“Hoàng đệ có phát hiện gì sao?” Thần Thiên Thế Hoa thu hồi vẻ ôn hòa vừa rồi, khí chất thâm trầm bây giờ là của một vị đế vương.
“Có liên quan tới những phi tần gần đây trong cung.”
Dạ Linh Uyển vốn muốn ra Ngự hoa viên xem thử một chút, nhưng chỉ vừa bước ra khỏi Ngự thư phòng đã nghe tiếng la hét từ phía xa.
“Mau bắt con mèo lại giúp ta.” Tiếng la hét từ xa vọng tới.
Dạ Linh Uyển quay sang phải chỉ thấy một con mèo ba tư đang chạy nhanh về phía nàng, còn phía sau là một cung nữ đang đuổi theo. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì con mèo đã phi nhanh qua còn người nha hoàn thì vẻ mặt giận dữ quát nàng từ xa.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, con mèo đó là của hoàng hậu nuôi, ngươi còn không mau giúp đuổi theo.”
Dạ Linh Uyển tuy phản cảm với giọng điệu của cung nữ kia nhưng cũng giúp đuổi theo. Dù sao nàng cũng là lần đầu vào cung, mọi việc còn chưa biết rõ nên tránh đắc tội người khác vẫn hơn.
Vốn có võ công nên Dạ Linh Uyển dễ dàng đuổi theo bắt lại mèo, đứng nhìn xung quanh một lát cũng không biết là mình đã chạy tới nơi nào.
“Mau trả lại mèo cho ta.” Người cung nữ đuổi theo khi nãy cũng đã tới nơi, vội giằng lại con mèo từ tay Dạ Linh Uyển. Phía sau còn có một vài tiểu cung nữ cùng thái giám khác.
“Hạnh Đào tỷ, đã bắt được rồi sao?” Những tiểu cung nữ cùng các tiểu thái giám đều hỏi, vẻ mặt thở dài nhẹ nhõm.
“Ngươi là người cung nào, không biết phép tắc hay sao mà dám mặc bạch y trong cung.” Nha hoàn được gọi Hạnh Đào vẻ mặt kiêu ngạo hỏi Dạ Linh Uyển.
Dạ Linh Uyển vốn chẳng muốn gây thêm chuyện gì trong hoàng cung luôn đầy rẫy những thị phi, thế nhưng nàng chẳng muốn cúi đầu trước những kiểu người như Hạnh Đào.
“Ta không phải người trong cung.” Lãnh đạm trả lời, nàng cũng không tỏ vẻ lo lắng về chuyện bạch y. Dù sao khi nãy cũng đã gặp hoàng thượng, nếu bị trách tội thì đã làm rồi. Hơn nữa Thần Thiên Quân Hoa đã nói, trời có sập cũng còn có hắn đỡ kia mà.
“Không phải người trong cung? Ngươi tên gì?” Nghe nói nàng không phải người trong cung Hạnh Đào liền có chút e ngại, sợ nàng là thiên kim tiểu thư của vị quan nào đó vào hoàng cung thăm thú.
“Dạ Linh Uyển.”
Hạnh Đào suy nghĩ mãi cũng không thấy có vị quan to nào trong triều họ Dạ liền to gan hơn áp chế Dạ Linh Uyển.
“Hừ, không phải người trong cung nhưng cũng không biết phép tắc.Khi nãy còn đợi ta nói mới chịu giúp bắt mèo, ngươi có biết con mèo này quý lắm không, hoàng hậu nương nương rất yêu quý nó.”
“Muốn giúp hay không là quyền của ta, hơn nữa giọng điệu ngươi lúc đó cũng không giống cầu người.” Dạ Linh Uyển thờ ơ đáp lại, nàng cũng không đến mức có thể để nha hoàn trong cung khinh bạc. Dù nàng cũng là nha hoàn của Thần Thiên Quân Hoa đi chăng nữa, thì cũng là nha hoàn cao cấp, với lại cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
“Ngươi…Hừ, thật không biết phép tắc, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một trận. Riêng việc ngươi dám mặc bạch y chạy loạn trong cung cũng đã đủ cho ngươi chịu giáo huấn ở Mộc Hình Các rồi.” Hạnh Đào vừa nói vừa vung tay lên hướng về mặt Dạ Linh Uyển.
Vốn không nghĩ nàng sẽ dám ra tay, Dạ Linh Uyển không đề phòng nên bị đánh, hơn nữa còn bị móng tay làm trầy da.Trên mặt truyền đến cảm giác đau rát khiến Dạ Linh Uyển không thể tin được, nàng ta cư nhiên dám động thủ.
“Cái tát này cho ngươi biết rõ nội quy trong cung. Hừ, trừng cái gì? Người đâu, mang nàng ta tới Mộc Hình Các cho Lý ma ma dạy dỗ.” Hạnh Đào đắc ý nhìn Dạ Linh Uyển. Nhưng chưa được bao lâu hai má nàng ta liền có cảm giác nóng rát, thì ra Dạ Linh Uyển đã ra tay, nhanh đến làm cho nàng ta không kịp nhận ra mình vừa bị đánh.
“Ngươi…ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không hả? Ta là tỳ nữ thân cận bên cạnh hoàng hậu nương nương, ngươi cư nhiên dám đánh ta.”
“Tưởng ngươi là hoàng hậu thì còn có tư cách nói chuyện với ta, tỳ nữ thân cận của hoàng hậu à? Thì cũng chỉ là nha hoàn thôi, dám diễu võ giương oai ở đây sao?” Dạ Linh Uyển ánh mắt lạnh lùng trừng lại nàng ta.
“Ngươi…” Hạnh Đào á khẩu, tức giận trừng mắt nhìn Dạ Linh Uyển. Trong hậu cung này mọi người đều biết, trừ hoàng thượng là lớn nhất ra thì các phi tần của hoàng thượng,người càng được hoàng thượng sủng ái thì càng có quyền thế. Mà nàng ta là nha hoàn bên cạnh hoàng hậu nương nương đã lâu, trong cung ai cũng kiêng nể, lấy lòng. Thế mà hôm nay Dạ Linh Uyển khiến nàng ta mất mặt trước bao nhiêu là cung nữ và thái giám.
“Hoàng hậu nương nương giá đáo…” Từ xa truyền đến tiếng the thé của một thái giám.
Dạ Linh Uyển liền thầm kêu không ổn, xem ra nàng gặp rắc rối rất lớn rồi đây.
“Nương nương, người phải làm chủ cho nô tỳ.” Hạnh Đào thấy hoàng hậu tới liền mừng thầm trong lòng, lệ rơi đầy mặt chạy tới trước mặt hoàng hậu quỳ xuống.
“Có chuyện gì, bổn cung nghe tiểu Tuyết nói ngươi bị người ta đánh nên tới đây xem sao, là ai động thủ.” Giọng nữ nghe dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên thu hút sự chú ý của Dạ Linh Uyển.
“Chính là nàng ta.”
“Dân nữ thỉnh an hoàng hậu nương nương.” Dạ Linh Uyển theo đúng lễ nghi hành lễ với hoàng hậu. Dù sao nàng là cây ngay không sợ chết đứng, cũng không phải là nàng sai.
“Nương nương, nô tỳ chỉ là thấy nàng ta mặc bạch y đi lại trong cung liền nhắc nhở một chút, nào ngờ nàng ta lại ra tay đánh nô tỳ, người xem.” Hạnh Đào đổi trắng thay đen kể tội Dạ Linh Uyển, còn đưa hai má lên cho hoàng hậu xem dấu tay trên mặt. Dạ Linh Uyển lực đánh không mạnh nên trên má Hạnh Đào cũng chỉ còn những dấu hồng mờ, nhìn qua không có gì lạ.
“Hoàng hậu, nàng ấy nói không đúng, ta giúp nàng bắt mèo,nàng chưa cảm tạ mà vừa tới đã nói lời đả kích rồi động thủ đánh ta trước.”
Hoàng Hậu Vương Tiểu Lệ nhìn má Dạ Linh Uyển đúng là có mấy đường trầy da còn rơm rớm máu.
“Ngươi không hiểu phép tắc trong cung, còn ra tay đả thương người. còn nữa, bổn cung chưa hỏi ngươi lấy tư cách gì lên tiếng? Ngươi đâu, vả miệng cho ta.”
Dạ Linh Uyển khó tin được những gì nàng vừa nghe thấy, đúng là thượng bất chính hạ tất loạn, hoàng hậu này ăn nói ngang ngược, hành động không phân rõ thực hư, khó trách tỳ nữ Hạnh Đào kia lại kiêu ngạo như thế.
“Vương phi của bổn vương làm gì sai khiến hoàng hậu phải tức giận muốn đánh nàng như thế?” Thần Thiên Quân Hoa không nhanh không chậm xuất hiện phía sau Dạ Linh Uyển.