Dạ Linh Uyển một bên chế dược, một bên lại châm cứu giúp Mạc Lãnh Thiên để bức độc tính ra ngoài, kỳ thật Dạ Linh Uyển biết khi nãy hắn chỉ là nói cứng. Hắn đã trúng độc qua hơn phân nửa thời gian thì làm sao còn sức mà chống đỡ, ai.. nhẩm tính thời gian thì cũng là lúc Sở Phong nên trở về rồi.
“Các chủ, Sở hộ pháp sai thuộc hạ mang phấn của ‘ Tử hồng điệp’ đến cho ngài.”
“Ừ, hắn đâu?” Dạ Linh Uyển nhận lấy thứ mình cần, nàng dự đoán không sai, Sở Phong quả nhiên không dám đến gặp nàng.
“Hộ pháp có việc gấp nên không thể đến gặp các chủ, nhưng hộ pháp có nói ba vị kia đang trở về, nếu các chủ cần gì cứ nói với ba vị ấy.”
“Ta đã biết, ngươi lui ra đi.”
Dạ Linh Uyển nhanh tay điều chế thuốc giải, sau đó nàng còn dùng chân khí đả thông kinh mạch cho Mạc Lãnh Thiên. Sau khi xử lý xong mọi chuyện nàng mới ung dung đi tìm Sở Phong, tên Đông Thiên Phong đã bị nàng đuổi đi tìm đám người Thủy Nhi rồi, hiện giờ đành phải ủy khuất Sở Phong thành người cho nàng trêu đùa lúc nhàm chán thôi. Còn chưa đến cửa đã nghe được tiếng hắt hơi không ngừng vang tới khiến nàng không khỏi cười thầm.
“Sở Phong, ngươi có trong đó không?”
Sở Phong đang chật vật trong phòng, vừa nghe tiếng gọi thân thể liền cứng đờ.
“Các..các chủ, ngài có gì cần phân phó cứ nói với thuộc hạ của bổn giáo.”
“A, ta không có việc gì, chỉ là nghe nói ngươi không được khỏe nên ta muốn đến xem sao. Hay là ngươi thử để ta chẩn đoán xem như thế nào?” Dạ Linh Uyển không ngần ngại đẩy cửa bước vào.
Vừa nhìn đến Sở Phong toàn thân trên dưới đỏ hồng một mảnh, cái mũi thì không cần phải bàn tới. Dạ Linh Uyển không nói gì, xoay người bước ra ngoài, đóng cửa, cười điên dại. Ba hộ pháp còn lại của Thiên Ma Giáo vừa trở lại, thấy Dạ Linh Uyển bước ra từ phòng Sở Phong liền cười không ngừng thì thấy kì quái nên cũng nhanh chân chạy đến xem. Sở Phong bị Dạ Linh Uyển cười nhạo đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng, còn đang không biết làm sao thì lại thấy ba cái người không nên xuất hiện nhất lại đứng trước mặt hắn. Một người trong số đó còn khoa trương tới nỗi miệng mở to, mắt nhìn không chớp. Sau đó ba người phản ứng còn mãnh liệt hơn Dạ Linh Uyển, trực tiếp bò ra đất cười không ngừng.
Hừ, ai bảo Sở Phong suốt ngày đưa cái bộ mặt thối cho bọn họ xem, lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, ta đây phong lưu tuấn dật, lần này thì hay rồi, trở thành trò mua vui cho mọi người. Hắn – Sở Phong, không có biện pháp với Dạ Linh Uyển, nhưng ba người kia thì khác, liền trực tiếp ném ra khỏi phòng. Sau khi cười đủ, Dạ Linh Uyển cũng phóng khoáng cho hắn thuốc giải, nàng cũng không muốn cứ phải nhìn hắn như thế, sẽ cười chết đi. Hơn nữa, còn có vấn đề chính cần nàng giải quyết đây, với một người hiện đại tinh thần dân chủ như nàng mà nói, cái việc hại người tạo phản thế này quả là nhức đầu, tổn hại đến chất xám vốn không có bao nhiêu của mình.
“Có ai có thể cho ta biết nguyên nhân giáo chủ các người trúng độc không?” Dạ Linh Uyển quả thật không nghi ngờ năng lực của Mạc Lãnh Thiên, muốn hạ độc hắn không phải chuyện dễ.
Bốn hộ pháp của Thiên Ma Giáo nhìn nhau rồi cùng quỳ xuống cảm tạ nàng.
“Xin đa tạ ơn cứu mạng của Các chủ, sau này nếu người có gì cần, nếu làm được bổn hạ của Thiên Ma giáo tùy người sai sử.”
“Ai, được rồi, mọi người mau đứng lên đi, ta không quen có người quỳ trước mặt như vậy.”
Lược bỏ lễ nghi không cần thiết, Dạ Linh Uyển trược tiếp muốn biết sự thật.
“Các chủ, việc giáo chủ bị trúng độc là do mấy ngày trước tới Hứa Mãn gia trang, sau khi vào thành thì bị trúng độc.” Nam tử khi nãy trợn mắt nhìn Sở Phong, một trong bốn hộ pháp- Hứa Vũ lên tiếng, chậm rãi kể lại sự việc.
“Giáo chủ thấy việc Hứa lão trang chủ đột nhiên quy tiên có điểm mờ ám, chỉ sợ là có người đã sắp đặt nên muốn đến tìm hiểu rõ ràng. Bất quá sau khi rời khỏi nơi đó, giáo chủ cùng ta và Nhã Tâm muốn vào thành tìm Lôi Kình để tụ họp thì bị một đứa trẻ chừng 10 tuổi chạy đến ám toán. Sau ta có bắt lại đứa nhóc đó nhưng tiểu tử kia có vẻ đã trúng độc trước, ta còn chưa kịp hỏi nó liền độc phát mà chết.”
Dạ Linh Uyển nhíu mi, chỉ dựa vào những điều này làm sao nàng đoán được ai đứng đằng sau vụ việc này đây. Mục đích của người này là gì, lẽ nào chỉ là mạng của Mạc Lãnh Thiên.
“Theo lý mà nói Mạc Lãnh Thiên cũng không thể sơ suất như thế được, tuy một đứa trẻ thì sát khí không có, nhưng có thể tiếp cận đến hắn mà ra tay có vẻ cũng không phải dễ dàng.”
Hứa Vũ nghe nàng nói thấy cũng phải, nhưng không biết nói gì, liền gãi gãi đầu.
“Này, ta cũng không rõ ràng lắm.”
Nữ hộ pháp duy nhất trong bốn người – Nhã Tâm lúc này mới lên tiếng.
“Ách, các chủ, việc này…kỳ thật lúc ấy ta thấy giáo chủ có điểm lạ.”
“Thật, hắn lạ thế nào?”
Nhã Tâm nhăn mày nhíu mi cả ngày mới tìm được từ ngữ tương đối thích hợp.
“Là…có điểm ngây ngốc.” Nhã Tâm dè dặt mở miệng. Lập tức lời vừa dứt có ba đạo ánh mắt khó tin phóng về phía nàng, còn lại là một ánh mắt hứng thú từ Dạ Linh Uyển.
“Là như thế nào, ngươi nói rõ ra đi.” Ba người còn lại sốt ruột hối thúc, đùa sao, giáo chủ nhưng là thần tượng trong lòng bọn họ. Bây giờ Nhã Tâm lại bảo hắn có lúc…ngây ngốc? Quá khó tin.
“Giáo chủ hành sự luôn thận trong, quyết đoán vì biết chúng ta là kẻ thù của toàn giang hồ. Nhưng hôm đó sau khi rời khỏi Hứa Mãn gia trang lại thất thần, còn hỏi ta…nữ tử thích thứ gì nữa kia.”
“Ngươi nói hắn hỏi nữ tử thích gì?” Ngoài Dạ Linh Uyển phản ứng kịp thời thì ba người còn lại vẫn đang trong trạng thái hóa đá. Giáo chủ của họ thế nhưng quan tâm nữ tử thích gì.
“Ân, các chủ.”
“Vậy ngươi nói gì?”
“Ta nói có lẽ là trâm cài hay gì đó đại loại thế, nên lúc đó giáo chủ mới xuất hiện ở thành mà bị bại lộ hành tung. Hơn nữa, lúc giáo chủ hôn mê ta chính tai nghe thấy giáo chủ kêu tên nữ nhân.”
“Ai? Hắn kêu tên ai?”
“Hình như là Cẩm Tuyết, bất quá từ trước tới giờ ta chưa thấy nữ tử nào xuất hiện bên cạnh giáo chủ, chứ nói gì đến cô nương Tuyết Tuyết gì đấy.”
Dạ Linh Uyển vừa nghe liền cười quỷ dị khiến mấy người Nhã Tâm không hiểu làm sao, duy có Sở Phong là chân chính hiểu được ý nghĩa của nó. Lúc nàng muốn hắn đi lấy phấn ‘ Tử hồng điệp’ cũng là cười như vậy.
“Được rồi, chuyện này nói sau. Bây giờ có lẽ giáo chủ các ngươi cũng tỉnh rồi, có gì để hỏi hắn sẽ rõ hơn.”
Bốn người còn lại nghe xong cũng gật đầu đi theo Dạ Linh Uyển đến nơi ở của Mạc Lãnh Thiên.
“Tỉnh?” Dạ Linh Uyển nhìn cái người đang không ngừng xoay tới xoay lui ở trên giường.
“Ừ, y thuật của ngươi quả nhiên không tồi. Ta nằm đã lâu, cả người cứng ngắc nên hoạt động một chút.”
Mạc Lãnh Thiên sắc mặt tuy vẫn có chút tái nhợt nhưng không còn dọa người như trước.
“Mạc Lãnh Thiên, ngươi có nghĩ ra là ai hạ độc ngươi không?”
“Nể tình người đã cứu mạng ta, cho ngươi gọi ta Lãnh Thiên, đừng có lôi cả họ tên ta ra mà gào nữa. Ta không biết chính xác là ai, nhưng chắc chắn là đám người khẩu phật tâm xà tự nhận mình là danh môn chính phái kia đi.”
Mạc Lãnh Thiên chẳng cần suy nghĩ nhiều, còn ai muốn hắn chết ngoài đám tử lão đầu của mấy môn phái kia đâu.
“Ngươi mà chết chắc Thiên Ma Giáo cũng xong luôn.”
“Thì là nếu, ta đã chết đâu.” Mạc Lãnh Thiên không đồng ý trừng mắt nhìn.
“Nhưng mà tại sao phải đến lúc đại hội võ lâm ở Hứa Mãn gia trang ta mới thấy Sở Phong đến tìm Hoa thần y. chẳng lẽ với thực lực của Thiên Ma Giáo lại không thể tìm ra tung tích của ông ta hay sao?” Dạ Linh Uyển thực sự thắc mắc chính là điều này. Với tính cách của Sở Phong lẽ ra đã sớm tìm đến lão thần y mới đúng, có lý nào lại để Mạc Lãnh Thiên sắp chết mới đến tìm.
“Thật ra trước đó vẫn là Nhã Tâm giải độc cho giáo chủ, thuộc hạ vốn không muốn tìm đến Hoa thần y. Bởi ai cũng biết lão ta tâm tính cao ngạo, Thiên Ma Giáo lại bị người trong giang hồ xem là tà giáo nên chắc chắn ông ta sẽ không giúp. Nhưng là năm ngày sau giáo chủ vẫn không có khởi sắc, thuộc hạ lại nhận được thư tín không rõ của người nào. Trong thư nói rõ hành tung của Hoa Vạn, cũng nhấn mạnh chỉ có lão mới giải được độc trên người giáo chủ. Với tình hình hiện tại thuộc hạ không thể không đi.” Sở Phong nói rõ nguyên nhân mọi chuyện với Mạc Lãnh Thiên.
Dạ Linh Uyển trong lòng chợt động, lẽ nào bức thư nặc danh kia là muốn xác định Mạc Lãnh Thiên có thật đã bị trúng độc hay không. Nếu vậy việc Sở Phong xuất hiện tại Hứa Mãn gia trang đã giúp bọn chúng khẳng định được việc này. Điều này chỉ sợ còn có huyền cơ khác, nàng cũng không tiện nói rõ với Mạc Lãnh Thiên âm mưu tạo phản của Vương thừa tướng, nhưng nếu không cảnh báo chỉ sợ mọi chuyện sẽ khó kiểm soát.
“Này, Lãnh Thiên, có người đang âm mưu gây chiến với Thiên Ma giáo các ngươi để mưu đồ việc xấu. Ngươi có thể nào ra lệnh cho thuộc hạ đừng phản chiến không, đừng để bị trúng kế.”
Mạc Lãnh Thiên không rõ vì sao Dạ Linh Uyển muốn thế, nhưng hắn trước nay cũng không phải là kẻ thị huyết, hơn nữa nội lực còn chưa hồi phục, vẫn là không nên gây chiến. Nghĩ nghĩ một lúc liền đồng ý với nàng.
“Được. Sở Phong, ngươi truyền lệnh của ta, bất cứ môn đồ nào của Thiên Ma giáo trong thời gian này đều không được gây chuyện với người của thập đại môn phái.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Đợi cho bốn người kia rời đi Dạ Linh Uyển mới cười hắc hắc tiến lại chỗ Mạc Lãnh Thiên, nàng còn có chuyện rất rất quan trọng muốn hỏi hắn. qua một hồi đấu tranh kiêm uy hiếp trắng trợn, Dạ Linh Uyển rốt cuộc xác định nữ tử làm cho Mạc Lãnh Thiên tâm thần bất ổn chính là Cẩm Tuyết nhà mình liền đắc ý không thôi.
“Này, ngươi đừng cười nữa, ta thật sự không chịu được cái kiểu cười đầy gian kế của ngươi.” Mạc Lãnh Thiên trong lòng buồn bực, người hắn động tâm lại là người bên ạnh Dạ Linh Uyển, hắn có thể khẳng định con đường tìm đến chân ái của mình có bao nhiêu gian khổ.
“Này Lãnh Thiên, ta cũng không làm khó ngươi, độc trên người ngươi đã giải, bất quá còn phải theo dõi. Ta sẽ cho Cẩm Tuyết đến chữa trị cho ngươi, tạo cho ngươi cơ hội. Thế nào, ta có phải rất hào phóng không?”
“Gì? Ngươi nói thật? Ngươi mà tốt thế sao?” Mạc Lãnh Thiên kinh nghi, hắn với nàng tuy nhận thức chưa bao lâu nhưng hắn biết nàng không phải người tốt bụng đến nỗi giúp hắn tận tình như thế.
“Ta khi nào thì là người xấu?”
“Nói đi, ngươi muốn cái gì từ ta?” Đánh chết hắn cũng không tin nàng làm việc không có ích lợi gì như thế.
“Ha, ngươi thật là người thông minh, chính là ta nghe nói ngươi có một cổ cầm rất tốt, nhưng ngươi lại không dùng, có thể cho ta mượn xài mấy ngày không?” Dạ Linh Uyển nàng tương đối có hứng thú với nhạc cụ cổ xưa.
“Nga, chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Vậy được, không chỉ cho ngươi mượn, ta tặng cho ngươi luôn, cũng coi như cảm tạ ngươi giúp ta giải độc.”
“Tốt, ta thích người như ngươi, vậy ta đi lấy đồ rồi rời đi trước, Cẩm Tuyết sẽ sớm đến thôi, cáo từ.” Dạ Linh Uyển thích thú đi lấy chiến lợi phẩm, nàng cũng không hẳn là trục lợi riêng đi, chỉ là tác hợp một mối lương duyên thôi.
Sau đó Dạ Linh Uyển rất có khí độ nữ tử giang hồ, trực tiếp cưỡi ngựa đi trở lại nơi khách điếm tụ họp với đám người của Thần Thiên Quân Hoa. Tuy nhiên dù thế nào việc cưỡi ngựa vẫn là một thử thách rất lớn, vì nàng không thể cưỡi nên chỉ có thể nói là ngồi ngựa đi. Tốc độ so với đi pộ cũng không khác biệt lắm, ngồi cũng không thật thoải mái. Trước khi đi cũng đã để thêm rất nhiều vải dệt trên yên ngựa rồi, nếu như thật sự cưỡi ngựa có lẽ là muốn mạng của nàng.
Khi trở lại khách điếm cũng đã là chuyện của năm ngày sau, tốc độ quả nhiên không phải chậm bình thường. Mắt thấy Thủy Nhi cùng Cúc Nhi đã chờ sẵn nàng liền phất tay, ý bảo họ vào trong phòng rồi nói.
“Thủy Nhi, hai người các ngươi trở lại Tịch Linh Các thông tri mọi chuyện cho Cẩm Nguyệt, sau đó nhờ nàng dịch dung tìm cách trà trộn vào hoàng cung thăm dò. Hiện giờ ở đây ta nghĩ cũng không có gì cần lưu ý, hơn nữa cũng đã có tên này ở lại.” Vừa nói mắt vừa liếc Đông Thiên Phong.
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
“Còn nữa, nói Cẩm Tú, Thanh Nhã Các vẫn tiếp tục hoạt động. Đóng cửa thời gian dài khó tránh khỏi bị hoài nghi.”
“Đã rõ.”
Nhìn hai người rời đi, lúc này Dạ Linh Uyển mới cảm thấy có một đạo ánh mắt ai oán đang nhìn mình.
“Ngươi…làm sao vậy?” Nàng còn chưa có khi dễ hắn kia mà.
“Ngươi coi ta là thuộc hạ, ta đường đường cung chủ…”
“Rồi, được rồi.” Biết được trọng tâm liền không đợi hắn nói hết câu đã cản lại.
“Ta đương nhiên biết ngươi thân phận khác thường, ta nào dám coi ngươi là thuộc hạ. Ta đây là đang coi trong ngươi đấy chứ, ngươi lợi hại như vậy, có ngươi ở không phải mọi chuyện đều ổn sao?”
Nghe ra nàng là đang tán dương mình, Đông Thiên Phong liền đắc ý không thôi.
“Đương nhiên, cũng không nghĩ đến ta thế nào tiêu sái, tuấn mỹ vô trù, khinh công lại trác tuyệt, khí thế cũng là tuyệt hảo…”
Dạ Linh Uyển nhàm chán vừa tháo sa mạn vừa nghe Đông Thiên Phong tự ca ngợi mình, một câu nói ra khiến Đông Thiên Phong cứng đờ người.
“Thế lúc ngươi bị Nam Thiên Hạo áp sao không thấy ngươi thể hiện.”
Lời vừa nói ra, nàng thấy sắc mặt hắn một hồi xanh, một hồi trắng, rồi chuyển từ đỏ sang tím, quả thật là kỳ diệu.
“Ta…ngươi…Ta…Ta không để ý đến ngươi.” Đông Thiên Phong quẫn bách gào lên rồi lao ra khỏi khiến Dạ Linh Uyển đắc ý cười to.
“Cao hứng?” Thần Thiên Quân Hoa vừa trở về không nghĩ lại thấy nàng cười rộ lên như thế, quả thật khiến hắn tâm động.
“Chàng trở lại rồi, mọi chuyện thế nào?” Dạ Linh Uyển thấy hắn một thân mệt mỏi liền xoay người lấy khăn để hắn lau mặt.
“Ân, mọi chuyện đều ổn. Bất quá không có nàng, ta ngủ không ngon.”
“Kia…cũng chỉ mới mấy ngày, sao đã hình thành thói quen.” Dạ Linh Uyển dở khóc dở cười, người này nói chuyện cũng quá trực tiếp đi.