Họa Phố

Chương 151: Chương 151: Tịnh thổ (26) : Tiếc nuối làm nên kinh điển




Mục Dịch Nhiên viết lên giấy mấy chữ “Ánh trăng, lời chú”, sau đó ngước mắt nhìn hai người “Chúng ta tiếp tục lần theo nội dung kế tiếp, sau khi học được phép xuyên tường…”

Dưới sự dẫn dắt của Mục đại lão, Kha Tầm cùng Vệ Đông bắt đầu xé lẻ nội dung cốt truyện của 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》để phân tích.

Trong quá trình cố gắng để sống còn, thời gian trôi qua nhanh đến kỳ lạ, khi Tần Tứ cùng La Duy trở lại căn phòng tròn thì đã là tám giờ hơn.

Cơ thể của hai người họ bị biến giấy cũng rất nghiêm trọng, mỗi khi tiến hành động tác hay đi lại đều phát ra tiếng giấy ma sát sột soạt.

“Xém nữa là không về được rồi,” Tần Tứ nhìn nhìn cái tay đang dần bẹp phẳng của mình “…Người giấy đi quá chậm.”

“Vất vả.” Mục Dịch Nhiên nói “Thế nào rồi?”

“《 Mi Gian Xích 》mở ra thế giới của《 Ngư đồng 》” Tần Tứ nói “Trong 《 Mi Gian Xích》có một nhân vật tên là Hắc Tử, vốn là đệ tử của Can Tương, khi Can Tương bị Sở Vương đầu độc chết, Hắc Tử dẫn theo Mi Gian Xích lên thuyền chạy trốn, bị gian thần bên cạnh Sở Vương bắn rơi vào nước, tôi và La Duy thúc đẩy cốt truyện đi đến nơi này, thấy chiếc thuyền hai người họ thì chợt nhớ tới thuyền của ông lão ngư dân trong 《 Ngư đồng 》… Cũng may là đoán đúng.”

“Nói vậy hiện tại các thế giới đều được xâu chuỗi với nhau rồi!” Vệ Đông vội vàng viết lên giấy.

Đạo sĩ Lao Sơn (phỏng đoán)→ Thiên thư kỳ đàm (phỏng đoán)→ Ông hổ học võ → Mèo kêu meo meo → Cảnh sát mèo đen → Đứa bé tuyết (phỏng đoán)→ Thần bút Mã lương → Hải Lực Bố → Cậu bé lửa → Na Tra náo hải → Mi Gian Xích → Ngư đồng → Thế giới mà Triệu Hải Thúy tử vong.

“Cho nên——” Vệ Đông vẻ mặt kích động nhìn mọi người.

Tần Tứ tiếp lời “Thế giới mà Triệu Hải Thúy tử vong có thể kích hoạt mở ra thế giới…”

Kha Tầm nói tiếp “《 Meo meo wao méo》!”

Vệ Đông: “… 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》.”

Tới rồi chín giờ hơn, Chu Hạo văn cũng trở lại, nhưng không lên tiếng nói lời nào, mọi người vặn hỏi suốt, chỉ thấy cậu ta dùng tay chỉ chỉ vào giấy, chính là 《 Đứa bé tuyết 》 cùng 《 Thần bút Mã Lương 》.

Kha Tầm đoán có lẽ cậu ta không thể nói tiếng người được nữa, lại không muốn mở miệng phát ra tiếng chuột kêu, cho nên mới im lặng như vậy.

Làm kiêu thật chứ…

Thật muốn nhào tới trêu cậu ta một lát…

Trêu cho cậu ta sợ vỡ mật, sau đó há mồm cắn một cái vào chổ họng… Chậc chậc, chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy sung sướng rồi.

Kha Tầm nhìn chằm chằm Chu Hạo Văn, liếm môi trong vô thức.

“Đã xác nhận 《 Đứa bé tuyết 》mở ra 《 Thần bút Mã Lương 》, như vậy tuyến này cơ bản đã nối lại với nhau” Mục Dịch Nhiên liếc mèo nào đó một cái, đưa tay nhéo sau gáy mèo, làm cho mèo nào đó cả người cứng đờ ngây ra, mới tiếp tục nói “Nhưng cũng đồng thời xuất hiện một nan đề, 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》cùng 《 Thiên thư kỳ đàm 》, hai thế giới này nối kết với nhau, đều là thế giới ẩn, đều cần được kích hoạt mở ra, mà có thể kích hoạt mở ra 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》lại là thế giới mà Triệu Hải Thúy tử vong, bộ phim hoạt hình này mọi người đều chưa từng xem qua, không cách nào phỏng đoán điểm mấu chốt kích hoạt, cũng đồng nghĩa với việc chúng ta bị kẹt tại thế giới này.”

“Tôi đi thế giới của Triệu Hải Thúy tìm xem.” La Duy bình tĩnh nói.

“Cơ thể cậu đã biến dị đến mức khó mà chịu được rồi.” Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nhìn hắn “Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, sắp đến mười một giờ, chúng ta chỉ còn một cơ hội mà thôi.”

“Sáu người chúng ta hiện tại phân công một chút.”

“Hiện tại Kha Tầm cùng Hạo Văn không thể nói chuyện, mà lời chú của Đạo sĩ Lao Sơn nếu thật sự là điểm kích hoạt, phải cần có người đi đọc nó ra, Tần bác sĩ cùng La Duy đều gần như biến thành giấy, hành động chậm chạp bất tiện, vậy nên Kha Tầm cùng Tần bác sĩ một tổ, Hạo Văn cùng La Duy một tổ, Kha Tầm và Hạo Văn phụ trách cõng hai người họ trên lưng.”

“Vệ Đông cùng tôi một tổ, chân tôi hiện tại đã hóa đá, không thể đi lại được nữa, phải phiền Vệ Đông cõng tôi.”

“Sáu người chúng ta cùng vào thế giới mà Triệu Hải Thúy tử vong, sáu người cùng nhau tìm kiếm then chốt mở ra thế giới ẩn, nếu như may mắn có lẽ sẽ không tốn quá nhiều thời gian.”

“Một khi mở ra thế giới ẩn cũng tức là 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》, mọi người lập tức đi vào đó. Tôi và Vệ Đông đi thử ánh trăng, Hạo Văn cùng La Duy thử lời chú, Kha Tầm chạy nhanh, cõng Tần bác sĩ trở về phòng này rồi lại vào cửa hội họp với mọi người.”

“Từ 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》mở ra 《 Thiên thư kỳ đàm 》, Kha Tầm lập tức đi tìm hồ ly, em chạy nhanh, hơn nữa cũng là động vật, có thể tìm ra động vật khác nhanh hơn mọi người. Vệ Đông cõng tôi, Hạo Văn cõng La Duy, bằng tốc độ nhanh nhất trở về căn phòng này.”

“Kha Tầm một khi mở ra 《 Ông hổ học võ 》, liền lập tức từ nơi đó chạy về căn phòng này.”

“Làm như vậy, mục đích là để đảm bảo ở mỗi một thế giới, chúng ta đều cố gắng tập trung nhân số tối đa để tìm kiếm điểm kích hoạt, cũng tiện cho việc đến cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đó.”

“Mọi người có vấn đề gì khác không?”

“Không có.” Mọi người đáp.

“Như vậy hiện tại là đúng mười giờ tối, chúng ta chỉ còn lại thời gian là một tiếng đồng hồ, sau khi bước ra khỏi cửa, hoặc là chúng ta toàn bộ chết hết, hoặc là chúng ta cùng nhau sống sót.” Mục Dịch Nhiên nhìn đám đồng bạn vẫn luôn nỗ lực tới cùng của mình “Nếu không có di ngôn cần lưu lại, vậy xuất phát thôi.”

“Meo meo meo.” Kha Tầm nói với hắn một câu, sau đó cõng lên Tần Tứ lúc này đã nhẹ đi quá nửa.

“Ừ.” Mục Dịch Nhiên mỉm cười “Tôi tin tưởng trực giác của em.”

***

Mọi người chuẩn bị xong, Mục Dịch Nhiên liền vươn tay, đẩy ra cánh cửa dẫn đến thế giới mà Triệu Hải Thúy tử vong.

Một hồi chạy đua cùng với tử vong cứ thế lẳng lặng được mở ra, sáu con người vọt vào khu rừng bị bao phủ bởi tuyết trắng vô ngần, một giây không ngừng lao về phía hang động có ảnh lửa bốc lên. Trong động, một con khỉ, một con rái cá, một con hồ ly cùng một con… thỏ với diện mạo giống hệt Triệu Hải Thúy, đang cùng lão giả ngồi quanh đống lửa.

Điểm kích hoạt là cái nào đây?”

Khỉ? Rái cá? Hồ ly? Lão giả? Đống lửa?

Hay là đống trái cây con khỉ ôm trên tay, hay là mấy cá trên tay rái cá đang bê, hay là thằng lằn hồ ly cầm trên tay?

Tại sao chỉ có mỗi con thỏ là trên tay không có gì?

Tại sao con thỏ lại tự mình nhảy vào đống lửa? Nó vì sao lại phải tự sát?

Hình ảnh trước mắt vô cùng quái dị, hành động của con thỏ vừa dị thường lại khó hiểu.

La Duy bị Chu Hạo Văn cõng trên lưng muốn nhảy xuống lấy đi trái cây trên tay con khỉ, hắn không biết cái nào mới là điểm kích hoạt, nhưng hắn không muốn bỏ qua bất cứ khả năng nào.

Chu Hạo Văn cõng hắn lùi về sau mấy bước —— La Duy lúc này đã gần như hóa giấy hơn một nửa, nếu đụng phải lửa sẽ bốc cháy, nên không thể để cậu ta đến gần đống lửa.

Kha Tầm cõng Tần Tứ cũng lùi về sau, đang tính lùi về sau đặt Tần Tứ xuống đất để mình có thể đi lên hỏi thăm mấy con động vật kia xem sao thì, bỗng nhiên thấy được con thỏ bật người nhảy lên, đâm đầu lao vào đống lửa đang bốc cháy hừng hực ở giữa!

Ngay tại khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy, mọi người nhìn thấy Mục Dịch Nhiên bị Vệ Đông cõng sau lưng bỗng vươn tay ra, bàn tay tóm lấy con thỏ đang lơ lửng giữa không trung.

Ngọn lửa liếm lên tay áo hắn, nhưng hắn không vì thế mà buông tay, ngược lại giơ con thỏ lên cao làm cho nó rời xa ngọn lửa.

Vệ Đông lúc này còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang khiếp sợ vì hành vi của đại lão —— người ta là thúc đẩy cốt truyện đi đến kết cục, tới phiên đại lão hoàn toàn làm ngược lại? Anh ta—— anh ta ngăn con thỏ tự sát!

Chẳng phải đã bảo bản thân nhân vật không có khả năng là điểm kích hoạt sao?

Ấy thế mà lão giả ngồi cạnh đống lửa đột ngột đứng lên, hắn vươn tay nhận lấy con thỏ trong tay Mục Dịch Nhiên, mang theo nó lên giữa không trung bay thẳng đến trời cao, mà trên phía trời cao xuất hiện một ánh trăng tròn sáng ngời, lão giả đặt con thỏ vào trong trăng, nó lập tức hóa thành một cái bóng in vào giữa ánh trăng.

“——Ánh trăng!” Vệ Đông rống to, Chu Hạo Văn phản ứng cũng không chậm hơn hắn, đã sớm cõng theo La Duy nhảy dựng lên, Vệ Đông cõng Mục Dịch Nhiên tiếp sát theo sau, cơ thể của bọn họ bị ánh trăng hút lấy, một vầng sáng bốc lên, bọn họ liền xuất hiện trong thế giới 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》!

Ánh trăng chính là điểm kích hoạt, như vậy mở ra thế giới tiếp theo rất có khả năng là lời chú!

Bốn người chờ đợi xem nội dung đẩy đến tình tiết vai chính học phép xuyên tường từ sư phụ, nhìn thấy vai chính với gương mặt Hoàng Bì, trong lòng họ chỉ còn lại nặng nề cùng thổn thức.

La Duy không hổ là trò giỏi, lời chú sư phụ đọc hắn chỉ nghe một lần liền nhớ như in từng chữ một, hắn đọc lời chú, Chu Hạo Văn liền cõng hắn chạy về phía cái bức tường bình phong, nhắm mắt rồi lại mở ra, đã từ thế giới 《 Đạo sĩ Lao Sơn 》đi vào 《 Thiên thư kỳ đàm 》.

Vẻ mặt như chết lặng của La Duy dần dần nhuốm đầy nét bi thương.

Nếu bọn họ có thể mở ra nơi này sớm một chút, nếu…

Vệ Đông đã cõng Mục Dịch Nhiên chạy trở về căn phòng ban đầu, Kha Tầm đặt Tần Tứ xuống liền lập tức chạy đi, cậu phất tay bảo Chu Hạo Văn mau chóng mang La Duy trở về, không chỉ là vì muốn tranh thủ thời gian, cũng là vì cậu sợ chính mình nhìn Chu Hạo Văn thêm cái nào nữa liền không kềm được bản thân nhào tới… hành hạ cậu ta đến chết.

Chu Hạo Văn cau chặt lông mày nhìn bóng dáng đối phương dần xa, hắn thấy trên người Kha Tầm đã sinh ra từng tầng từng tầng lông mèo rậm rạp, hắn thấy ánh mắt của cậu ta đã biến thành như mắt mèo, thấy cậu ta dùng bốn chân chạy đi mà như không hề nhận ra, hắn sợ… Husky của mình sẽ biến thành một con mèo.

Kha Tầm tung chân chạy thật nhanh, vận dụng thị giác, khứu giác, thính giác của loài mèo cùng trực giác của mình băng qua núi đồi bạt ngàn, xuyên khắp phố phường náo nhiệt, liều mạng tìm kiếm con hồ ly trong 《 Thiên thư kỳ đàm 》.

Nhưng… mèo, lại không phải động vật am hiểu chạy đường trường.

Kha Tầm cảm thấy lòng bàn tay cùng đệm thịt trên gan bàn chân của mình càng ngày càng đau.Cậu muốn dừng lại, muốn nằm bẹp dúm trên mặt đất giống một con mèo không xương

Ngủ một giấc cho thật đã, mọi thứ vây xung quanh đều đang thu hút sự chú ý của cậu, cậu muốn chạy đi xem một cái coi đó là cái gì, cậu muốn đi chơi, muốn tìm một gốc cây mài móng vuốt, muốn chui vào hộp giấy, muốn dùng hai cái chân trước giẫm giẫm lên người bạn trai mình, muốn liếm lông cho bạn trai, muốn dùng cái đuôi khiêu khích hắn, muốn bị hắn cắn vào gáy sau…

Kha Tầm dùng hết toàn bộ tinh lực cùng thể lực để đè xuống bản năng động vật sinh ra do cơ thể dần dần hóa mèo, nhưng cậu lại không cách nào khống chế được thể lực của mình đang cấp tốc tiêu hao, đệm chân mèo quá mức mềm mại, một đường chạy như bay làm cho chúng nó trầy trụa, bong da tróc thịt.

***

Năm người còn lại đã về tới căn phòng ban đầu đều lo lắng chờ đợi Kha Tầm có thể tìm ra hồ ly trong 《 Thiên thư kỳ đàm 》 để mở ra《 Ông hổ học võ 》cũng từ đó trở lại đây.

Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, mắt thấy mười một giờ sắp sửa tiến đến, mà bóng dáng Kha Tầm lại chẳng thấy đâu.

Vệ Đông đã nôn nóng sốt ruột đến đỏ bừng cả mắt, ngồi xổm trước cánh cửa 《 Ông hổ học võ 》thút thít khóc, Tần Tứ cố gắng tìm đề tài để đánh tan… cảm giác khẩn trương cùng áp lực trước cái chết cận kề, quay sang hỏi Mục Dịch Nhiên “Tiểu Mục làm sao cậu biết ở phải ngăn cản con thỏ ở thế giới Triệu Hải Thúy tử vong để mở ra thế giới ẩn?”

“Tôi cũng không xác định.” Thanh âm của Mục Dịch Nhiên vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ có ánh mắt của hắn là lẳng lặng đăm đăm nhìn vào cánh cửa 《 Ông hổ học võ 》.

“Tuy rằng tôi chưa từng xem qua phim hoạt hình,” Hắn nói “Nhưng thông qua nội dung của mỗi bộ phim mà mọi người kể lại, tôi phát hiện một điều, mặc dù nó đều là hình thức nghệ thuật hướng về đối tượng là trẻ thơ, nhưng trong mỗi bộ phim hoặc nhiều hoặc ít, đều có tiếc nuối.”

“Chẳng hạn như trong 《 Đứa bé tuyết 》, nó đến cuối cùng vì cứu thỏ con mà tan ra thành nước, không thể tiếp tục làm bạn với thỏ con được nữa. Lại tỷ như bọ ngựa đực, nó dũng cảm không sợ hãi đối kháng với châu chấu, đánh cho Một Lỗ Tai phải chạy trốn, nó còn có thể đàn guitar hát nhạc tình, nhưng lại bị cô dâu mà nó yêu ăn vào bụng.”

“Cùng với Cậu bé lửa, Hải Lực Bố, kết cục đều là vai chính hi sinh.”

“Nha sai cùng quan viên khó ưa trong Mã Lương, người nước ngoài ức hiếp người nước ta trong Ngư Đồng, đều khiến người ta trong lòng sinh ra giận dữ bất bình.”

“Mèo kêu meo meo bị con chuột ăn hiếp đến tội nghiệp, Na Tra giơ kiếm tự vận vì bất đắc dĩ, Mi Gian Xích tự chặt đầu đầy bi tráng… Tất cả những thứ ấy, đều không phải là một tác phẩm vì dành cho trẻ em xem mà làm ra kết cục viên mãn hạnh phúc.”

“Cho nên tôi nghĩ, nếu như là tôi, lúc bé từng nhìn đến những thước phim như vậy, liệu tôi có sinh ra cảm giác bất bình hoặc tiếc nuối thay cho các nhân vật ấy hay không? Hoặc là sinh ra muốn giúp đỡ cứu vớt họ, bù đắp cho họ? Hoặc là muốn biến nó thành những kết thúc hoàn mỹ?”

“Nếu, bức tranh này đã tên là 《 Tịnh Thổ 》, tôi nghĩ khi tác giả đặt bút vẽ ra nó, có lẽ cũng từng nghĩ đến những thiếu sót đáng tiếc nho nhỏ trong hồi ức tốt đẹp của mình. Đã là “Tịnh Thổ” thì không nên tồn tại tỳ vết, có lẽ lúc Mễ Luân vẽ tranh đã nén những cảm xúc như thế vào tranh.”

“Cho nên những điểm kích hoạt có lẽ không chỉ là những điểm mấu chốt bên trong nội dung cốt truyện, rất có thể cũng nằm ở những điểm cảm xúc lưu lại từ các bộ phim hoạt hình đã xem lúc nhỏ, nơi khiến tâm trạng lên cao hoặc xuống thấp nhất, gây ra cảm giác tiếc nuối khôn cùng nhất.”

“Trong thế giới mà Triệu Hải Thúy tử vong, con thỏ vốn là sinh vật vô hại nhất, nhưng nó vì sao lại phải đâm đầu nhảy vào lửa? Một con thỏ bỗng dưng tự sát, đối với các người xem nhi đồng mà nói e cũng tình tiết gây shock theo hướng tiêu cực nhất.”

“Cho nên tôi nghĩ, nếu kia là điểm gây ra cảm xúc đối với Mễ Luân là ở chỗ này, không chừng anh ta cũng đã từng nghĩ tới việc muốn cứu con thỏ kia, cho nên tôi mới thử cứu nó xem sao.”

Tần Tứ nghe vậy, giống như có phần đồng cảm gật gật đầu.

“Kha Nhi làm sao rồi——Kha Nhi nó đâu rồi——” Vệ Đông một tay ôm đầu, một tay run rẩy cầm di động, thời gian trên di động lúc này chỉ còn một phút nữa là nhảy đến mười một giờ.

Sau mười một giờ, những ai chưa trở lại, đều phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.