Liễu Địch Uyên cả kinh, Vũ Thần thay đổi quá nhiều rồi, người đàn ông từng khiến cô ta bất chấp tất cả chưa có lần nào bênh vực, đứng về phía cô ta hết!
- Mày xem kìa, ai cũng quan tâm mày, nếu như tao giết chết mày rồi thì sao?
Cô ta siết chặt con dao trong tay mình, như hóa thành một người điên, cứ ấn, rồi ấn con dao mạnh vào cổ của cô. Vũ Thần cùng hai người kia nhìn thấy thì hoảng sợ, anh nhanh chóng rút ra một cây súng trong túi quần chủ yếu nhắm vào cô ta. Nghe tiếng khởi động súng ở phía anh cô ta ngước mặt lên mà ngạo nghễ nói: “ Muốn bắn sao? Vũ Thần à, đừng có quên rằng tôi có thể lấy Uyển Đình ra chặn viên đạn đó lại. Làm sao đây, anh định một lần nữa giết chết cô ta nữa sao. “ _ Câu nói đó hoàn toàn là đánh vào tâm trí của anh, cũng đúng..
- Nhìn xem anh ta lại chần chừ rồi kìa.
Trên cổ của Uyển Đình dần chảy máu, cô cảm thấy vừa rát vừa đau, nhưng là chưa động đến tĩnh mạch, nên chắc sẽ ổn mà thôi. Nhìn thấy máu ở cổ của cô chảy ra như vậy Vũ Thần cũng đã chịu hạ quyết tâm, canh chừng lúc cô ta đã không để ý. Anh liền cầm súng bắn tới, cũng may là Liễu Địch Uyên không kịp trở tay, nên viên đạn đó đã ghim vào ở cánh tay phải của cô ta! Gia Trì không ngờ tới Âu Dương Vũ Thần lại dám thế này liền mất khống chế lấy cũng lấy ra một cây súng khác trong người, nhưng thao tác của ông ta đã bị Kha Thuần ở phía đối diện thấy được, anh ta nhanh chóng lấy súng của mình để bắn. Viên đạn đó thành công trúng vào ở chân...
Chân Tích Gia Trì trúng đạn nên khụy xuống, Địch Uyên cũng bị bắn bất ngờ không kịp trở tay. Trong lúc cô ta lỏng lẻo không để ý Uyển Đình liền đá văng
con dao đi. Xoay người thục thẳng vào bụng cô ta, rồi đánh thẳng vào mặt. Vì lý do gì mà dây trói tay của Uyển Đình đã bị bung ra hết rồi? Tôn Thiên Hàn quả thật tự hào về em gái của mình, vì từ khi nãy anh đã nhìn thấy tay của cô đang nhẹ nhàng chuyển động ở sau để tránh Địch Uyên thấy được. Xem ra ba năm chỉ dạy cô các cách phòng thân là có chút không tồi đó chứ. Quá là tốt à!
- Muốn chơi tôi, cô không có tư cách gì đâu. _ Uyển Đình cúi người xuống, thì thầm vào tai của Địch Uyên. Dứt lời cô liền lấy tay của mình chạm vào cổ nơi có máu chảy ra quệt vào mặt của Địch Uyên, đã chơi thì chơi cho tới mới vui. Nói xong, cô xoay người đi đến hướng của Tôn Thiên Hàn đứng, hoàn toàn là phớt lờ đi Vũ Thần, không thèm nhìn.
- Mẹ kiếp, chúng mày được lắm, muốn chơi lén tao phải không? Lão tam đâu rồi, đem nó ra đây cho tao. _ Ông ta lại nổi điên lên la hét. Nhưng mà lão tam ông ta vừa nói tới chính là ai nữa đây.
Từ phía cửa sau truyền đến tiếng khóc của trẻ em Uyển Đình cùng Thiên Hàn vừa nghe thấy là giật mình. Cô lúc này hầu như không đứng vững, ông ta.. có thể bắt cóc được con gái của cô sao hả.
Đúng như vậy cái người được gọi bằng lão tam kia đang giữ lấy Tôn Tư Dĩnh..
- Tiểu Dĩnh, đừng khóc, mẹ ở đây. _ Bé gái vừa nghe tiếng của mẹ liền trấn an tinh thần trở lại. Mẹ đã từng nói là chỉ cần có mẹ ở đây, sẽ không ai có thể hại gì được tiểu Dĩnh cả. Người sốc nhất là Thiên Hàn, khi nãy anh đã gửi cô bé ở nhà hàng xóm trông chừng giúp rồi cơ mà, tại sao bây giờ lại bị bắt cóc chứ?
Tần Kha Thuần nhìn thấy người kia là đã biết hắn chính là thuộc hạ theo ông ta đã lâu! Không ngờ đã đến nước như vậy vẫn còn là một con chó bám đuôi.
- Làm sao các người nghĩ đến được, tôi lại đi nước cờ này phải không!? _ Tích Gia Trì cố gắng đứng dậy hướng tới Tư Dĩnh cùng tên thuộc hạ kia. Liễu Địch Uyên cũng đắc ý theo, hóa ra Cố Uyển Đình đã có con rồi. Chính là đứa bé tại đây sao, đi theo lão già này quả thật có chút an tâm. Cô ta giành lấy đứa bé từ tay người đàn ông kia, rồi nhặt lại con dao từ dưới đất. Bây giờ đổi lại, không kề cổ được Uyển Đình thì sẽ kề cổ đứa con của cô ta. Như vậy quá tuyệt vời!
- Chuyện người lớn, đừng đem con nít vào đây. Luật pháp thành phố Z này từ khi nào lại để chuyện này xảy ra vậy?
Kha Thuần giương mắt của mình cùng với Tích Gia Trì, ông ta lại cười lớn rồi nói rằng: “ Tần Kha Thuần, mày thật là không hiểu đạo lý gì cả. Tao thích đem con nít lôi vào cuộc, thì đã sao? Không ngờ tới Tần thiếu gia hôm nay nói thật nhiều quá. “ _ Mặt của Kha Thuần liền sa sầm sau câu nói đó, lão già chết tiệt này. Ông ta vẫn còn ngoan cố như vậy.
- Liễu Địch Uyên, cô động đến con bé.. dù chỉ một sợi tóc, tôi cũng quyết liều mạng với cô. _ Uyển Đình lo sợ gào lên như vậy, Tư Dĩnh con nhất định sẽ ổn.