- Nhào tới đây, tao đã đi đến hiện tại ở đây rồi. Mày nghĩ chút chuyện nhỏ đó, có thể làm tao sợ được không? _ Cô ta hiện tại đã không còn gì để sợ nữa rồi.
- Sao, im lặng rồi à. Cố Uyển Đình, tao chỉ cần nhìn thấy mày đau khổ thôi là được rồi. _ Uyển Đình rất lo lắng, hiện tại cô đã mất máu khá nhiều, nên cảm thấy có chút choáng váng. Nhưng mà, tiểu Dĩnh lại đang ở trong tay cô ta đó.
- Tột cùng thứ cô muốn chính là gì, thả đứa bé ra đi, tôi sẽ nhờ người giảm án cho cô. _ Vũ Thần nhìn thấy được cô lo lắng sợ hãi như vậy cũng không vui vẻ nỗi. Tình cảnh hiện tại rất căng thẳng, tính mạng của Tư Dĩnh như đang treo lơ lửng! Khi nãy Kha Thuần vốn dĩ đã định kêu thuộc hạ tiến vào bắt cả hai.
Nhưng lại không ngờ bây giờ lại lấy cả đứa trẻ ra uy hiếp. Chuyện này không thể giải quyết hấp tấp vì còn có tính mạng của một đứa trẻ. Tất cả, ai cũng đều căng thẳng. Thiên Hàn không thể ngừng trách mình được, là do anh sơ xuất!
Phía bên ngoài, thuộc hạ của Kha Thuần và Vũ Thần đã được bố trí sẵn. Nhưng chưa có lệnh, không ai dám làm bậy. Liễu Địch Uyên cùng với Tích Gia Trì chiếm được lợi thế kiêu căng nói: “ Để tụi tao rời đi khỏi nơi đây mọi cách an toàn đứa trẻ này sẽ an ổn quay về.”
- Không. Tôi muốn giết nó! Hận thù bao lâu nay với Cố Uyển Đình, tôi sẽ lần lượt trả lại..
Người đáp lại lời Gia Trì chính là Địch Uyên?
Ai nghe cũng đều cảm thấy kinh tởm, người có lỗi trước là cô ta. Uyển Đình phải trả thù, chứ ở đâu ra cô ta trả thù ngược lại thế này.
- Cô bị điên à, chỉ cần chúng ta an toàn là ổn rồi. _ Bây giờ hai người chung phe với nhau, lại bất đồng quan điểm với nhau như vậy??
- Ông cứ việc đi, cả đời tôi đã không cướp đi được thứ gì từ cô ta. Hôm nay quá thuận lợi rồi, tôi sẽ cướp lấy sinh mạng đứa trẻ mà cô ta đứt ruột sinh ra, như vậy mới thỏa mãn.
Hai người cứ tranh luận qua lại, ai cũng mất cảnh giác hơn. Tôn Tư Dĩnh vốn dĩ là đứa bé thông minh, đã thừa cơ hội này để cắn vào tay của Địch Uyên thật đau. Cô ta vì đau nên mới buông lỏng tay ra, nhân cơ hội này tiểu Dĩnh liền chạy đi đến chỗ mẹ! Địch Uyên lại chạy theo, nếu để mất đứa trẻ này, cô ta coi như xong rồi. Uyển Đình nhìn thấy như vậy, cũng liều mạng mà lao ra. Xoay người mình che chở cho Tư Dĩnh, mà nhân lấy nhát dao mà Địch Uyên định đâm từ phía sau. Trúng vào vai bên trái một cái điếng hết cả người.
Mọi người đều hoang mang nhìn tình cảnh này, cứ tưởng là Uyển Đình sẽ ngã xuống vì thân thể cô đã mất máu quá nhiều. Nhưng, không phải như vậy, liên tiếp ba tiếng súng vang lên to đến kinh tai! Một thân thể ngã xuống. Khi nãy lao ra đây, Uyển Đình đã lấy hẳn cây súng mà Vũ Thần đang cầm ở tay?
Sau khi nhận lấy nhát dao từ Địch Uyên, cô nén cơn đau mà xoay người lại một lần nữa không thương tiếc bắn ra ba viên đạn. Cuối cùng người lãnh trọn đó là Liễu Địch Uyên!
Phía ngoài sau khi nghe trong đây có tiếng, cũng đã ập vào bên trong. Cuối cùng Gia Trì cũng phải đầu hàng, con ranh chết tiệt kia.. phá hết kế hoạch của ông đây hết rồi. Cà cái tên bắt cóc cũng đã bị cảnh sát bắt giữ hết.
Tôn Uyển Đình thở phào nhẹ nhõm, cô luôn ôm lấy tiểu Dĩnh trong tay không rời. Còn cô ta sau khi nhận lấy ba viên đạn kia đã chết ở tại chỗ, đến lúc chết mắt vẫn không nhắm?
Tôn Thiên Hàn, Âu Dương Vũ Thần, Tần Kha Thuần đều đứng hình tại chỗ. Tại sao, Uyển Đình lại có thể bất chấp tính mạng liều lĩnh.
Ấn tượng của cô trong mắt mọi người ở đây đều đã khác hẳn, mặc dù là phụ nữ, nhưng thật mạnh mẽ, đối với cô gái này Kha Thuần cảm thấy rất thú vị. Đúng là quá to gan rồi?
- Cô đã làm tổn thương đến con bé một lần, cô nghĩ rằng tôi sẽ để chuyện đó diễn ra lần nữa sao? Cái giá mà cô phải nhận lấy chính là ba viên đạn chí mạng này.. Tôi đã trả thù cô thành công, vì vậy hận thù giữa chúng ta tới đây là kết thúc rồi, Liễu Địch Uyên!
Cô nhẹ nhàng đưa tay che mắt của cô ta xuống, chuẩn bị đứng dậy ôm tiểu Dĩnh rời khỏi đây thì đã liền ngất xĩu.