CHƯƠNG 19
Sắc mặt Quyền Anh so với sắc trời còn u tối hơn, hai mắt nhìn y toàn là băng lạnh.
Tiểu Phục cũng ý thức được trong phòng có người, luống cuống ngẩng đầu thắt lại quần cho thiếu gia.
“Ngươi đến đây làm gì?!” Vân Cẩm Nghị tỉnh lại.
Quyền Anh từng bước bức lại: “Ngươi rất bản lĩnh a, đi kỹ viện, phiêu tiểu quan, ngươi cho Ám Phách ta là ai?”
Không biết tại sao Vân Cẩm Nghị có chút hoảng loạn, sau đó lại không cam lòng đáp trả: “Ta đi kỹ viện, phiêu tiểu quan là chuyện của ta, không có chút quan hệ gì với ngươi?!”
Quyền Anh siết cằm y, bức y nhìn thẳng vào mình: “Ngươi đã chọc giận ta rồi, đừng không biết chừng mực như vậy.”
“Buông thiếu gia ra!” Tiểu Phục đột nhiên tiến lên muốn ngăn cản, quanh người Quyền Anh đã có sát khí.
Vân Cẩm Nghị cho dù rất đau, cũng phát giác được: “Chuyện không liên can hắn, ngươi đừng động hắn.”
“Ngươi đang bảo hộ hắn?” Sát khí càng nặng.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Ách, cằm đau quá a!
“Ngươi nói xem?”
Vân Cẩm Nghị bị siết đến chảy nước mắt cũng sắp nổi điên, hung hăng nói: “Mẹ nó ngươi bớt làm thái tuế trên địa bàn của ta đi! Ta cảnh cáo ngươi lập tức buông ta ra, nếu không ta sẽ cho ngươi hối hận!”
“Làm thế nào khiến ta hối hận? Nói thử xem.”
“Tất cả công việc ám sát nhiệm vụ mật án mà Ám Đường của các ngươi tiếp nhận trong mười năm nay đều nằm trong tay ta! Trên có hoàng cung quý tộc, dưới có giang hồ danh môn. Ngươi nếu dám chọc giận ta, ta sẽ công bố mật án này ra, Ám Đường của các ngươi dù có mạnh hơn, cũng không phải là đối thủ của triều đình và cả giang hồ. Nếu ngươi không tin thì có thể mạo hiểm thử xem!”
Biểu tình của Quyền Anh vẫn âm trầm như cũ, chậm rãi buông lỏng cánh tay đang kiềm chặt Vân Cẩm Nghị, nửa ngày không nói gì.
“Đây là món bài ngươi vì ly khai ta mà chuẩn bị sao?” Thanh âm của Quyền Anh trầm tháp, giống như băng chất.
“Đối phó với loại người như ngươi đương nhiên phải chuẩn bị như vậy rồi!” Vội xoa cằm, mẹ nó, xém chút vặn nát rồi!
Trong hai mắt Quyền Anh thiêu cháy ngọn lửa phẫn nộ, rõ ràng đến mức ngay cả Tiểu Phục đã ngốc lăng cũng phát giác được.
Đột nhiên, hắn bảo vệ trước mặt Vân Cẩm Nghị: “Đừng thương tổn thiếu gia!”
Quyền Anh đánh hắn một chưởng bay ra.
“Tiểu Phục, a!”
Vân Cẩm Nghị bị Quyền Anh ném lên giường.
“Dừng tay, mau dừng tay!”
Quyền Anh xé y phục của y xuống, thô lỗ cột hai tay của y vào đầu giường.
“Tên điên kia, ngươi nhanh buông ta ra!”
Phẫn nộ trong mắt Quyền Anh chưa từng biến mất, mục quang hắn nhìn Vân Cẩm Nghị giống như muốn xé y thành hai nửa.
Ngô! Hai điểm trên ngực bị hung hăng ngắt véo, đau đến mức mặt y lập tức co rút. Da thịt toàn thân trên dưới bị hung hăng vê nắn nhu niết, rất nhanh vừa đỏ vừa xanh.
“Mẹ nó ngươi biến thái, ngô!”
Hai chân rất nhanh bị tách ra, ngón tay thô lỗ tiến vào, không chút lưu tình mở rộng nơi đó, giảo lộng xoay chuyển. Khí tức Vân Cẩm Nghị có chút không ổn.
Tiếp đó, y dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nam nhân giải khai thắt lưng quần, lộ ra phân thân xung huyết kinh người. Chân của y bị tách mở rộng hơn, trong tiếng kêu thảm phân thân đó mãnh liệt đỉnh vào thân thể y.
“Ngô!”
Quyền Anh siết chặt hai cánh mông chắc nịch của Vân Cẩm Nghị, mãnh liệt đâm vào rồi rút ra hạ thân của mình.
Hắn tức giận, rất tức giận. Hiện tại trừ cường bạo nam nhân dưới thân này ra, suy nghĩ duy nhất của hắn chính là muốn giết người.
“Ngô, ngô….” Vân Cẩm Nghị ngay cả khí lực để la cũng không có, mặc cho nam nhân tùy ý ngược đãi thân thể y.
Cảm giác từ hạ thể truyền đến dị thường rõ ràng, mỗi lần bị xỏ xuyên, chỗ sâu bên trong run rẩy cũng vô cùng rõ rệt, khiến thân thể y không kìm được run rẩy.
“Muốn dùng mật án đó uy hiếp ta sao? Ngươi muốn ly khai ta như vậy?!”
Nam nhân đột nhiên lật ngược người Vân Cẩm Nghị, nằm sấp lên thân y từ phía sau đỉnh vào.
“Ngô! Ô ô…”
“Ngươi yên tâm, Ám Đường cho dù bị toàn thể người thiên hạ này vây sát, ta cũng sẽ mang ngươi theo. Ta sinh ngươi sinh, ta tử ngươi tử!”
“Ô ô! A!” Động tác của Quyền Anh càng thêm bạo lực, biên độ và tốc độ đều gia tăng, Vân Cẩm Nghị cảm thấy mình sắp ngất đi, bụng cũng sắp bị đỉnh xuyên rồi!
Quyền Anh thật muốn một chưởng đánh chết nam nhân dưới thân, khi nghe y dùng sự tồn vong của Ám Đường đến uy hiếp hắn, hắn thế nhưng chỉ cảm thấy đau lòng.
Giỏi, giỏi lắm!!
Vân Cẩm Nghị lại kêu lớn một tiếng, ô ô, hỗn đàn này cũng không sợ chơi chết y!
Giày vò không phải giành cho người liên tục diễn ra không dừng lại, Vân Cẩm Nghị sắp sửa đoạn khí, Quyền Anh lại trong thân thể y tiết ra một lần rồi một lần, lật tới lật lui y tùy ý giày vò.
Cuối cùng, thân thể y được buông lỏng, phân thân không giống người đó từng chút một lui ra khỏi nội thể của y.
Cuối cùng được cứu rồi… Vân Cẩm Nghị thở phào, ngất đi.
Khi Vân Cẩm Nghị tỉnh lại mới thể nghiệm được tư vị thân thể giống như bị tháo rời.
Toàn thân trên xuống đều sắp liệt, động một chút, thắt lưng, bắp đùi, giữa hai chân đều đau đến đòi mạng….
“Mẹ nó hỗn đàn…”
“Ngươi mắng ai vậy?”
“Ô oa___! Ngươi, ngươi sao còn ở đây?!” Vân Cẩm Nghị kéo chăn cố gắng bao lên người.
Quyền Anh trầm mặt: “Vậy ta nên đi?”
Vân Cẩm Nghị bừng tỉnh đại ngộ! Đúng a, tiểu tử ngươi chỉnh lão tử thành ra thế này, sao có thể đi?! Y thật sự bị ngược đến hồ đồ rồi, tự nhiên theo phản xạ muốn cách hắn xa một chút.
Vân Cẩm Nghị tức phì phì kéo chăn ra, muốn ngồi dậy, nhưng vừa ngồi lên thì y liền kêu thảm một tiếng rồi ngã trở về.
“Hừ.” Quyền Anh giễu một tiếng thấp đến không thể nghe, đáng tiếc tiếng này vẫn để cho Vân Cẩm Nghị nghe được.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi vô sỉ!” Tức tới lắp bắp.
Quyền Anh híp mắt, dưới tay dùng lực, tách bắp đùi đau nhức của Vân Cẩm Nghị ra: “Ngươi có muốn nếm thử chuyện vô sỉ hơn không!”
“A! Đừng đừng đừng!” Vân Cẩm Nghị lập tức khép hai chân lại.
Trầm mặc một trận thật lâu, hai người không phát ra chút âm thanh.
“Mật án của Ám Đường, là ai cho ngươi?” Quyền Anh đột nhiên nói.
“Gia ta thông minh, tự mình lấy được tới tay.” Biểu tình Vân Cẩm Nghị vô hạn khoa trương.
“Đánh rắm.”
“…..”
“Ngươi quản ta làm thế nào có được?! Tóm lại ta cảnh cáo ngươi, ngươi chọc ta không vui ta liền đem nó công bố ra ngoài!”
Thần sắc vốn dĩ có chút hòa hoãn của Quyền Anh lại lần nữa biến thành âm độc, trở người áp lên trên người Vân Cẩm Nghị: “Ngươi thật sự cho rằng dùng cái này có thể uy hiếp được ta sao?”
Vân Cẩm Nghị nhớ lại, tối qua tên cầm thú này nói cái gì nhỉ?
“Ta sinh ngươi sinh, ta tử ngươi tử”___ Thật không cần mặt mũi, nói với y mấy lời chua tới đòi mạng chỉ dùng để dỗ nữ nhân sao?!
“Quyền Anh ngươi đừng cho rằng chỉ vậy thì ta sẽ tin ngươi, ngươi chịu đem vận mệnh của Ám Đường ra đùa sao? Quỷ mới tin! Ngươi thật cho rằng ta không dám công bố mật án này ra?”
Quyền Anh cảm thấy trong lòng ngực có ngọn lửa đang thiêu đốt, muốn tự tay vặn chết nam nhân dưới thân, phi thường muốn!
Sau đó, hắn thật sự đặt tay lên cổ Vân Cẩm Nghị, dùng lực….
“Sai lầm lớn nhất của ta chính là động tình với ngươi.” Quyền Anh nói: “Ta cuối cùng thấy được trong thiên hạ này người còn lãnh huyết hơn ta, Vân Cẩm Nghị, nếu ngươi có thể nhẫn tâm đối với ta như vậy, vậy ta còn không đành làm chi?!”
Vân Cẩm Nghị nghẹn xanh mặt, mở miệng, phẫn hận trừng mắt nhìn Quyền Anh, vương bát đản này lại phát điên?!
Đột nhiên, Quyền Anh buông tay ra, nắm tóc Vân Cẩm Nghị bức y ngước lên nhìn mình.
“Giết ngươi rồi ta cũng không thể giải hận, ta muốn mang ngươi trở về, khiến ngươi ngày ngày bị ta làm bị ta giày vò, đó chính là kết cuộc cho việc dám phản bội ta!”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ! Tên điên, thả ta ra!” Da đầu của Vân Cẩm Nghị bị hắn kéo đến tê dại, cơn tức giận phát không nổi!
“Mẹ nó ngươi bớt không cần mặt mũi đi! Ai phản bội ngươi! Tối hôm đó ngươi và Long Ngũ ở trong phòng làm những chuyện gì ngươi cho rằng ta không biết sao?! Còn dám nói là ta phản bội ngươi? Ta sẽ bảo Thẩm Lam chỉnh cho Ám Đường của ngươi rối loạn hết lên!”
Quyền Anh đang thi bạo bỗng nhiên không động nữa, Vân Cẩm Nghị cuối cùng thả lỏng, lăn vào bên trong giường trốn tránh.
“Ngươi là nói đêm ngươi ly khai, nhìn thấy ta và Long Ngũ trong phòng?” Quyền Anh không chút động đậy nhìn y chăm chăm.
“Ngươi nói đi? Nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm! Nghĩ lại ta liền cảm thấy buồn nôn! Ngươi là đồ nam nhân không có phẩm vị!”
Mắng xong trong lòng cũng dễ chịu một chút, loại tiện nữ nhân như Long Ngũ cũng chỉ xứng với ngươi!
Quyền Anh nửa ngày bất động, trên mặt hiện lên ngàn vạn biểu tình, giống như đang cố gắng suy nghĩ cái gì.
Vốn cho rằng Quyền Anh sẽ tức giận, nhưng Vân Cẩm Nghị lại thấy Quyền Anh cuối cùng lộ ra biểu tình thả lỏng dựa lại gần y.
“Này, ngươi đừng qua đây a, đừng qua đây!” Vân Cẩm Nghị liều mạng lùi ra sau.
Quyền Anh lại đè y dưới người, nhìn thật sâu vào mắt y, cúi đầu hôn lên môi y.
“Ngô…” Vân Cẩm Nghị ngốc ra.
Môi bị thân mật hôn qua, khoang miệng được tỉ mỉ liếm lộng, Quyền Anh dịu dàng mút môi y, không còn thô bạo nữa.
Rất lâu, nụ hôn khiến y mặt đỏ tim đập mới ngừng.
“Ngươi, ngươi___”
“Ta không chạm vào nàng.”
“Ách?”
Quyền Anh dùng ngón cái lau đi nước bọt bên khóe miệng y: “Ta chỉ muốn để nàng biết ta sẽ không có cảm giác với nàng, để nàng chết tâm mà thôi.”
Vân Cẩm Nghị lại vướng mắc: “Bớt lừa ta đi! Ta rõ ràng nhìn thấy nàng ngồi trên người ngươi, các ngươi rõ ràng chính là đang làm!”
Muốn lừa y?! Xem y là đồ thiển cận sao?!
“Hôm đó ngay cả quần của ta cũng chưa giải khai, chỉ để nàng xem thử liệu ta có phản ứng không mà thôi. Được rồi, nên giải thích ta đều đã giải thích rồi, không cho ngươi la lối nữa.” Quyền Anh kéo mặt y qua tiếp tục hôn.
Vân Cẩm Nghị lập tức tránh ra: “Hừ! Ngươi và nàng có làm hay không liên quan gì tới ta? Ta cũng không đặt trong lòng, ngươi giải thích với ta làm gì?”
Quyền Anh híp mắt, tên vô lại này! Vân Cẩm Nghị cho rằng Quyền Anh lại muốn cứng rắn thượng mình, nhưng đối phương chỉ lộ ra biểu tình muốn ăn y vào bụng, sau đó sờ mó toàn thân y một lượt mà thôi.
Đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, Vân Cẩm Nghị thật sự không thích ứng… ách, y không phải đã quen bị ngược chứ?
“Chuẩn bị nước tắm.” Quyền Anh đột nhiên nói, Vân Cẩm Nghị ngạc nhiên, hắn đang nói với ai vậy?
“Nô tài đi ngay!” Bên ngoài là thanh âm hoảng loạn của Thường Hỷ, còn có bước chân vô cùng nhanh chạy đi.
……
“Cẩu nô tài!” Vân Cẩm Nghị căm hận mắng một tiếng, thế nhưng dám ở bên ngoài nghe ngóng? Hơn nữa còn biết rõ thiếu gia nhà mình gặp nạn mà còn không giúp?! Sau này trừu chết hắn!
Quyền Anh mặc y la ó, tiếp tục đè y muốn hôn.
“Ngô, bỏ, bỏ ra… ngô…”
Hôn không biết bao lâu, cửa bị đẩy ra, Thường Hỷ bê thùng chứa nước nóng đứng cứng ngắc tại cửa.
“Cái, cái kia, nước, nước chuẩn bị, tốt rồi….”
Quyền Anh ngẩng đầu: “Ân, tiến vào đi.”
Thường Hỷ không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn ánh mắt lang độc của thiếu gia nhà hắn đang bắn tới. Hiện tại, so với thiếu gia nhà hắn, hắn càng sợ người nam nhân cao lớn đang áp thiếu gia dưới thân hơn.
Hắn biết nam nhân này từng là ‘tiểu quan’ mà thiếu gia đã bao về nhà, hắn cũng biết nam nhân này nhất định không phải là tiểu quan gì cả, khẳng định không phải là người dễ đối phó.
Cái này a, đều là do thiếu gia cố chấp, hiện tại chuốc lấy đại phiền toái rồi?! Thiếu gia mất tích nhiều ngày như vậy nhất định là có liên quan tới nam nhân này!
Haizzz, hắn không phải không muốn giúp thiếu gia, nhưng từ tối qua sau khi hắn dìu Tiểu Phục chỉ còn ngoi ngóp một hơi thở ở trước cửa phòng thiếu gia về, hắn không dám khinh thủ vọng động nữa.
Ách, nói hắn không có cốt khí hắn cũng thừa nhận, hơn nữa tối qua chuyện nam nhân đó làm với thiếu gia… nếu hắn thật sự tìm người không phải sẽ làm thiếu gia mất mặt sao.
Thùng tắm lớn cuối cùng cũng được đổ đầy nước, Thường Hỷ rất không nghĩa khí vội vàng chạy trốn khỏi chỗ thị phi này.
Quyền Anh nhìn người đang vẻ mặt không vui, kéo chăn trên người y xuống, ôm ngang y lên.
“Này!” Vân Cẩm Nghị nhảy dựng, vội vàng ôm chặt cổ hắn.
Quyền Anh ôm Vân Cẩm Nghị đi vào thùng, cả hai cùng ngồi trong đó, kiên trì tư thế giữ Vân Cẩm Nghị trong lòng.
“Ngươi đây là làm gì…” Ngồi trong lòng Quyền Anh cùng tắm rửa… lớp da mặt dày hơn tường thành của Vân Cẩm Nghị hiếm khí đỏ lên.
“Tắm cho ngươi.” Thanh âm thấp trầm từ tính của Quyền Anh xém chút khiến y rên rỉ ra tiếng, mẹ ơi, sao y không có định lực gì vậy?!
“Ta có thể tự tắm.” Giọng nói của Vân Cẩm Nghị thấp đến không thể nghe thấy, mặt đỏ tựa mông khỉ.
Quyền Anh nâng cằm y lên, tỉ mỉ nhìn vào mắt y: “Ngươi còn học theo nữ nhân e lệ ngượng ngùng?”
Vân Cẩm Nghị vừa muốn phẫn nộ, giây tiếp theo môi đã bị người hút lấy.
“Ngô…”
Quyền Anh hôm nay, sao thích hôn y như vậy chứ…
Vân Cẩm Nghị lại bị ôm thật chặt, môi bị chặn nghiêm cẩn, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ.
Tấm lưng trơn bóng mịn màng bị cánh tay thô ráp của Quyền Anh ve vuốt từ trên xuống dưới, sau đó một tay đi đến mặt sau của y cẩn thận thăm dò.
“Ngô, ân…” Vân Cẩm Nghị muốn giãy dụa, nhưng Quyền Anh ôm y quá chặt, không để y động đậy.
Ngón tay từng chút từng chút đâm vào, mặt sau của Vân Cẩm Nghị vẫn còn rất ẩm ướt nhu nõn, ngón tay vừa banh ra, trọc dịch bạch sắc thuận theo đó chảy ra ngoài.
Quyền Anh cắn một phát lên nhũ đầu của Vân Cẩm Nghị.
“A!”
Vân Cẩm Nghị sắp không được rồi, ngón tay của Quyền Anh ở hạ thể của y khuấy động, trước ngực cũng bị hắn ngậm lấy liếm mút, hai thân thể xích lõa dán chặt vào nhau trong thùng tắm, cảm giác da thịt tiếp xúc thân mật khiến lỗ chân lông cũng tham luyến được dung hợp.
Vân Cẩm Nghị kìm lòng không đậu ôm cổ Quyền Anh.
“Còn muốn sao?” Quyền Anh hôn lên tai y, ái muội thấp giọng nói.
“Ân…”