Họa Phố

Chương 116: Chương 116: Nhân học (15) : Ký ức




Mọi người không hẹn mà đồng loạt yên lặng, đều nhìn về phía người đàn ông tuy không có bao nhiêu cảm giác tồn tại nhưng lại khiến người ta khó mà bỏ qua này.

Cái chất khàn khàn trong giọng của Hoàng Bì không phải cái độ khàn khàn của giọng nói trầm thấp hấp dẫn, mà là cái giọng nghẹn nghẹn thường thấy của những kẻ nghiện thuốc hút đến nỗi cổ họng bị khói thuốc phá hỏng, lại thêm âm điệu trầm trầm, thoạt nghe quái đản như tiếng cú kêu.

Người này từ sau khi vào tranh đến giờ gần như không bao giờ lên tiếng, càng đừng nói đến trao đổi với người khác, lúc này hắn bỗng nhiên mở miệng, hơn nữa còn là nói với mọi người, khiến cho bọn họ càng thêm chú ý.

Thấy mọi người đều nhìn mình, gương mặt vàng vọt của hắn không hiện lên chút cảm xúc nào, chỉ dùng ánh mắt tam giác hướng về Tần Tứ “Rút thăm.”

Một người chưa bao giờ lên tiếng nói chuyện đột nhiên lại ra lệnh vào lúc này, tất nhiên có nguyên nhân.

Tần Tứ suy nghĩ một lát, cũng không phản đối.

Quyết định thứ tự rút số là chuyện chẳng sớm thì muộn, sớm một chút hay trễ một chút cũng chẳng sao cả, nếu vì việc này mà gây sự với Hoàng Bì, e là lại sinh thêm sự.

Vì thế hắn dùng tờ giấy còn lại ngày hôm qua đặt trên bàn xé thành chín phần, viết số lên.

Bỏ giấy thăm vào ống đũa đồng đặt giữa bàn, Hoàng Bì trước hết với tay rút ra một tấm, nhưng hắn không mở ra, chỉ tùy tiện ném trên bàn, sau đó vẻ mặt âm u nhìn mọi người.

Đợi đến khi mọi người đều bốc được thăm cho mình rồi, trong ống còn sót lại một cái, Tần Tứ liền bỏ vào chỗ trống bên cạnh, đại biểu cho số thẻ của Trương Hàm Duệ.

Tuy rằng giờ phút này cô ấy đã chẳng khác gì người thực vật, nhưng dẫu sao vẫn còn sống, nếu đêm nay không mang cô ấy vào tầng ngầm, vậy cô ấy nhất định sẽ chết.

Tục ngữ có câu thà sống còn hơn là chết, chỉ cần còn sống liền còn hi vọng… Dẫu cho hi vọng kia thật sự quá xa vời.

Mọi người mở tờ thăm của mình, phơi ra con số trên trang giấy của mình.

Rút thăm được số 1 là Lý Nhã Tình, tương đương với việc hôm nay cô sẽ ở phòng thí nghiệm A là việc xác định.

Số 2 là Tần Tứ, sau đó là Kha Tầm, Kỳ Cường, Từ Trinh… Lần này có vẻ vô cùng không may, ba con số cuối cùng lần lượt là Chu Hạo Văn, Vệ Đông cùng Mục Dịch Nhiên.

Cũng tương đương xác định một điều, ít nhất Mục Dịch Nhiên sẽ là người ở phòng thí nghiệm D đêm nay, chính là phòng thí nghiệm biến thái đã giải phẫu cắt bỏ thùy trán của Trương Hàm Duệ.

Kha Tầm nhìn hắn cùng Vệ Đông, không lên tiếng.

Bữa sáng là Tần Tứ làm, hâm nóng lại cháo mà Kha Tầm hôm qua nấu còn dư, cùng với phần đậu hỗn hợp sót lại, mọi người miễn cưỡng lấp đầy bụng.

Cái chết của Thái Hiểu Yến cùng sự kiện Trương Hàm Duệ gặp phải làm cho tất cả mọi người không ai có tâm tình nói chuyện, Tần Tứ gọi Chu Hạo Văn cùng Vệ Đông đi phòng tư liệu vác toàn bộ tài liệu đến, mọi người cứ thế ngồi trong căn-tin bắt đầu lật xem tài liệu.

Kha Tầm lăn lộn một hồi liền ngủ, mãi cho đến khi còn đang mù mờ bị ai đó dánh thức “Dậy đi, ăn chút gì đó.”

Cố gắng nhấc lên mi mắt nặng nề, thấy được Mục Dịch Nhiên đang rũ mắt nhìn mình, Kha Tầm hơi giật khóe môi “úng à hỉ ó anh an âm tôi.”

… Đù, ngủ tới đơ lưỡi luôn rồi.

“Nói gì vậy.” Vẻ mặt của Mục Dịch Nhiên vẫn không có cảm xúc như mọi khi, chỉ có giọng nói là không lạnh nhạt như ngày thường, rất bình tĩnh, khiến người ta không nhận ra được cảm xúc.

“Nói,” Kha Tầm chà chà mặt, cố gắng ngồi thẳng người “Đúng là chỉ có anh quan tâm tôi, mấy giờ rồi?”

“Một giờ chiều.” Mục Dịch Nhiên bưng một bát cháo đặt trước mặt cậu.

“Sao tới giờ này mới ăn?” Kha Tầm nhìn cháo trắng trong bát cháo, giống như vừa được nấu, sau đó ngửi được mùi khen khét.

“Khụ,” Lên tiếng là Tần Tứ, vẻ mặt có chút xấu hổ “Lần đầu nấu cháo, canh lửa không tốt, ăn tạm đi vậy.”

“Nai-xừ nghen Tần bác sĩ, anh vầy là xịn hơn tôi lần đầu tiên nấu cháo rồi đó.” Kha Tầm bưng bát cháo lên húp hơn phân nửa “Lần đầu tiên nấu cháo tôi nấu thành cơm cháy luôn.”

Tần Tứ cười tự giễu “Cảm ơn, lời an ủi này của cậu rất có tác dụng. Tôi thấy cậu nấu cơm trông có vẻ rất thành thạo, hiếm có gia đình nào có con trai mà được như vậy lắm, học nấu cơm từ khi nào vậy?”

Kha Tầm cũng cười một tiếng “Tần bác sĩ na, anh là sống ở thế kỷ trước hay gì, hiện tại nấu cơm là chuyện của đàn ông, phụ nữ chỉ cần xinh đẹp ngồi ăn là được rồi.”

“Xem ra ở nhà cậu cũng là bố cậu nấu cơm à?” Tần Tứ cười hỏi.

“Lúc trước cả hai ông bà cùng nhau nấu, bây giờ tôi nấu.” Kha Tầm cũng không giải thích rõ, húp vài cái cạn sạch bát cháo mới bỏ bát xuống, hỏi bọn họ “Sáng giờ mọi người có điều tra ra được gì không?”

Tần Tứ lắc đầu “Hồ sơ nhân viên của viện nghiên cứu không thấy có người nào tên Khang Lai.”

Kha Tầm suy nghĩ “Vậy còn hồ sơ vật thí nghiệm, có tìm thử chưa?”

Chu Hạo Văn tiếp lời “Không tìm được hồ sơ về vật thí nghiệm, nhưng chúng tôi có phát hiện một vài tài liệu từng bị đốt trong nhà vệ sinh, có một mảnh giấy sót lại một tấm ảnh thẻ 3×4 trắng đen, chúng tôi nghi có thể có liên quan đến hồ sơ, bởi vì mảnh giấy kia rõ ràng là một phần góc phải của trang giấy, bình thường chỉ có các tài liệu kiểu hồ sơ lý lịch mới cần phải dán ảnh thẻ ở góc trái trên hoặc góc phải trên.”

“Ồ? Đâu đâu, đưa tôi xem xem.” Kha Tầm với tay.

Chu Hạo Văn nhìn tay của Kha Tầm, lại ngước mắt nhìn cậu “Trên vách bồn cầu xổm trong WC, muốn xem tự mình đến nhìn.”

“…” Kha Tầm rụt tay về, vò vò đầu một lát.

WC của viện nghiên cứu này là cái loại bồn cầu bệt thường thấy trước đây, ở giữa có xây một cái vách ngăn, hố bên dưới là tương thông với nhau, lúc xả nước sẽ từ đầu bên này trôi tọt qua bên kia, sau đó chảy vào cống ngầm.

Kiểu WC này thật sự rất không sạch sẽ, những chỗ nước không chảy tới tích tụ vật bẩn, rất ghê tởm.

“Vị nào tài tình như vậy, trang giấy dính trong hố cũng phát hiện ra được?” Kha Tầm buột miệng hỏi.

Vệ Đông ở đối diện giơ tay “Mắt đì-zai sáng như tuyết.”

“Chúng tôi hoài nghi, viện nghiên cứu này bị vứt bỏ là sự kiện xảy ra đột ngột” Mục Dịch Nhiên nói “Nhân viên viện nghiên cứu rút lui trong hấp tấp cho nên không kịp mang theo các tài liệu trọng yếu, hoặc là, không thể mang các tài liệu quan trọng ra ngoài viện nghiên cứu, cho nên đành lựa chọn cách thiêu hủy để thủ tiêu những thứ ‘gây nguy hiểm’.”

“Viện nghiên cứu này vốn dĩ nghiên cứu những thứ phi pháp, nếu nơi này bị tiết lộ ra ngoài, khoan nói nhân viên nghiên cứu có phải chịu sự trừng trị của pháp luật cùng công kích của dư luận hay không, chỉ nói riêng người thân của những người bị chọn làm vật thí nghiệm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ.”

“Bởi vậy đối với nhân viên nghiên cứu mà nói, nguy hiểm nhất chính là hồ sơ của các vật thí nghiệm, chỉ cần thiêu hủy hồ sơ, liền coi như thủ tiêu chứng cớ các đối tượng bọn họ làm hại.”

“Ngoài ra thứ quan trọng còn có nhật ký thực nghiệm, ở bốn khu thực nghiệm dưới tầng hầm chỉ có phòng thí nghiệm D là còn lưu lại một ít nhật ký thực nghiệm, tôi đoán đây có thể là do chưa kịp tiêu hủy, ba phòng thí nghiệm còn lại không tìm được bất cứ ghi chép nào, chắc là đã cùng bị đốt thành tro với hồ sơ vật thí nghiệm sau đó vứt vào WC giật nước xả đi.”

“Như vậy xem ra tác giả Khang Lai rất có thể là vật thí nghiệm?” Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên.

“Cũng có thể là nhân viên bên ngoài biết được toàn bộ tin tức bên trong,” Chu Hạo Văn lại nói “Ví dụ như, kẻ phụ trách xử lý chuyện này.”

“Vật thí nghiệm hay là kẻ xử lý gì cũng được,” Từ Trinh đột nhiên níu lấy tóc mình, vẻ mặt suy sụp trừng mắt nhìn bọn họ “Chúng ta hiện tại không có cách nào biết được tin tức liên quan đến bọn họ! Như vậy làm sao tìm được chữ ký? Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đây chờ chết sao!”

“Tranh sẽ không đẩy chúng ta vào thế bí không có cách phá giải,” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nói “Cho nên, nhất định có biện pháp tìm ra chữ ký.”

“Làm sao tìm ra!?” Từ Trinh gào lên “Chẳng lẽ bắt chúng ta phải chui vào cống ngầm tìm các mảnh hồ sơ sao!?”

Không ai đáp lời chị ta, trong phòng nhất thời im lặng, đột nhiên nghe thấy Kỳ Cường dộng mạnh mặt bàn một cái, hắn nghiến răng hung tợn nói “Tìm! Cống ngầm cũng phải tìm! Mày…” Hắn chỉ tay vào Từ Trinh “Mày đi tìm!”

Từ Trinh kinh ngạc “Mắc gì tôi phải đi!?”

“Bảo mày đi thì đi mau, đừng ở đó nói nhảm, chọc ông đây ông giết mày chết!” Kỳ Cường vẻ mặt táo tợn, vọt tới trước túm lấy áo Từ Trinh kéo chị ta khỏi ghế, xoay lưng liền muốn lôi ra ngoài.

“Mày muốn làm gì! Buông tao ra!” Từ Trinh hét chói tai, liều mạng đá đấm Kỳ Cường, lại bị Kỳ Cường vung tay tát vào mặt, nháy mắt phun ra một cái răng gãy.

“Đứng lại.” Kha Tầm từ trên ghế đứng phắt dậy, bước ngang chắn trước mặt Kỳ Cường, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

“Thằng chó, tao cảnh cáo mày, dừng có ở đó mà ngán đường, nếu không con dao trong tay tao đéo có mắt đâu.” Kỳ Cường nói xong liền giơ con dao trong tay ra.

Đó là con dao trong căn-tin, đầu nhọn mà mỏng, sắc bén cực kỳ, không biết từ khi nào bị hắn phát hiện cũng lận theo bên người.

Kha Tầm giống như không nhìn thấy dao trong tay hắn, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm hai mắt bốc ra hung dữ táo tợn của hắn “Lối vào cống ngầm rất nhỏ, người ta không chui vào được, mày để chị ta đi cũng vô dụng thôi, buông chị ấy ra.”

“Cô ta ốm nhất, chen vào một chút là được, con mẹ mày tránh đường ra cho tao!” Kỳ Cường nói xong liền vung dao trong tay, làm bộ như muốn cắt cổ Kha Tầm.

Hắn chỉ là muốn đe dọa, chứ mũi đao vẫn còn cách da Kha Tầm đến tận hai ba tấc, Kỳ Cường chỉ muốn dọa Kha Tầm tránh ra, nhưng hắn không ngờ kẻ trước mắt lại hoàn toàn không giống như hắn nghĩ, không thèm tránh né hay thăm dò, vung tay chụp lên cổ tay của hắn, sau đó không biết kéo giật thế nào, Kỳ Cường chỉ cảm thấy cổ tay của mình giống như không còn thuộc về mình nữa, dao cũng lập tức rớt xuống, toàn bộ bàn tay giống như tay giả dính trên cánh tay.

Kha Tầm vẫn chưa dừng lại động tác, lại vươn tay ra đập vào phần gân khuỷu tay trên cánh tay mà hắn đang bắt giữ Từ Trinh, ngay trong nháy mắt Kỳ Cường bị thoát lực, Kha Tầm níu lấy Từ Trinh kéo chị ta thoát khỏi sự kềm chế của hắn.

Trước đẩy Từ Trinh qua chỗ an toàn, sau đó tung chân sút con dao đi chỗ khác, Kha Tầm mới nhìn Kỳ Cường vẻ mặt hung dữ kinh sợ “Đưa tay đây, tao giúp mày nối lại.”

Kỳ Cường lúc này mới biết thằng nhóc trước mặt tháo khớp bàn tay mình, trong lòng rất muốn giết chết hắn, nhưng lại nhìn vóc dáng của đối phương, cao hơn hắn cả cái đầu không nói, sức mạnh phản xạ lại nhanh, động tác còn cực kỳ linh hoạt, nếu đánh nhau chưa chắc đã chiếm được ưu thế, đành tạm thời nhịn xuống.

Tần Tứ mắt nhìn toàn bộ quá trình diễn ra, nhịn không được nói một câu “Thủ pháp của Tiểu Kha nhìn chẳng kém gì bác sĩ nối xương chuyên nghiệp.

“Tụi nó là dân chuyên thể thao, trật khớp gãy xương bị thương vân vân đều là chuyện hàng ngày, bị thương riết tự chữa luôn,” Vệ Đông ở bên cạnh hát đệm “Lại thêm cái đám bên khoa thể dục của tụi nó như thú hoang ấy, suốt ngày đánh nhau với bên ngoài, ra tay vừa độc vừa ác, có thể nối khớp cũng biết sái khớp người ta, chiêu này tụi nó đứa nào cũng luyện tới nằm lòng.”

Chu Hạo Văn ở bên cạnh lẳng lặng nhìn vài lần “Nhìn đoán không ra Kha Tầm lại là lưu manh trong trường nhỉ.”

“Nói vậy là hiểu lầm nó rồi,” Vệ Đông nói “Kha Nhi không bao giờ chủ động gây sự với ai, nhưng chịu thôi, học chung một trường còn chung một khoa, cả ngày đều là cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy nhau, ngoài trường chạy đến kiếm chuyện, làm sao có thể bỏ mặc anh em bên cạnh không thèm quan tâm, nói chứ bình thường nó cũng chỉ đi theo cho có thôi, đứng cạnh tạo thanh tạo thế, trừ phi có người đánh lên đầu nó… Ai.”

Vệ Đông nói tới đây kềm lòng không được than một tiếng, im lặng không nói nữa.

Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn cũng không hỏi lại, một tiếng thở dài này ẩn chứa thứ gì, bọn họ đều vô cùng rõ ràng.

Cuộc sống của người bình thường đã sớm rời xa bọn họ từ lâu, bây giờ nghe lại, những ký ức ngày xưa từng bị cho rằng ngây thơ vô vị, hoặc ấu trĩ, hoặc nhạt nhẽo, hay thậm chí là chẳng đáng để nhớ tới, lại có vẻ vô cùng quý giá, tốt đẹp mà bình dị đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.