Họa Phố

Chương 117: Chương 117




“Tôi cho rằng khu vực bên trên đã không còn manh mối gì cho chúng ta tìm kiếm nữa,” Tần Tứ nhìn mọi người “Tốt hơn nên đi xuống khu vực tầng hầm, hơn nữa cá nhân tôi cảm thấy nơi có khả năng xuất hiện chữ ký nhất, sẽ là phòng thí nghiệm D.”

Chu Hạo Văn khẽ gật đầu “Tôi cũng cho là như vậy, ‘tranh’ sẽ không đưa ra nan đề không thể phá giải, hơn nữa cả ba phòng thí nghiệm ABC hoàn toàn không có bất cứ tài liệu hay hồ sơ nào cung cấp manh mối cho chúng ta, như vậy nơi có khả năng nhất chính là phòng thí nghiệm D.”

“Nhưng phải tìm bằng cách nào?” Từ Trinh giơ tay bụm nửa bên mặt bị Kỳ Cường đánh sưng “Chẳng phải chúng ta đã tìm vô số lần trong suốt hai hôm nay sao? Chẳng lẽ phòng thí nghiệm D còn có tầng hầm?”

“Tôi không cho là như thế.” Chu Hạo Văn nói “Phòng thí nghiệm D còn rất nhiều tài liệu chúng ta chưa xem.”

“Hơn nữa thông qua kinh nghiệm ở mấy bức tranh trước, đôi khi chữ ký không hẳn liền nằm ở đó ngay từ đầu,” Kha Tầm nói “Nó cần được kích hoạt, ví dụ như thông qua hành vi nào đó, hoặc là bước vào nơi nào đó, hoặc là đợi chúng ta khám phá ra ẩn ý của tranh, chữ ký mới sẽ hiện ra.”

“Cho nên, nhất định còn có việc gì đó chúng ta chưa đạt tới, hoặc là hành vi nào đó mà chúng ta chưa làm ra.” Chu Hạo Văn nói.

“Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?” Từ Trinh từ đầu vẫn luôn háo thắng muốn đoạt lấy vị trí chủ đạo đến giờ phút này cũng phải buông tha cho việc ấy, đem toàn bộ hi vọng trông cậy vào nhóm những thành viên cũ.

“Kế tiếp, chúng ta đi lấy thẻ số.” Tần Tứ bình tĩnh nói “Tranh thủ trước lúc trời tối, tìm manh mối ở phòng thí nghiệm D.”

Mọi người không ai dị nghị, lấy số sớm hay muộn đều giống nhau, bèn lục tục đứng dậy đi về phía cửa sắt.

Kha Tầm ngủ một giấc cho tới trưa, năng lượng cũng đã khôi phục lại mấy phần, liền đi qua cõng Trương Hàm Duệ được đặt ngồi ở cạnh bàn. Trương Hàm Duệ không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, hai mắt dại dại nhìn đăm đăm trần nhà, gương mặt xinh đẹp mất đi sức sống cùng sinh động lúc bình thường, tựa như một khối xác không hồn chỉ còn lại hô hấp.

Kha Tầm lấy di động từ trong túi đối phương ra, bỏ vào túi mình, bên trong có di ngôn mà cô ấy để lại cho ba mẹ cô ấy.

Lý Nhã Tình bốc được lá thăm số 1 vừa khóc vừa ấn nút lấy thẻ số chữ A, cô gái này khóc rống không biết bao nhiêu lần, nước mắt đã sớm cạn khô, lúc này cô khóc chẳng qua là xé cổ họng phát ra âm thanh như con thú gần chết mà thôi.

Tần Tứ bốc được lá thăm số 2, cũng đạt được một cái thẻ số chữ A.

Kế tiếp là Kha Tầm lá thăm số 3, Kha Tầm không bước tới lấy thẻ mà nói “Đông Tử, đổi thăm.”

Bất kể là lấy thẻ khu A hay khu B, đều dễ sống còn hơn khu C và khu D nhiều lắm.

Vệ Đông ngẩn ra, lắc đầu nói “Không đổi, trước giờ mày luôn nhường tao, lần này tao phải làm ba mày một lần.”

“Ha ha,” Kha Tầm vẻ mặt lạnh lúc liếc hắn “Mày còn khuya lắm mới bò lên tới, đừng ép tao đây dùng vũ lực “giúp” mày lấy thẻ. Đừng lằng nhằng nữa, mau lấy đi.”

“Kha Nhi…” Vệ Đông cau mày, vẫn còn muốn cãi cọ.

“Được rồi ba iu, con trai muốn cùng nam thần chết bên nhau,” Kha Tầm lại dùng ánh mắt thật lòng nhìn hắn “Xin ba cho con toại nguyện.”

Vệ Đông nghe vậy sửng sốt, nhìn sang Mục Dịch Nhiên đứng kế bên.

Mục Dịch Nhiên đang nhìn Kha Tầm, Vệ Đông không thể tả rõ ánh mắt của hắn như thế nào, nhưng lại cảm giác ra được nó không giống lúc trước, chẳng biết từ lúc nào mà giữa hai kẻ này đã có gì đó biến đổi…

Vệ Đông hiểu rõ Kha Tầm, vì thế im lặng không nói nữa, đi tới máy ấn nút lấy thẻ.

Thẻ bắt đầu bằng chữ B.

Kha Tầm vẻ mặt giãn ra, có chiêu “gây mê” thủ công trong tay, phòng thực nghiệm B có thể xem như vô hại nhất trong các khu thực nghiệm.

Nhưng người tiếp theo là Kỳ Cường đi lên ấn nút lấy số lại rút ra tấm thẻ bắt đầu bằng chữ C

“** má!” Kỳ Cường tức giận mắng một tiếng, vứt thẻ xuống đất dùng chân giẫm hai ba cái.

Kha Tầm sắc mặt cũng khó coi, chưa gì đã xuất hiện thẻ chữ C, như vậy cũng có nghĩa là phòng thí nghiệm D sẽ không chỉ có cậu cùng Mục Dịch Nhiên.

Do hình thức thực nghiệm đặc biệt của khu C, mỗi lần nhất định sẽ có bốn người. Trước mắt A cùng B tổng cộng chỉ có ba người, mười người còn lại trừ đi ba người này cùng bốn người ở phòng C, vậy ba người còn lại đều phải ở phòng D, như vậy cũng có nghĩa là… Chu Hạo Văn với lá thăm thứ tự đếm ngược thứ ba cũng sẽ ở phòng thí nghiệm D.

Khác với tỷ lệ tử vong 50% ở phòng thí nghiệm C, bản chất của thực nghiệm trong phòng thí nghiệm D khiến họ không thể nào xác định sẽ khiến bao nhiêu người tử vong, hoặc là biến thành người thực vật nửa sống nửa chết như Trương Hàm Duệ… Những thứ càng là không biết mới càng khiến người ta sợ hãi.

Nhưng mà cả ba người bị nhét vào phòng D thoạt nhìn không thấy có chút sợ hãi nào, đều bình tĩnh thản nhiên dẫn đầu nhóm người đi xuống cầu thang dẫn xuống khu thực nghiệm ngầm.

Kỳ Cường đi ở cuối cùng, ánh mắt âm trầm dõi theo Trương Hàm Duệ đang được cõng trên lưng của Kha Tầm, đột nhiên ánh mắt hắn lóe lên, cúi người nhặt thẻ của mình đi theo sau.

***

Vẫn còn khá lâu mới đến lúc trời tối, mọi người đều tụ tập ở phòng thí nghiệm D, có người phụ trách tìm tài liệu, có người lại đi dò xét tìm tòi từng ô gạch từng ngóc ngách.

Kha Tầm khoanh chân ngồi dưới chân tường, giơ đèn pin lật xem ảnh chụp trong tay.

Kia là xấp ảnh chụp bọn họ phát hiện trong lần đầu tiên đi vào phòng D, bên trên là đủ các tư thế cùng hình thể đàn ông đẹp trai gợi cảm trần truồng, thậm chí còn có rất nhiều hình sếch gei, hoàn toàn không có “xen-xò”, vô cùng trắng trợn, vô cùng lộ liễu, làm cho bất cứ đồng chí gei nào nhìn đến cũng sẽ máu nóng sôi trào.

“Nhìn cái gì mà chăm chú dữ thần…” Vệ Đông đi tới cúi đầu nhìn thoáng qua một cái, bày ra bộ dạng như Tôn Ngộ Không bị Hoàng Phong Quái thổi mù “A, đôi mắt của ngộ —— đôi mắt của ngộ ——”

“Cút sang bên kia chơi đi.” Kha Tầm không thèm ngẩng đầu nói.

“Cái đựu, giờ phút nào rồi mà mày còn có tâm trạng xem ba cái này!?” Vệ Đông rốt cuộc tỏ vẻ bất mãn với sợi dây thần kinh thô to của thằng bạn mình.

“Mày lại xàm xí cái gì đấy,” Kha Tầm vẻ mặt chết lặng ngước lên nhìn hắn “Tao chỉ là thấy cái thứ này xuất hiện ở trong trường hợp cùng địa điểm như vầy rất quái lạ, nói không chừng bên trên có manh mối, chẳng qua vì nội dung của nó dễ làm cho người ta không để ý đến mà thôi.”

“Không phải đã bảo là thú vui tiêu khiển của nhân viên công tác lúc rảnh rỗi sao?” Vệ Đông nói.

“Nếu thật có thú tiêu khiển này thì mang theo quyển truyện sếch là được rồi,” Kha Tầm nói “Nhưng đám ảnh chụp này hết sức trắng trợn, tên kia chẳng lẽ không sợ bị đồng nghiệp phát hiện? Hơn nữa chúng ta đều xem nhẹ một điều, viện nghiên cứu này là “sản phẩm” của thời đại nào đó trước kia, dù cho nó thoải mái như hiện đại đi nữa thì một kẻ đồng tính luyến ái thực sự sẽ không bao giờ có can đảm chẳng kiêng nể gì mà mang thứ này theo đến văn phòng xem giải trí, càng đừng nói đến thời đại bảo thủ kia, làm như vậy quả thực chẳng khác nào chủ động hiển lộ bản thân không giống “người bình thường” rồi làm người ta xa lánh tẩy chay.”

“Ồ? Có lý nghen!” Vệ Đông kinh ngạc “Trước đó sao chúng ta không nghĩ tới nhỉ!”

“Trai thẳng tụi bây không nghĩ tới cũng không có gì lạ, dù sao bản thân không ở trong hoàn cảnh này, không hiểu được tâm tình của những người như tụi tao là chuyện bình thường.” Kha Tầm giơ một tấm ảnh chụp trong tay lên, cầm đen pin chiếu vào, như muốn xuyên thấu qua bức ảnh nhìn cái gì đó.

Động tác này vừa vặn bị Lý Nhã Tình bên cạnh nhìn thấy, bất chợt “A” lên một tiếng.

Kha Tầm vội buông xuống, quay sang nhìn đối phương “Xin lỗi hen, làm cay mắt em đúng hông, gái tránh sang kia đi, tránh xa một chút, mấy thứ này con nít không nên xem.”

“Không phải…” Lý Nhã Tình nghẹn họng, cắn môi ra vẻ do dự khó xử.

“Có cái gì muốn nói hả?” Kha Tầm cầm xấp ảnh chụp úp ngược mặt ảnh xuống, lại nhìn Lý Nhã Tình.

Có lẽ bởi vì đôi mắt sáng ngời của Kha Tầm rất dễ khiến người ta bất giác hạ xuống lòng cảnh giác, hoặc cũng có thể vì cậu ta là gei nên càng dễ mấy vị khác phái xem như “bạn gái chúng mình”, Lý Nhã Tình rốt cuộc khẽ mím môi, nhỏ giọng nói với Kha Tầm “Tấm ảnh mới nãy, em có từng thấy qua…”

Lần này đổi lại là Kha Tầm kinh ngạc “Thật á? Làm sao em lại nhìn thấy mấy ảnh chụp này?”

Nói xong lại lật tấm ảnh chụp úp ngược lên, ngước nhìn Lý Nhã Tình một cái “Em nhìn thử lại lần nữa rồi xác nhận được không?”

“Không có gì, để em xem.” Lý Nhã Tình cầm ảnh chụp, tỉ mỉ nhìn một lần rồi mới trả cho Kha Tầm “Đúng rồi, chính là tấm ảnh này, người đàn ông trên ảnh chụp có cái bớt hình trái tim trên rốn, hẳn là sẽ không trùng hợp tới vậy.”

“Có thể nói cho anh biết em thấy tấm hình này ở đâu không?” Kha Tầm hỏi.

“Em chưa thấy người thật bao giờ, cũng là xem ảnh chụp thôi, giống hệt tấm này này,” Lý Nhã Tình đột nhiên có chút xấu hổ “Anh biết đó… ba đứa tụi em đều là fangirl… Có đôi khi sẽ vào mấy cái trang web đó đó… Anh hiểu mà, là cái ấy ấy…”

“Web gay, hiểu hiểu.” Kha Tầm gật đầu.

“Ờm… thì, trên mấy cái chỗ đó có rất nhiều mấy loại ảnh này…” Lý Nhã Tình cố gắng để bản thân mình có vẻ tự nhiên “Tấm ảnh này cũng là một trong số đó đó, còn vì sao lại có ấn tượng sâu như vậy thì, cũng là vì cái bớt hình trái tim trên rốn đó, lần ấy Hàm Duệ còn tếu táo một câu, nói… tiểu công của bạn thụ chắc chỉ cần thấy cái bớt là có… có phản ứng rồi…”

“Khụ khụ..” Kha Tầm ụp ảnh chụp xuống “Cho nên em mới nhớ rõ như vậy, chính là người này đúng không.”

“Đúng rồi, chính là người này.”

Kha Tầm sờ cằm suy tư “Hình ảnh được chia sẻ trên mấy trang gay đều là được sàng lọc lựa chọn trên các trang web khác, đa phần đều là vẻ ngoài đẹp trai, vóc dáng đẹp khêu gợi, hoặc là ăn mặc hở hang có cảm giác gợi dục, đều được gom lại rồi share trên đó, đương nhiên cũng có một số là do bản thân họ tự tải lên. Nhưng tấm ảnh chụp này tại sao lại xuất hiện ở viện nghiên cứu như nơi này, cũng từng xuất hiện trên các web gay? Giữa hai thứ này có liên quan gì đến nhau?”

Lý Nhã Tình cũng không biết, chỉ đành trầm mặc.

Chu Hạo Văn không biết đến bên cạnh từ lúc nào, đột nhiên lên tiếng hỏi Lý Nhã Tình “Cô nhìn thấy ảnh chụp này ở trang nào? Nói địa chỉ tôi biết.”

Lý Nhã Tình sửng sốt một lát, vội vàng đáp “Địa chỉ rất dễ nhớ, gayjj.xxx….”

Kha Tầm “…”

Vệ Đông “…”

Chu Hạo Văn vẻ mặt không chút biến sắc “Hiểu rồi, kia là một trong những trang web gay được duy trì tốt nhất, quản lý theo khuôn phép nhất, nhưng đồng thời nó cũng không tránh được các vấn đề như vi phạm bản quyền cùng không có mức hạn chế, rất nhiều hình ảnh trên trang web là từ các đội ngũ quản lý sưu tập theo các con đường hoặc qua môi giới khác nhau, bao gồm cả các báo chí tạp chí hoặc là poster ngôi sao của ngày xưa, bọn họ sẽ scan rồi tải lên, chia sẻ cho mọi người thưởng thức.”

Kha Tầm nhìn hắn bằng ánh mắt là lạ.

Vệ Đông ở bên cạnh giật mình “Cho nên tấm hình mà bọn họ nhìn thấy trên trang web kỳ thật là được ai đó scan lên, tấm này mới là ảnh gốc. Nhưng, việc này có liên quan gì đến tình huống hiện tại chứ?”

Kha Tầm thu hồi ánh mắt của mình, tiếp lời Vệ Đông “Có liên quan, ít nhất chứng minh xấp ảnh chụp này không phải là người thật được chụp, xem thử chất lượng ảnh đi, rất có thể cũng là được chụp lại.”

“Đưa tao xem.” Vệ Đông vội vàng duỗi tay, cũng mặc kệ chuyện tấm ảnh cay mắt tới cỡ nào, dùng đèn pin soi cẩn thận quan sát từng cái pixel trên ảnh “Không sai! Chính là chụp lại! Mé, sớm biết như vậy tao đã kiểm tra mấy ảnh chụp này từ sớm rồi —— nhìn thấy này không, ở góc trái bên trên này, có một cái bóng mờ đúng không, đây là bởi vì ảnh này được chụp lại từ tạp chí tình dục hoặc là mấy quyển sách đồi trụy màu, mà chất giấy chỉ cần để lâu, sẽ bởi vì ẩm ướt hoặc là xếp gấp mà tạo ra nếp uốn hoặc là vết nhăn, cho nên chụp lại sẽ làm cho chỗ này có bóng mờ, hơn nữa nhìn pixel hình ảnh mà đoán, tuyệt đối là chụp lại, không thể nào là chụp tại hiện trường.”

“Bởi mới nói, không phải rất kỳ quái sao,” Kha Tầm nói “Nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu tại sao lại phải chụp lại mấy hình ảnh này, lại còn đặt nó trong phòng thí nghiệm? Tuyệt đối không thể nào vì sở thích cá nhân của kẻ đó được, nó trắng trợn lộ liễu đặt ở nơi đây hiển nhiên là cố ý, là hành vi có mục đích nào đó.”

“Là mục đích gì ấy nhỉ?” Vệ Đông suy tư.

“Tao thấy,” Kha Tầm cầm một cây bút lông từ trong ngăn kéo ra “Xấp ảnh chụp này rất có thể có liên quan đến thực nghiệm ET được nhắc đến trong nhật ký. Thôi mặc xác nó đi, phòng cháy hơn chữa cháy.”

Vừa dứt lời, xoẹt xoẹt vẽ vài nét, người đàn ông trần truồng trên ảnh liền được mặc vào một cái quần bó đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.