụng phải người quen.
Người có chút danh tiếng trong ngành tơ lụa ở kinh thành, là Vương Dương Ngụy.
Người đó vừa thấy Vân Cẩm Nghị ở đây, liền kinh ngạc lại gần.
“Đây không phải là Vân công tử sao?! Ta còn cho rằng ngài ra ngoài làm ăn, mấy ngày nay ngài ở kinh thành à?”
Thường Hỷ lặng lẽ nói bên tai Vân Cẩm Nghị: “Thiếu gia, người này trong mấy tháng ngài không ở đây thường xuyên tới gây phiền toái.”
Vân Cẩm Nghị nhướng mi, ra là đến bới lông tìm vết?!
“Ông chủ Vương sao? Mấy ngày gần đây ta đích thực không ở kinh thành, thế nào, ngươi cần làm gì sao?”
Vương Dương Ngụy ngồi xuống đối diện y: “Cũng không dám khoa trương gì, chỉ là Vân công tử ngài rất lâu không ở kinh thành, chuyện nên làm đều không làm.”
“Dám hỏi ta có chuyện gì không làm?”
“Cứ lấy con phố ở thành nam đó, phố thương nghiệp đó là kinh doanh dưới danh nghĩa của ngài. Nhưng mấy tháng nay vì ngài không ở đây, phóng túng quản lý và quyết sách, mấy tháng này kinh doanh tổn thất nghiêm trọng. Bách tính không kiếm được ngân lượng không nói, triều đình thu thuế cũng giảm lượng lớn. Tuy nói như vậy có chút thất lễ, nhưng ngài đích thực không có tư cách tiếp tục thẩm định. Ta đã đề xuất thỉnh cầu với quan phủ, ta cũng hy vọng Vân công tử ngài có thể chủ động từ bỏ quyền kinh doanh và khế đất ở phố thương nghiệp.” Trên mặt Vương Dương Ngụy mang theo sự hiểm ác cố hữu của thương nhân.
Vân Cẩm Nghị cười lạnh hai tiếng, giỏi cho một ‘Vương Dương Ngụy’, chủ ý lớn như vậy cũng dám đặt lên đầu y!
Người này chắc cho rằng hiện tại y nhân tâm không đủ, mất uy vọng, lại thêm trong quan phủ hắn có vài người quen cho nên mới dám công nhiên đoạt địa bàn với y.
“Ông chủ Vương, phố thương nghiệp này ngài vẫn không nên coi thường thì hơn, ta không thể cho ngài.”
Vương Dương Ngụy nhìn Vân Cẩm Nghị nhàn định uống trà, có chút không vui nói: “Vân công tử, ngài như vậy chỉ dẫn khởi dân phẫn.”
“Ha, ta xuất tiền ra cho họ mở tiệm, xuất tiền cho họ kinh doanh, bọn họ lẽ nào muốn lấy oán báo ân? Hay là nói ngươi có tâm khiến bọn họ phản bội ta?”
Sắc mặt Vương Dương Ngụy càng thêm khó coi: “Vân công tử, ngươi không cần lời lời chỉ trích, không bằng cứ đợi đến lúc gặp nhau trên công đường, chúng ta có thể để bách tính chủ động chọn lựa người mà họ tín nhiệm.”
Vân Cẩm Nghị bỏ ly rượu xuống, cao ngạo liếc hắn một cái: “Vương Dương Ngụy, so với người cha có thể kiếm tiền đó của ngươi, ngươi thật sự còn cách rất xa.”
Vương Dương Ngụy vừa muốn phát tác, chợt nghe thấy Vân Cẩm Nghị nói: “Xem ra chuyện này là do ngươi tự tiện quyết định đi, nếu không cha ngươi Vương Tiến Lai nhất định sẽ không để ngươi ở đây làm chuyện dại dột. Ngươi có biết ta là người ngươi tuyệt đối không thể đắc tội không?”
“Lời này có ý gì?”
“Vương gia các ngươi sở dĩ có thể sinh tồn hưng khởi trong ngành tơ lụa ở kinh thành, là do ta cố ý vì nể mặt cha ngươi mà không lũng đoạn ngành này. Chỉ cần một câu nói của ta, các cửa tiệm dệt may ở khắp nơi trên Tô Hàng tuyệt đối sẽ không tiếp tục mua một món nào của Vương gia các ngươi. Lẽ nào nói ngươi muốn tiếp nhận phố thương nghiệp của ta, sau đó chuyển công việc buôn tơ lụa cho Vân Cẩm Nghị ta làm? Như vậy ta chắc cũng không bị thiệt.”
(*Tô Hàng: Tô Châu và Hàng Châu)
Vương Dương Ngụy giống như bị sự thật chấn động, hắn nhìn Vân Cẩm Nghị một lúc, cũng không dám tin tưởng.
“Nhanh trở về thương lượng cho kỹ với cha ngươi đi! Nếu hắn ủng hộ ngươi, ngươi lại đến giành phố thương nghiệp với ta cũng không muộn.”
Vương Dương Ngụy lảo đảo đi ra, Vân Cẩm Nghị lại uống một hớp trà, mắt đầy chế giễu.
Không tự lượng sức!
“Thường Hỷ, ngày mai truyền tin, phàm là thương gia cung cấp nguyên liệu cho Vương gia tơ lụa đều đề giá gấp ba!”
“Thiếu gia yên tâm, Thường Hỷ ngày mai sẽ đi dặn dò.”
Đây chính là kết quả của kẻ không tự lượng sức dám bức lông trên đầu lão hổ, đặc biệt là lão hổ khó tính này còn đang trong kỳ tâm tình phiền loạn!
Cố dậy lại hưng phấn, Vân Cẩm Nghị gọi hết các hồng bài ở nơi này cùng ra uống rượu với y.
Cao lương mỹ tửu, mỹ nhân như hoa như ngọc đều vây quanh y không ngừng lấy lòng nịnh nọt, đây thật sự là đã trở về cuộc sống xa hoa phóng đãng của y rồi.
Vân Cẩm Nghị mới đầu còn cảm thấy có chút không thích ứng, chính là toàn thân trên dưới nói không ra chỗ nào khó chịu, đặc biệt là khi những nữ nhân này dùng bộ ngực cọ lên người y.
Nhưng rất nhanh y đã tự giải thích, y là phú thương, là phú gia công tử, đây mới là cuộc sống của y, tên Quyền Anh kia tính là cái rắm gì!
Sao lại nhớ tới Quyền Anh rồi?! Vân Cẩm Nghị phiền não tóm lấy một nữ nhân hôn lên môi nàng, nữ nhân đó lập tức thở dốc yêu kiều nhanh chóng ngồi lên đùi y.
Qua thời gian một bữa cơm, Vân Cẩm Nghị uống không ít, cuối cùng kéo một nữ nhân đi lên lầu.
“Vân công tử, ngài đừng gấp a!” Vừa vào phòng, nữ nhân đó liền bị Vân Cẩm Nghị ấn lên giường xé y phục.
Nữ nhân rất nhanh đã trần trụi, Vân Cẩm Nghị nhẹ ma sát trên phần ngực tròn trịa của nàng, nghe nàng rên rỉ có phần chói tai.
Phiền não bỗng dâng lên, bất kể là thân thể nữ nhân hay là thanh âm của nữ nhân đều làm y phiền chán.
Tùy tiện xoa nắn hai bầu ngực trắng tinh, Vân Cẩm Nghị giải khai quần dùng bàn tay vuốt hai cái, mẹ nó, đến lúc này rồi còn chưa chịu cứng lên!
“Vân công tử, ngài…” Nữ nhân nhìn thấy Vân Cẩm Nghị vẫn đang nỗ lực muốn hạ thân đứng lên, nghi hoặc lại cẩn thận nhỏ giọng hỏi.
Vân Cẩm Nghị xanh mặt xém chút dọa chết nữ nhân.
Thắt quần lại, mặt ngoại y, Vân Cẩm Nghị ném tiền lại rồi dẫn Thường Hỷ trở về.
Mẹ nó sau này tuyệt đối sẽ không đến kỹ viện nữa!
…….
Thì ra trong những ngày y không ở đây, phiền phức thật sự không ít. Ngày thứ hai nguyên một buổi sáng y tựa hồ phải cùng đủ loại thương gia giao thiệp, cuối cùng y nên bồi thường thì bồi thường, nên đá đít thì đá đít bọn họ đi, còn nếu nhìn không thuận mắt thì trực tiếp cắt đứt đường tài lộ của họ.
Sấm rền gió cuốn cả buổi sáng, Vương Tiến Lai cha của Vương Dương Ngụy dẫn theo nhi tử bị đánh đến sưng mặt tới Vân gia bồi tội, Vân Cẩm Nghị cười hi hi cho bọn họ trở về, ai bảo nhi tử của ông không biết tốt xấu chứ.
Vân Cẩm Nghị quả nhiên không đi kỹ viện nữa, y đến tiểu quan ***.
Diễm Quan Cư vẫn giống như bình thường làm ăn hưng thịnh, nghe nói trong Diễm Quan Cư mới tới không ít hàng tốt.
Vân Cẩm Nghị gọi một người mới, nam hài tử vừa nhìn chỉ cỡ mười sáu mười bảy tuổi, dáng vẻ rất tinh tế nhu nhược, ánh mắt nhìn y còn mang chút lo sợ.
“Ngươi tên gì?” Vân Cẩm Nghị vừa nhìn liền biết đây là chim non còn chưa tiếp khách, lưu lạc đến nơi này cũng thật đáng thương.
“Tiểu, Tiểu Phục.” Nam hài khẽ run.
Đến tối Vân Cẩm Nghị gọi hắn cùng ăn cơm, uống chút rượu nhạt, sau đó mang hắn về Vân gia.
Chuẩn bị cho Tiểu Phục một gian phòng, y còn chưa kịp mở miệng, nam hài này đã tự thoát sạch nằm trong chăn đợi y.
Kết quả đứng nhìn Tiểu Phục một trận, than thở: “Ngủ đi.”
Ngồi trong hoa viên Vân gia, nơi này từng là cảnh đẹp mà y thích thưởng trăng tán tỉnh. Nhưng hiện tại, y lại cô độc một mình ngồi ở đó uống rượu.
Uống rồi uống, có chút say.
“Ô, Vân Cẩm Nghị ta nhất định là trúng tà rồi! Sao ta lại thích ngươi?! Ngươi nói ngươi có chỗ nào tốt? Vừa tàn nhẫn vừa lang độc, âm tình bất định còn biến thái, phẩm vị lại thấp kém! Thế nhưng cùng nữ nhân xấu xí đệ nhất thiên hạ đó làm chuyện kia, ngươi không thấy buồn nôn sao! Ô ô, ngươi cho rằng lão tử thật sự thích ngươi sao? Đợi kiếp sau đi! Lão tử khi không bị ngươi thượng lâu như thế, ngươi còn chạy đi ôm nữ nhân khác, mẹ nó ngươi cho là lão tử ăn chay sao!”
Tối đó y ngồi trong hoa viên nhà mình uống rượu, vẫn là Thường Hỷ đỡ y về phòng.
Thường Hỷ cũng cảm thấy thiếu gia nhà mình từ sau lần đó trở về đã có chút khác thường, nhưng không đúng ở chỗ nào thì hắn cũng không nhìn ra, hình như là tình tự hóa hơn so với lúc trước?
Ngày hôm sau y không đưa Tiểu Phục về lại Diễm Quan Cư, y lấy một ngàn lượng đưa cho Thường Hỷ, bảo Thường Hỷ đưa cho ông chủ Diễm Quan Cư, nói là y mua Tiểu Phục.
Thường Hỷ kinh ngạc chạy đi như làn khói.
Sau đó Tiểu Phục ôm tâm tình cảm kích vô cùng làm hạ nhân của y, có lúc thậm chí còn làm luôn những việc mà Thường Hỷ nên làm, tiểu hài tử phi thường vui sướng.
Thường Hỷ cũng có chút tư vị không biết nói sao, đây không phải rõ ràng là cướp cơm của hắn sao?!
Tối hôm nay, Vân Cẩm Nghị rất mệt mỏi ngồi tựa trên ghế thái sư, ban ngày xem vật liệu bận rộn cả buổi, hiện tại thắt lưng y cũng nhức mỏi.
“Thiếu gia, ta xoa vai cho ngài.” Tiểu Phục quan tâm đi tới xoa vai cho y.
Cánh tay vừa mềm lực đạo vừa tốt, Vân Cẩm Nghị nhắm mắt lại, thoải mái hừ hừ hai tiếng.
Xoa bóp một hồi, lực đạo đột nhiên biến mất, Vân Cẩm Nghị vừa muốn hỏi tại sao không xoa nữa, trên môi đã truyền tới xúc cảm ẩm ướt.
“Thiếu gia, ta, ta thích ngài.” Tiểu Phục nhỏ giọng nói, say mê nhìn gương mặt tuấn mỹ của Vân Cẩm Nghị, từ sau khi hắn được chuộc thân hắn đã thích thiếu gia rồi.
“Sau đó thì sao?” Vân Cẩm Nghị chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
“Ta muốn hầu hạ thiếu gia.”
Ân, nói thật, Vân Cẩm Nghị hiện tại thật sự không có dục vọng với hắn.
“Ta sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt.” Nói rồi, Tiểu Phục cúi người giải khai thắt lưng của Vân Cẩm Nghị, miệng nhỏ mở ra ngậm dục vọng của y vào miệng.
Động tác của tiểu tử này quá nhanh rồi, Vân Cẩm Nghị còn chưa kịp phản ứng thì hạ thân đã tiến vào miệng hắn, người này sao nhanh như vậy a!
Ánh đèn hôn ám hơi lay lắt, Vân Cẩm Nghị không kịp đề phòng ngẩng đầu lên, ngốc lăng.
“Quyền Anh….”