Hoa Nương Vương Phi

Chương 17: Chương 17: Giáo chủ thần bí




Dạ Linh Uyển cùng Đông Thiên Phong không chút chậm trễ nhanh chóng đuổi theo người của Thiên ma giáo.

“Này, Uyển Uyển, khi nãy ngươi cho ác nữ kia ngoạn độc gì?” Đông Thiên Phong hưng trí bừng bừng, hắn đương nhiên thích Dạ Linh Uyển cho người khác ngoạn độc. Bất quá, đừng thử trên người hắn là được.

Dạ Linh Uyển nhìn hắn bỡn cợt : “ Tiểu bạch kiểm, tới đây cho tỷ tỷ ôm một cái rồi sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?”

“Ngươi…” Đông Thiên Phong thức thời không hỏi thêm nữa, hắn cũng không muốn bị đem ra làm trò đùa cho người nào đó

“Uyển Uyển, ngươi vào trước đi.”

“Tiểu Phong Phong, ngươi không biết nam tử phải đỉnh thiên lập địa sao, vẫn là ngươi vào trước mới phải.” Dạ Linh Uyển kiên quyết giả một bộ nữ tử yếu đuối.

“Nhưng là ta…” Đông Thiên Phong vẻ mặt nhăn nhó.

Hai người họ vốn đã đuổi tới trước cửa Thiên ma giáo, chỉ đứng cách đó năm thước. Nhưng trước mặt là một núi đá vừa cao vừa nhẵn, hai người họ dù có tuyệt đỉnh khinh công cũng không thể qua hết ngọn núi không thấy đỉnh này được, nên cách duy nhất chính là vào bằng cửa chính, Đông Thiên Phong vẻ mặt co rút nhìn trên mặt đất có hàng ngàn lỗ nhỏ lại sâu. Hắn có đần đến mấy cũng đoán được là cửa này vào không dễ dàng, còn đang trầm tư suy tính không ngờ đã có người thay hắn quyết định.

“Ngươi rụt rè cái gì, nam nhân phải biết quyết đoán chứ.” Dạ Linh Uyển vừa nói, không suy nghĩ thêm liền nhấc chân đá Đông Thiên Phong về phía trước.

“A, ngươi…” Đông Thiên Phong hét lên một tiếng, không kịp nói được câu hoàn chỉnh liền phải chật vật tránh né hàng ngàn mũi tên hướng hắn bay tới.

Dạ Linh Uyển vẽ được hơn mười con rùa trên mặt đất, ngẩng đầu ngáp dài nhìn Đông Thiên Phong vẫn không ngừng bay tới bay lui.

“Tiểu Phong Phong, còn chưa xong nữa sao?” Nàng đã buồn ngủ lắm rồi.

“Ngươi còn nói.” Đông Thiên Phong tức không thở nổi, nàng đá hắn vào hố lửa còn nói hắn làm không xong. Hàng vạn mũi tên hướng hắn mà tới khiến hắn chỉ có thể tránh chứ không có khả năng định hướng mà chạy sang hướng khác.

“ Kẻ nào to gan dám đột nhập bổn giáo.” Một giọng nói to lớn đầy tính uy hiếp vang lên.

Dạ Linh Uyển nhếch khóe miệng, cuối cùng nàng cũng chờ được.

“Hai ngươi là…”

Dạ Linh Uyển nhìn nam tử phía trước, nhận ra hắn là một trong hai vị hộ pháp khi nãy. Mà người kia cũng đang đánh giá nàng cùng Đông Thiên Phong.

Sở Phong không khỏi nhíu mi nhìn hai người trước mặt. Nam khí thế hơn người, tuy tuổi còn trẻ nhưng khiến người khác có cảm giác không thể đùa giỡn quyền uy của hắn. Mà khi nãy hắn tránh né cạm bẫy linh hoạt chứng tỏ khinh công trác tuyệt. Còn nữ tử này, tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng khí chất thanh lãnh của nàng khiến người khác không khỏi thán phục.

“Các chủ Tịch Linh Các cùng Cung chủ Phong Thiên Cung.” Dạ Linh Uyển lạnh nhạt lên tiếng, không ngoài dự kiến nàng thấy được vẻ ngạc nhiên của Sợ Phong.

“Hai vị đến đây không biết có gì chỉ giáo.” Sở Phong trong lòng ngờ vực, bọn họ khi nào thì đụng đến hai người này.

“Nghe nói giáo chủ của các vị thân thể không khỏe nên có nhã ý đến xem.”

Sợ Phong giật mình trong lòng. Hôm nay khi hắn đến cầu y vốn đã tuyệt vọng trong lòng, nay không ngờ Dạ Linh Uyển lại đến ngỏ ý muốn giúp đỡ. Danh tiếng Tịch Linh Các hắn đã sớm nghe nhưng cũng không dám sơ ý.

“Đa tạ Các chủ có ý tốt, nhưng danh môn chính phái các người không phải chán ghét nói chúng ta là ma giáo sao. Làm sao tại hạ dám tin tưởng ý tốt của các chủ.”

“Ngươi…chúng ta là có ý tốt mà ngươi còn không biết.” Đông Thiên Phong tức giận thở phì phì. Nếu không phải vì đến đây, hắn cũng đâu mất sức né tránh nhiều mũi tên như vậy.

“Hộ pháp nói thế cũng có lý, bất quá…” Dạ Linh Uyển kéo Đông Thiên Phong về phía sau.

“Ta không nói ta là danh môn chính phái, cũng không nghĩ các người là ma giáo. Hơn nữa, nếu ta muốn thì chỉ cần liên kết với các môn phái khác không phải sao?”

Sở Phong lặng im không nói, trong lòng hắn bối rối. Lời nàng nói chính là sự thật, nhưng là hắn…

“Nếu hộ pháp không tin ta, vậy chúng ta đi trước. Dù sao, chuyện sinh tử của Mạc Lãnh Thiên cũng không liên quan đến ta.”

Dạ Linh Uyển nói xong liền quay lưng bước đi. Mạc Lãnh Thiên chính là giáo chủ Thiên ma giáo.

“Các chủ, xin dừng bước. Tính mạng của giáo chủ, xin giao cho ngài.” Sở Phong hành lễ với Dạ Linh Uyển, nàng biết hắn đã tin tưởng nàng.

Tiến vào bên trong Thiên ma giáo, Dạ Linh Uyển nhướn mày khó tin. Đúng là lời giang hồ đồn đại thì không thể tin, có tên ma đầu nào mà hang ổ lại thanh tĩnh, nhã nhặn cùng tràn đầy linh khí thế này không chứ.

“Này, Uyển Uyển, chỗ này đẹp gần bằng Tịch Linh Các của ngươi rồi.” Đông Thiên Phong gật gù tán thưởng, nàng thì từ chối cho ý kiến.

“Các chủ, giáo chủ ở bên trong.”

“Cơn gió nào lợi hại như vậy, lại thổi được Độc y nương tử Dạ Ảnh tới đây?” Dạ Linh Uyển nhíu mi nhìn Mạc Lãnh Thiên đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trông hắn thật dọa người.

Lần đầu tiên nàng gặp hắn là khi đi trộm đồ này nọ ở phân đà của hắn, không may bị bắt gặp. Hắn lúc đó thần thái tao nhã, tuấn tú mị người, thật khiến người tâm động. Mà hắn bây giờ, hai mắt hõm sâu, đôi môi tái nhợt, thật không nhìn ra là một mĩ nam tử.

“Là gió độc của ngươi. Thế nào, trúng độc rồi sao? Không phải ngươi tự tin vào khinh công đệ nhất của mình lắm à?”

Trong giang hồ nếu khinh công của nàng được đánh giá là thứ hai, hắn tuyệt đối là thứ nhất. Đó cũng là điều hắn luôn kiêu ngạo.

“Nếu là đứa trẻ mười tuổi đến gần ngươi, ngươi có đề phòng không?” Mạc Lãnh Thiên trợn mắt. Có thể hoài nghi cái gì cũng được, nhưng không được nghi ngờ khinh công của hắn, vừa nói xong không khách khí phun ra một ngụm máu đen.

“Hử? Chỉ sống được bảy ngày nữa thôi à?” Dạ Linh Uyển khinh mi không luyến tiếc hất ra một gáo nước lạnh.

“Các chủ nói sao?” Sở Phong gấp đến độ thiếu chút nữa lao đến túm lấy người Dạ Linh Uyển mà lắc.

“Ngươi biết là độc gì?” Mạc Lãnh Thiên nhướn nhướn mày, bộ dáng có chết cũng phải tỏ ra phong lưu.

“Đương nhiên biết.”

“Vậy được, ta đi ngủ đây, ngươi cứ tự nhiên.” Mạc Lãnh Thiên hài lòng nghe câu trả lời rồi đi ngủ, như thể người trúng độc không phải hắn.

Nhìn biểu hiện của hắn, Dạ Linh Uyển đương nhiên biết hắn là trúng loại độc ‘Trùng dạ thảo’. Loại độc này không khiến người khác chết ngay, nhưng trong cơ thể sẽ chứa một loại trùng không ngừng gặm cắn gân mạch ngươi để hút máu. Đồng thời, nó còn nhả ra chất độc trong người ngươi, người trúng độc này không quá 21 ngày sẽ chết. Dạ Linh Uyển quá hiểu cách giải loại độc này, tuy nhiên nàng cảm thấy khó hiểu. Loại độc này vốn thất truyền đã lâu, là người nào có khả năng như vậy. Mà điều khiến nàng khó chịu nhất lúc này, là dược liệu để chế ra thuốc giải. Thứ này cư nhiên cần đến bụi phấn của loài ‘Tử hồng điệp’ để làm thuốc dẫn. Nàng chẳng rảnh rang mà đi chơi đùa với đám ác mộng đó, liền gọi Sở Phong tới.

“Sở hộ pháp, có thể nhờ ngươi đi tìm giúp ta một thứ được chứ?”

“Các chủ xin cứ nói.”

“Phấn trên người ‘Tử hồng điệp’”. Dạ Linh Uyển nở nụ cười tà ác, nàng hài lòng nhìn khóe miệng Sở Phong không ngừng co rút.

“Các chủ, điều này…” Sở Phong âm thầm cắn răng, hắn không muốn dính đến loài vật kinh khủng đó chút nào.

“Như vậy, độc trên người Mạc Lãnh Thiên…” Nàng cố ý kéo dài giọng.

“Đi, ta lập tức đi. Các chủ xin đợi.”

Dạ Linh Uyển cười tà, ‘Tử hồng điệp’ khác với các loại khác. Chúng chuyên sống thành từng đàn ở các hang núi trên cao. Mỗi con rất nhỏ, chỉ bằng đầu ngón tay, mà phấn của chúng đúng là ác mộng. Khi có người đến gần thì chúng liền vỗ cánh nhanh hơn khiến bột phấn bay tán loạn. Mà người nào hít hay dính phải phấn này chính là bị nổi mẩn đó khắp người, đồng thời còn hắt hơi không ngừng.

Sở Phong a Sở Phong, ngươi để ta đợi lâu như thế, lần này chỉnh chết ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.