Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 141: Chương 141: Bạch cầu cấp lympho b (2)




- Bạch cầu cấp Lympho B sao? Bác sĩ, cô có xét nghiệm lầm không vậy chứ? Bé con nhà tôi chỉ đơn thuần là sốt đó mà, tại sao có thể như vậy? _ Hai bên tai có chút lùng bùng, phải chăng đây là nghe nhầm thôi. Đại não của cô chả có cách nào tiếp nhận được loại thông tin như này. Hai tay cô đặt trên đùi cứ thế bấu, nắm chặt lại với nhau ở dưới.

- Lúc được đưa đến đây, Tư Dĩnh là sốt rất cao, theo như lời của người đưa cô bé vào đây tình trạng này đã kéo được khoảng hai ba ngày rồi. Cũng đã thử ở nhà vài cách trị cảm sốt thông thường nhưng không hạ. Sáng nay tôi là đã kê vào trong đơn tiêm thuốc hạ sốt, hiện tại đã là trưa nhưng vẫn không giảm! Tôi cảm thấy không ổn, mới tiến hành làm kiểm tra tổng quát, kiểm tra máu thì mới phát hiện. _ Vị bác sĩ nữ kia từ tốn nói ra từng lời chuyện này đúng là có chút khó tin. Không ngờ sốt cao mà lại phát hiện ra căn bệnh này trong cơ thể con bé. Uyển Đình thật sự rất lo sợ đến mức bối rối.. luôn miệng mà hỏi:

“ Như vậy thì phải làm sao đây, bé con nhà tôi sợ đau lắm, có cách nào có thể chữa được không vậy bác sĩ? “ _ Nhìn thấy cô kích động lên như vậy, nữ bác sĩ mới nhẹ nhàng bảo cô bình tĩnh lại.

- Trước tiên, cô có nhớ rằng trước đây, con bé có bị những vết bầm ở tay chân mặc dù không có va chạm gì. Hoặc là, hay đi tiêu phân đen chẳng hạn, giảm sút sức khỏe chẳng hạn. _ Uyển Đình ở đó nghe lời bác sĩ, liền ngồi nhớ lại rồi mới trả lời: “ Đúng là cơ thể con bé có nhiều vết bầm xuất hiện, tôi có hỏi rồi nhưng con bé không hề va chạm gì... “

- Đó là dấu hiệu xuất huyết từ ở trong cơ thể, rồi hôm nay chính là phát sốt!

- Bác sĩ, cô là có biết cách nào để chữa căn bệnh này không? Tư Dĩnh sợ đau, tôi cũng không nỡ.. _ Cô tha thiết nắm chặt lấy tay vị bác sĩ nữ kia khẩn cầu!

- Không phải là không có, nhưng tôi sẽ phải làm thêm một vài xét nghiệm, để xem qua thử. Lympho B thường sẽ dễ hơn T rất nhiều, cô cứ về trước đi. Khi nào có kết quả xét nghiệm, tôi sẽ báo.

Sau khi nghe như vậy Uyển Đình cũng chỉ biết bần thần rời khỏi, lòng vẫn cứ âm ỉ đau từng cơn. Tư Dĩnh rất ngoan, chưa hề cãi lời mẹ, lại rất biết cách mà chăm sóc quan tâm người khác. Chỉ có cô vô dụng, không chăm sóc tốt cho bé con nhà mình mà thôi, rời khỏi phòng bác sĩ, Uyển Đình đi đến phòng mà bé con được nằm sau khi trải qua lượt cả các xét nghiệm kiểm tra tổng quát khi nãy. Nhìn con gái khi ngủ ở trong lòng chợt cảm thấy ấm áp một cách lạ lùng hơn hẳn, tiểu Dĩnh khi ngủ rất hiền và dễ thương đôi môi nhỏ chúm chím lại.

Viền mắt của cô đỏ hoe, nước mắt vẫn cứ lưng chừng muốn rơi xuống nhưng cô lại kiềm chế để rời khỏi phòng. Chỉ sợ rằng tiếng nấc sẽ làm bé con thức..

Tôn Uyển Đình đi đóng viện phí xong, mới đi ra khuôn viên ở phía sau bệnh viện mà thẫn thờ ngồi đó. Không nhịn được cũng khóc rồi, hiện giờ là trưa vì vậy cũng chẳng có mấy ai xung quanh hết. Cô lại càng khóc lớn hơn, đưa tay che mặt rồi cúi người dựa lên đầu gối.

Con bé xinh xắn đáng yêu, cô luôn chỉ mong rằng cuộc đời nó sẽ ít sóng gió, đau khổ như cô. Nhưng ông trời lại có dễ gì mà cho ai sống một đời vui vẻ và hạnh phúc dễ dàng như vậy chứ đúng không? Cô ước gì có thể thay Tư Dĩnh nhận lấy căn bệnh này, còn nhỏ lại đã mắc bệnh máu trắng, thật là cay đắng.

Càng nghĩ thì tim càng đau, cô khóc là ngày một lớn hơn, không biết trút hết đi bầu tâm sự này cho ai. Cuộc đời của cô trầm luân sóng gió đã đành, đến cả con gái cũng phải chịu hay sao!! Đúng thật là có những thứ những việc mà ta không hề muốn nó xảy ra, thì nó lại có thể vô tư mà tiến đến cuộc sống này.

- ------------

[ Tác giả: @seụnghyunttop ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.