Họa Phố

Chương 150: Chương 150




“Nhưng phải làm thế nào mới có thể kích hoạt?” Vệ Đông vội hỏi.

“Hay là phải hát theo bọ ngựa đực?” Tần Tứ nói.

“Ớ… Thế à, để tui đi thử xem sao,” Vệ Đông vẻ mặt hơi khó xử “Nhưng mà tui ca hát hơi lạc nhịp á, có khi nào bởi vì vậy mà không mở ra được cửa thế giới ẩn không?”

“Để tôi đi cùng cậu.”

“Ố, Hạo Văn Nhi cậu biết ca hát à?” Vệ Đông mừng rỡ hỏi.

Chu Hạo Văn lạnh lùng “Tôi biết đàn guitar.”

Vệ Đông: ….Tức là muốn dùng nhạc khí để cứu chữa tiếng ca lạc trôi sao…

Hai người cũng không nói nhiều nữa, lập tức cùng nhau đi vào thế giới Cảnh sát mèo đen.

“Vậy tôi cùng La Duy trở lại thế giới 《 Mi Gian Xích 》xem sao,” Tần Tứ cầm lấy tờ giấy có ghi các manh mối mà đám Kha Tầm Mục Dịch Nhiên phân tích liệt ra “Dựa theo mấy cái trọng điểm vạch ra trên đây thử từng cái, ít nhiều gì hai người tốc độ cũng nhanh hơn một người.”

Lúc này trong căn phòng ban đầu cũng chỉ còn lại Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên, hai người né qua máu me lan tràn đầy đất cùng thi thể la liệt, tìm một góc sạch sẽ ngồi xuống, Mục Dịch Nhiên tay cầm tờ giấy ghi manh mối, Kha Tầm thiếu đều đeo lên người hắn, hai người tụ đầu tiếp tục cùng nhau nghiên cứu.

Đuôi mèo sau lưng thi thoảng lại quét ngang đùi Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm bỗng há to miệng ngáp một cái.

“Buồn ngủ?” Mục Dịch Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu.

“Siêu buồn ngủ,” Kha Tầm nói tiếng mèo “Chắc là do cơ thể bị biến thành mèo nên cứ tới ban ngày là cảm thấy rất rất muốn ngủ, em có thể kiên trì thức tới giờ xem như kỳ tích rồi đó…A …oạp…”

“Vậy em ngủ một lát đi, chỗ này còn có tôi.” Mục Dịch Nhiên nói.

Kha Tầm dùng gò má dụi dụi lên đầu vai Mục Dịch Nhiên “Thời gian không đợi ai, em lại cố gắng… cố gắng… a..oạp… Dịch Nhiên… Anh nghĩ ra cái gì đó kích thích em đi, để em… oạp… tỉnh táo tỉnh táo…”

Mục Dịch Nhiên khẽ rũ mắt, trầm tư một lát, thanh âm mát lạnh nhẹ nhàng thoát khỏi môi “Tôi tự cho mình ba ngày nghỉ, Kha Tầm, nghe bảo em làm mì Ý rất ngon?”

Kha Tầm cả người phốc một cái, hai mắt trợn to, hai lỗ tai dựng thẳng đứng, cái đuôi cũng dựng lên, cả người từ trên xuống dưới giống như lâm vào trạng thái cực kỳ hưng phấn —— “Mau mau phá giải câu đố rời khỏi bức tranh này!” Nói xong ngồi dậy đoạt lấy tờ giấy trong tay Mục Dịch Nhiên, dùng ánh mắt chăm chú tuyệt đối nhìn vào nội dung trên giấy.

Mục Dịch Nhiên “…”

Thần bút Mã Lương → Hải Lực Bố → Cậu bé lửa → Na Tra náo hải → Mi Gian Xích

Thiên thư kỳ đàm → Ông hổ học võ → Mèo kêu meo meo → Cảnh sát mèo đen.

Ngư đồng → Thế giới Triệu Hải Thúy tử vong.

Đạo sĩ Lao Sơn.

Đứa bé tuyết

Kha Tầm chỉ vào trên giấy “Tần ca cùng La Duy đi vào 《 Mi Gian Xích 》, Đông Tử Hạo Văn đi 《 Cảnh sát mèo đen 》, xét thấy thế giới Triệu Hải Thúy tử vong thuộc về bộ phim hoạt hình mà mọi người tựa hồ như chưa từng xem qua, tạm thời gác nó qua một bên trước, chúng ta suy nghĩ xem liệu 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》và 《 Đứa bé tuyết 》có thể mở ra thế giới nào.”

Mục Dịch Nhiên chưa bao giờ xem phim hoạt hình “Ừ.”

Kha Tầm “Nội dung của 《 Đứa bé tuyết 》có lẽ là đơn giản nhất, nhân vật chỉ có hai mẹ con thỏ trắng cùng người tuyết, địa điểm chỉ có nhà thỏ trắng cùng khu rừng. Cảnh tượng khu rừng cũng rất đơn giản, vì là mùa đông nên chỉ có cây khô cùng tuyết.”

“Theo em thì mấy cảnh tượng lướt qua cũng rất có khả năng sẽ kích hoạt mở ra thế giới ẩn, mà nơi có tuyết chỉ có mỗi thế giới Triệu Hải Thúy Tử vong, nhưng anh với em cùng với mấy tân nhân kia đều từng ở lại trong thế giới đó một thời gian, nhất là mấy tân nhân kia, bọn họ từng đi lạc trong núi tuyết, nếu như đó thật là mấu chốt mở ra thế giới khác thì đã sớm bị bọn họ đụng phải rồi, cho nên em nghĩ khu rừng cùng tuyết đều không phải là điểm kích hoạt.”

“Như vậy loại cảnh tuyết ra, điểm mấu chốt chỉ còn con thỏ, người tuyết cùng nhà thỏ trắng ba yếu tố này. Nhân vật người tuyết này rất đặc biệt, mấy phim khác đều không xuất hiện, cho nên chúng ta có thể loại trừ nó ra.”

“Nhà thỏ trắng em nhớ hình như chỉ có một gian phòng, trong nhà có một cái lò sưởi, có lẽ còn có bàn ghế gì đó nữa, nhưng cấu tạo bên trong rất đơn giản, nhìn một cái là thấy được hết, nên em cảm thấy đó cũng không giống điểm kích hoạt, nếu đơn giản như vậy đã đụng phải điểm kích hoạt mở ra thế giới ẩn, chúng ta đã sớm vượt qua tranh này rồi.”

“Lại trừ nhà thỏ ra, vậy chỉ còn lại con thỏ, mà nhân vật con thỏ lại có mặt trong rất nhiều bộ phim hoạt hình, ví dụ như Mèo kêu meo meo, Cảnh sát mèo đen, Thần bút Mã Lương, với cả thế giới Triệu Hải Thúy tử vong.”

“Nhưng thế giới của Cảnh sát mèo đen nội dung lại câu chuyện về bọ ngựa, trong câu chuyện của bọ ngựa không có thỏ xuất hiện, chúng ta có thể loại trừ Cảnh sát mèo đen.”

“Thế giới Triệu Hải Thúy tử vong mặc dù có thỏ, nhưng đó lại là nhân vật của Triệu Hải Thúy, bản thân nhân vật chính hẳn không thể là điểm kích hoạt thế giới khác, cho nên cũng bài trừ.”

“Mèo kêu meo meo vốn được mở ra bởi Ông hổ học võ, mà nó đồng thời cũng mở ra Cảnh sát mèo đen, mỗi một thế giới chỉ có duy nhất một mối liên hệ hai đầu với thế giới nó mở ra và mở ra nó, hai thứ này Mèo kêu meo meo đều đã có, cho nên không có khả năng có thêm một mối liên hệ khác nữa, vậy nên Mèo kêu meo meo cũng bài trừ.”

“Như vậy, chỉ còn lại Thần bút Mã Lương. Mã Lương từng vẽ một con thỏ trên đá, con thỏ giống thật đến nỗi lừa được cả thợ săn, tuy là phong cách của con thỏ kia càng thiên hướng giống thỏ thật, nhưng xét thấy nhân vật cùng vật phẩm trong 《 Đứa bé tuyết 》chỉ có vài thứ như vậy, những thứ khác đều bị loại trừ còn lại mỗi con thỏ, cho nên em cảm thấy điểm kích hoạt chỉ có thể là con thỏ này.”

“Bởi vậy em cho rằng, con thỏ trong 《 Đứa bé tuyết 》 là điểm kích hoạt mở ra thế giới 《 Thần bút Mã Lương 》.”

“Nếu như không phải con thỏ, vậy trong phim hoạt hình 《 Đứa bé tuyết 》giống như cũng chẳng còn gì có thể mở ra thế giới khác…. À quên mất còn có một cái cà-rốt, là được dùng để làm mũi cho người tuyết, nhưng trong mấy phim hoạt hình khác lại không thấy có cà-rốt… Để em ngẫm kỹ lại xem, thật chứ cái phim 《 Đứa bé tuyết 》này cảm giác rất là màu mè văn nghệ, cả phim hơn nửa thời gian đều xoay quanh người tuyết cùng con thỏ xoay vòng trên băng tuyết, hòa cùng điệu nhạc êm tai nhảy múa… A! Điệu nhạc!”

“Dịch Nhiên! Là điệu nhạc! Trong 《 Đứa bé tuyết 》âm nhạc chính là nguyên tố quan trọng nhất, bọ ngựa trong 《 Cảnh sát mèo đen 》mà Đông Tử đi tìm nó cũng đang đàn hát——《 Cảnh sát mèo đen 》mở ra thế giới 《 Đứa bé tuyết 》.

Kha Tầm nhìn vào tờ giấy lầu bầu lẩm bẩm suốt một lúc lâu, sau đó hai mắt sáng ngời quay đầu lại nhìn Mục Dịch Nhiên, lại thấy đại lão mặt mày sâu lắng nhìn chăm chăm mình.

“Dịch Nhiên?” Kha Tầm mắt mèo mở to, hai tai khẽ đong đưa.

Ánh mắt của đại lão hơi chớp động, lại nhẹ nhàng nở nụ cười “Thật ra em rất thông minh, Kha Tầm.”

“Tình yêu có thể chớp mắt biến em thành trò giỏi.” Kha Tầm nói “Vậy anh có biết làm sao để em chớp mắt hóa thành siêu giỏi không, Dịch Nhiên?”

Không đợi Mục Dịch Nhiên trả lời, Kha Tầm đã dò người bước tới, khẽ khẽ hôn lên môi nam nhân.

“Ấy dô—— xin lỗi nha! Làm phiền rồi! Bái bai!” Thanh âm của Vệ Đông từ cánh cửa nào đó vọng lại, Kha Tầm quay qua xem, thấy kẻ này đang một tay che mắt mình, một tay che mắt Chu Hạo Văn lùi ra sau cửa.

Kha Tầm “…Méo meo wao!”

Mục Dịch Nhiên nhàn nhạt nói “Trở lại đây.”

“Dét sơ!” Vệ Đông vẫn bịt mắt Chu Hạo Văn bước vào trong, bị Chu Hạo Văn đẩy tay ra.

Kha Tầm “Méo meo?”

Mục Dịch Nhiên “Sao rồi?”

“Mở ra thế giới 《 Đứa bé tuyết 》.” Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh lùng đáp.

“Quả thật là do bài hát của bọ ngựa đực kích hoạt mở ra!” Vệ Đông nói “Kha Nhi mày còn nhớ trong phim lúc người tuyết với con thỏ trượt băng không, nhạc nền khi đó chính là…”

Kha Tầm nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Meow meow~~”

Vệ Đông “…Tự dưng ra vẻ đáng yêu chi dậy?”

“Ừ, em phân tích đúng rồi,” Mục Dịch Nhiên vỗ nhẹ lên đầu mèo Kha Tầm “Như vậy, con thỏ trong 《 Đứa bé tuyết 》có lẽ là mấu chốt mở ra 《 Thần bút Mã Lương 》.”

Chu Hạo Văn xoay đầu bước đi “Tôi đi kích hoạt.”

Vệ Đông kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Chu Hạo Văn “Hạo Văn Nhi sao bỗng dưng sung thế, ăn phải kích thích sao ta?” Lại đột nhiên như nhận ra được cái gì, càng thêm kinh ngạc kêu to một tiếng “Cái đệt! Hạo Văn Nhi——”

Lời tiếp theo còn chưa kịp bay ra khỏi miệng, đã bị Kha Tầm nhảy tới vươn móng vuốt tát vào mồm một cái, tống lời của hắn bay ngược vào mồm.

Vệ Đông vội vàng gật đầu, ý bảo mình sẽ không nói —— ít nhất chờ Chu Hạo Văn đi rồi mới nói.

Thấy đối phương mất hút rồi, Vệ Đông mới vẻ mặt lo lắng nhìn Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên “Hạo Văn Nhi cũng mọc đuôi chuột rồi, chúng ta nhất định phải tăng tốc nhanh lên —— hiện tại còn thiếu cái gì nữa?”

Kha Tầm nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Wao méo meo?”

Mục Dịch Nhiên gật đầu “Ừ, Đạo sĩ Lao Sơn.”

Vệ Đông cầm tờ giấy manh mối “Nhân vật chủ yếu trong 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》là vai chính, sư phụ hắn, với hai người bạn của sư phụ hắn, à cả vợ hắn nữa, vật phẩm quan trọng thì là… búa đốn củi? Bức bình phong hắn dùng để học phép xuyên tường? A phải rồi, còn có Hằng Nga dùng đũa biến ra! Cái bầu rượu tự mình rót rượu! Vai chính còn nuôi một con chó…”

“Trong số đó, thứ nào có vai trò quan trọng nhất?” Mục Dịch Nhiên nhìn hắn “Dẫn dắt tình tiết là cái nào? Cái nào thúc đẩy nội dung? Lại là cái nào gây ra bước ngoặt chuyển biến? Cái nào dẫn đến kết cục?”

Đầu óc suy tư đến có phần tán loạn của Vệ Đông dưới lời dẫn đường của Mục đại lão dần dần bình tĩnh rõ ràng hẳn lên, hắn vừa nhớ lại vừa nói “Cả câu chuyện là kể về một giấc mơ của vai chính, hắn lên núi học đạo, mỗi ngày đốn củi, sư phụ không dạy hắn cái gì, nên sau hắn mất đi kiên nhẫn, thừa lúc trời tối tính trốn đi, lúc đi ngang cửa lại nhìn lén thấy sư phụ hắn đang cùng hai người bạn đang uống rượu, hắn bị hấp dẫn nên ở lại, sau đó…”

“Bị cái gì hấp dẫn mà ở lại?” Mục Dịch Nhiên mẫn tuệ tóm lấy mấu chốt của vấn đề “Chỉ là vì thấy sư phụ uống rượu nên tạm thời vứt bỏ hành vi muốn lén lút trốn đi sao?”

“Để tui nghĩ lại xem, tui nhớ không rõ lắm…” Vệ Đông cố gắng nghĩ lại.

Kha Tầm nói tiếng mèo “Em nhớ là sư phụ hắn cắt giấy thành một hình tròn, sau đó tờ giấy tròn kia biến thành ánh trăng tự bay dán lên tường, vai chính nhờ vậy mà mở rộng tầm mắt.”

“Cho nên, cắt giấy ánh trăng là mấu chốt chuyển biến của nội dung,” Mục Dịch Nhiên nói “Nếu như không có mặt trăng, vai chính đã đi rồi, phần sau của câu chuyện sẽ không tồn tại.”

Kha Tầm “Méo meo!”

Vệ Đông “Ánh trăng!”

“Nhưng, vấn đề là…” Vệ Đông vò đầu “Bộ phim hoạt hình nào có ánh trăng đây? Cái này thật sự là rất khó đánh giá, có ai xem phim hoạt hình lại đi chuyên môn để ý trong phim có ánh trăng hay không, ánh trăng kia lại tròn hay khuyết?

“Ánh trăng trong đạo sĩ Lao Sơn là tình tiết chủ yếu, được nhấn mạnh như là trọng điểm chính,” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh nói “Mà ánh trăng trong các phim khác nếu không liên quan tới tình tiết chủ yếu, vậy không xem như điểm kích hoạt, cho nên chỉ cần chọn ra các bộ phim mà trong đó ánh trăng có vai trò quan trọng là được.”

Kha Tầm cùng Vệ Đông lại cố gắng suy nghĩ.

Thấy hai người họ suy nghĩ đến cố sức, Mục Dịch Nhiên bèn nói “Nếu tạm thời nghĩ không ra vậy gác nó sang một bên trước đi, ánh trăng chỉ là phỏng đoán của chúng ta, có lẽ còn có mấu chốt khác quan trọng hơn, ví dụ như vai chính bởi vì nhìn thấy được pháp lực của sư phụ, tư tưởng cũng biến đổi, hắn không nghĩ đến chuyện rời đi nữa, đây xem như một bước ngoặt của phim. Vậy tiếp theo đến tình tiết vai chính học phép xuyên tường, hắn học thế nào?”

“Thì… kiểu truyền miệng ấy.” Vệ Đông nói “Sư phụ dạy hắn đọc lời chú, sau đó hắn liền học được, sau đó xuyên tường.”

Kha Tầm “Meo!”

Mục Dịch Nhiên vẻ mặt trầm ngâm “Lời chú, nếu âm nhạc cũng có thể là điểm kích hoạt, như vậy lời chú cũng không phải không thể. Trong những bộ phim hoạt hình khác có bộ nào cũng có lời chú không?”

Kha Tầm: “…”

Vệ Đông: “…”

Kha Tầm: “——《 Meo meo mèo méo》!”

Vệ Đông: “——《 Thiên thư kỳ đàm 》!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.