Hoa Nương Vương Phi

Chương 7: Chương 7: Lần đầu vào cung




“Mau tiến lên” Quân Hoa ý cười đầy mặt gọi người đang ngập ngừng đứng bên ngoài bình phong.

“Vương gia…hay là ta gọi người khác tới, ta…ta không có kinh nghiệm, e là sẽ làm người tức giận.”Linh Uyển nhìn ngang nhìn ngửa, nhìn lên trời nhìn xuống đất, chính là không nhìn thẳng, sợ chính mình bất cẩn nhìn thấy cái gì đó rồi bị mê hoặc mà nhìn nhiều hơn.

“Ta sẽ không tức giận ngươi làm không tốt, nhưng nếu ngươi không ngay lập tức bước vào ta liền nổi giận.” Giọng nói nhẹ nhàng không cảm xúc nhưng Linh Uyển có thể cảm nhận rõ ràng, chính là uy hiếp trắng trợn.

“Được thôi, là ngươi muốn ta tới, cũng không phải là ta chịu thiệt, hừ.”Dạ Linh Uyển tâm niệm trong lòng rồi quả quyết bước tới.

Thần Thiên Quân Hoa một bộ nhàn nhã chờ người hầu hạ, chính là ý cười chỉ chứa trong đáy mắt còn vẻ mặt vẫn là không chút gợn sóng. Hắn cũng chẳng bận tâm động tác vụng về của Dạ Linh Uyển, mà hắn có điều khác cần quan sát hơn. Dạ Linh Uyển chỉ cao tới cằm hắn, nhìn qua thì nhỏ bé hơn nhiều so với thân hình thon dài tuấn dật của hắn. Từ trên nhìn xuống Thần Thiên Quân Hoa có thể quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Dạ Linh Uyển. Hàng mi dài cong cong trên khuôn mặt nhỏ nhắn tạo nên một bóng nhỏ hình rẻ quạt bên dưới mắt. Mũi thon cao, kế là đôi môi nhỏ hồng nộn, nhìn kĩ thật khiến tâm hắn có điểm ngứa ngáy khó nhịn.

“Tay ngươi đang để chỗ nào?” Thần Thiên Quân Hoa hít một ngụm khí lạnh nhìn bàn tay đang sờ loạn trên người mình.

“Vương gia, phải cởi nút áo ngoài.”Dạ Linh Uyển nghe Thần Thiên Quân Hoa nói thì mặt cũng hiện lên một rạng mây hồng.Tay của nàng đang để trên ngực trái của hắn.

“Phải tháo đai lưng trước.”Giọng của hắn trầm trầm vang trên đầu nàng.

Dạ Linh Uyển chỉ cảm thấy hơi nóng vờn xung quanh đầu nàng thật mờ ám, người này không phải luôn là bộ dáng lạnh như băng sao, hắn cũng lại có lúc tỏa ra sức nóng đến dường này ư.

Thần Thiên Quân Hoa cũng cảm thấy lạ trước phản ứng của hắn, cũng không phải chưa bao giờ chạm vào nữ nhân.Nàng cũng không phải là nữ nhân đẹp nhất, nữ tử mỹ lệ hắn thấy qua không ít nhưng cũng không xem ở trong mắt, mà nàng đây lại có thể khiến tâm hắn xao động.Có lẽ hắn nên hảo hảo xem xét nàng có gì đặc biệt.

Dạ Linh Uyển dưới cái nhìn chằm chằm, soi mói của Thần Thiên Quân Hoa cuối cùng cũng thoát được ngoại sam của hắn. Tuy nhiên, vấn đề lại xảy ra ở bước tiếp theo. Cách lớp trung y, Dạ linh Uyển có thể thấp thoáng thấy được vòm ngực săn chắc của hắn.‘Oa, tên này thân hình không tồi nha.’

Thần Thiên Quân Hoa thấy nàng nhìn chằm chằm thì nảy ra ý xấu nói : “Người ta nhìn tốt lắm sao?”.

“Ân…” Dạ Linh Uyển vẫn không nhận ra tình huống trước mặt có bao nhiêu mờ ám, nàng bị quây trong người hắn.

“Muốn sờ thử sao?”.Giọng nói trầm thấp đầy từ tính tiếp tục vang lên.

“Ân…”

“Lau nước miếng đi.”

“Nga…” Dạ Linh Uyển vô thức đưa tay lên lau miệng.

Lúc này mới nhận ra mình đang bị đùa giỡn liền ấm ức không thôi.

“Hahaha…” Thần Thiên Quân Hoa hài lòng nhìn vẻ mặt đỏ hồng vừa giận vừa xấu hổ nhưng không biết làm sao của Dạ Linh Uyển.Trêu chọc nàng có vẻ rất thú vị đi.

Sau một lúc, không khí mờ ám cũng lui dần đi, Thần Thiên quân hoa mặc, bạch y, đứng trước mặt Dạ Linh Uyển đầy ngạo khí khiến nàng thiếu chút muốn vỗ tay khen hắn. Tên này đúng là yêu nghiệt trời sinh, đôi mắt hoa đào cong cong tuy rất đẹp nhưng nàng cũng không dám nhìn lâu đâu.

“Vương gia, người không mặc quan phục sao?” Dạ Linh Uyển thắc mắc hỏi lại, hắn là tiến cung, sao lại mặc bạch y được nhỉ.

“Ta nghĩ ngươi thích nhìn ta mặc thế này hơn là bộ quan phục cứng nhắc kia?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại nàng.

“Đúng là đẹp hơn…” Dạ Linh Uyển chỉ lẩm bẩm trong miệng, cũng không nói lớn cho Thần Thiên Quân Hoa nghe, nàng cũng không muốn nhìn hắn tự đắc. Nhưng người nào đó nội công thâm hậu nên nhĩ lực cũng hơn người thường, nghe được câu ấy thì trong lòng cũng đã nở hoa rồi.

“Ngươi cũng thay y phục này vào,cũng không cần trang điểm đậm như thế.” Hắn biết nàng cố ý trang điểm đậm, không biết vì cái gì nhưng hắn cảm thấy làm như thế giảm bớt khí chất của nàng.

“Vương gia, cái này thật cho ta sao?” Dạ Linh Uyển khó tin hỏi lại, không ngờ đến cả nàng cũng có, bộ y phục này chất liệu rất tốt. Chẳng lẽ làm nha hoàn thiếp thân của hắn thì khác người thường sao.

“Mau đi.” Thần Thiên Quân Hoa lại trở về bộ dáng tiết kiệm chữ như vàng.

Khi Dạ Linh Uyển và Thần Thiên Quân Hoa vào cung thì giờ thiết triều cũng đã xong, hai người liền theo tiểu thái giám đến Ngự thư phòng tìm hoàng đế. Trên đường đi Dạ Linh Uyển không ngừng cảm thán trong lòng sự xa hoa của hoàng cung này, các cột trụ đều đường dát vàng, mái ngói cũng vậy.Bên đường đi đều là các hòn giả sơn và nhiều loại hoa đầy màu sắc rực rỡ khác nhau kéo dài tưởng như vô tận, thật không biết Ngự hoa viên thì sẽ đặc sắc hơn đến mức nào đây.

“Vương gia…” Dạ Linh Uyển gọi nhỏ không thấy tiếng trả lời nhưng nàng biết hắn nghe thấy, im lặng chứng tỏ nàng có thể tiếp tục nói. Cái dạng người như hắn nàng chính là chưa từng thấy nhưng nghe thì nhàm rồi, không biết có phải hắn nói nhiều mấy câu thì sẽ chết không nhỉ.

“Vương gia, hình như y phục của ta với của người cùng một loại vải.”

Vẫn không có tiếng trả lời.

“Người là vương gia không nói, nhưng ta chỉ là nha hoàn, mặc bạch y sẽ không chết chứ…” Nàng cũng không phải không biết trong cung chỉ khi có quốc tang mới mặc bạch y. Tuy rằng bộ y phục này không phải chỉ là bạch y thông thường, hai bên ống tay áo đều thêu hoa đào rất tinh xảo, nhưng….cũng vẫn là bạch y cơ mà.

“Vương gia, hay là ta đi về thay y phục khác, thật sự thì ta cũng không muốn chết nhanh như thế, người nghĩ có phải không?”

“Linh Uyển…” Thần Thiên Quân Hoa thở dài.

“Vâng?”

“Trời sập cũng vẫn còn có ta đỡ.”

“Vương gia…nhỡ ngài đỡ không nổi thì sao…” Dạ Linh Uyển chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

“Ngươi có thấy ai trước khi đem cá đi nướng còn cho nó ăn không?”

“Tất nhiên là không.”

“Ngươi chính là con cá đấy, không cần lo.”

“Vương gia…” Dạ Linh Uyển vẻ mặt tăm tối nhìn lên.

“Được rồi, ngươi thật nhiều chuyện, một lát nữa có chuyện gì cứ để ta ứng phó là được. Ngươi càng ít nói thì sẽ càng sống lâu, hiểu chưa?”

“Vậy ta sẽ giả vờ câm được không? Vương gia, ngài thấy thế nào?”

“…….”

“Hoàng thượng đang ở bên trong, vương gia xin chờ một lát để nô tài thông báo.” Tiểu thái giám cung kính cúi đầu.

“Ừ.”

“Vương gia, ta rất sợ, là gặp hoàng thượng đấy.” Dạ Linh Uyển mặt mếu nhìn lại. Trời ạ, nàng sắp được gặp hoàng thượng, không biết có phải giống như trong phim, lỡ làm sai cái gì là bị chém hay không.

“Ngoan, không cần sợ, được không? Có ta ở đây.” Thần Thiên Quân Hoa chịu thua đưa tay áp vào má nàng rồi cúi xuống nhìn nàng an ủi.

Nhìn vào đôi mắt như chứa ma lực của hắn, Dạ Linh Uyển ngơ ngác gật đầu. Thần Thiên Quân Hoa hài lòng đứng lên, xem ra hắn đã có cách để nàng phải đồng ý.

“Vương gia, hoàng thượng cho truyền.”

“Được rồi, mau vào thôi.”

Dạ Linh Uyển ngoan ngoãn theo sau hắn bước vào Ngự thư phòng.

“Thần đệ tham kiến hoàng thượng.”

“Dân nữ tham kiến hoàng thượng.”

“Hoàng đệ mau bình thân, có phải nên giới thiệu một chút về vị cô nương kia hay không?” Tiếng nói ôn tồn ấm áp làm Dạ Linh Uyển thở phào, xem ra không phải là bạo quân, hơi ngẩng đầu nhìn lên nàng phát hiện hoàng đế này cũng còn rất trẻ. Chắc tuổi chỉ khoảng 28 hay 29 đi, hơi có điểm giống với Thần Thiên Quân Hoa, chỉ khác ở hoàng đế toát ra khí thế vương giả và sự thâm trầm, ôn hòa. Còn Thần Thiên Quân Hoa là sự yêu mị, lạnh lẽo. Hoàng đế còn trẻ mà đã cai quản cả một đất nước, nên có lẽ khí tức cũng là khác người thường đi.

“Nàng là vương phi tương lai của đệ, đợi lúc thích hợp mong hoàng huynh tứ hôn.” Thần Thiên Quân Hoa chậm rãi đáp lại.

“Hoàng thượng, không…” Dạ Linh Uyển còn chưa kịp lên tiếng phủ nhận đã nhận được cái liếc mắt đầy ý vị của ai kia, làm lời của nàng còn chưa kịp nói hết.

“Ngươi không làm sao?”

“Dạ, dân nữ không…không cần vội. Hoàng thượng không cần vội tứ hôn, người chính sự bừa bộn.” Dạ Linh uyển trong cái khó ló cái khôn vội chữa lại câu.

“Hahaha, trẫm nghĩ hiện giờ không có gì quan trọng hơn việc vị lãnh khốc vương gia của Thần quốc lập vương phi đâu. Trẫm nghe nói ở Thần quốc lưu truyền một câu nói về hoàng đệ như sau: “Lãnh khốc vương gia mà cười, gà trống cũng đẻ được trứng.” Hoàng đế thú vị nhìn nhận vật chính không có bất kì phản ứng gì.Thật ra có rất nhiều người từng nhìn thấy Thần Thiên Quân Hoa cười, nhưng là nụ cười thị huyết, ma mị trên chiến trường, và những người đó cũng không còn ai sống sót.

Dạ Linh Uyển nghĩ nghĩ, hắn đâu phải không cười, rõ ràng nàng thấy hắn cười rồi, nhưng điệu cười ấy, nghĩ thế nào cũng là đang có âm mưu.

“Hoàng thượng, chắc không đến nỗi như thế chứ?” Dạ Linh Uyển có thể đoán là hoàng đế đang đùa nàng hay không đây, nàng ở Thanh Nhã Các cũng chưa từng nghe đến lời đồn này.

“Ngươi có thể hỏi lại Quân Hoa.”

“Hoàng huynh cho truyền chỉ để tán gẫu?” Thần Thiên Quân Hoa không nóng không lạnh nói ra một câu.

“A, hahaha, đương nhiên không phải. Chúng ta bây giờ liền nói việc chính.”

Thần Thiên Thế Hoa khóe môi có chút co rút, người này tuy là hoàng đệ cùng một mẫu thân với hắn, nhưng thế nào đối với hắn cũng là vẻ mặt như người chết thế kia.

“Uyển nhi, ta cùng hoàng huynh có chút chuyện cần nói, nàng ra ngoài Ngự hoa viên dạo chơi, bảo Tiểu hân tử đưa nàng đi.”

Thần Thiên Quân Hoa dịu dàng gọi Dạ Linh Uyển căn dặn, vẻ mặt còn tỏ ra sủng nịnh vô ngần làm cằm của Thế Hoa như muốn rớt ra.

“A…vương gia…” Dạ Linh Uyển không thích ứng kịp với yêu chiều của Thần Thiên Quân Hoa liền có chút không biết làm sao, nhưng nhớ lại khi nãy liền hiểu đây có lẽ chỉ là một vở kịch cũng liền làm theo, dù không biết ý tứ của hắn là gì.

“Vâng, ta ra ngự hoa viên đợi chàng.” Mỉm cười như hoa với hắn rồi thi lễ với hoàng đế rời đi. Nàng chỉ là thể hiện nụ cười chuyên nghiệp khi làm ở Thanh Nhã Các, nhưng không biết rằng nụ cười vừa rồi đã làm tâm Thần Thiên Quân Hoa xao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.