Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 36: Chương 36: Một Sự Mất Mát Quá Đỗi Lớn




Cuộc phẫu thuật kéo dài ròng rã mười tiếng hơn, bắt đầu từ lúc chiều tối cho tới tận tờ mờ sáng hôm sau! Những là các bác sĩ giỏi nhất trong khâu về não.

Đều được Tôn Thiên Hàn huy động tất cả để phẫu thuật cho Cố Uyển Đình cả.

Đột nhiên anh cảm thấy mạng sống Cố Uyển Đình rất quan trọng, anh lúc này luôn muốn toàn tâm toàn ý mà lo cho cô. Bởi vậy từ tối hôm qua đến bây giờ luôn có một bóng dáng người đàn ông.

Ngồi ở trước phòng phẫu thuật để đợi!

Chẳng rõ gia đình người thân ở đâu, vì lúc anh phát hiện rồi đưa cô vào đây..

Trên người của cô hoàn toàn không có một dấu vết nào hết, cả điện thoại chả có đem theo. Nên anh mới quyết định, giúp cô. Nhìn cô gái lương thiện mình vô tình gặp được trên đường nằm thoi thóp trên vũng máu, đúng là hình ảnh mà anh không bao giờ có thể quên nó.

Anh vốn đã bỏ hút thuốc rất lâu về đó rồi, vậy mà hôm nay lại vì một cô gái!

Chỉ mới gặp qua hai lần, chưa biết thế nào về nhau cả, nhưng anh lại lo lắng.

Những điếu thuốc rơi rớt xuống sàn..

Càng nhiều càng chứng tỏ trong lòng anh lo lắng nhiều đến mức thế nào!!!.

Mãi một tiếng sau nữa, bảng cháy chữ màu xanh phía trên cũng tắt đi! Cánh cửa phòng phẫu thuật dần mở ra, một dàn bác sĩ đi ra, trong đó bác sĩ chính đảm nhiệm ca phẫu thuật này mới lại nói chuyện với anh, dáng vẻ tao nhã..

- Máu bầm trên não bệnh nhân thật ra là rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng đã loại bỏ hết, di chứng duy nhất sau này có lẽ là sẽ thường xuyên bị nhức đầu!

Tôn Thiên Hàn nghe vậy lòng cũng đã yên tâm hơn được một chút: “ Vậy. thế cơ thể của cô ấy có thương tích gì?? “.

- Bệnh nhân bị đụng khá mạnh nên là bị gãy một bên tay trái và chân phải!! Xương ở một ngón tay cũng gãy, người đa số là trầy trụa nhiều. Nhưng tiếc là!

Nói đến đây bác sĩ lại dừng một chút..

Làm cho lồng ngực của Thiên Hàn hệt như bị ai hung hăng nhéo vào một cái.

Anh nhíu mày lại chờ bác sĩ nói tiếp...

- Phần lưng của bệnh nhân lại bị động quá mạnh, cảm giác như chỉ một chút nữa sẽ gãy hết ra! Chúng tôi thật chân thành khuyên gia đình, sau này có thể đừng để cô ấy mang thai, có lẽ tốt hơn.

Người bác sĩ trung niên trầm ngâm rồi đẩy gọng kính lên, đây là lần đầu tiên.

Ở trong đời ông tiếp nhận một ca mà.. Bệnh nhân giống như còn may mắn là mới sống được! Nhìn sơ cũng thấy còn rất trẻ, nhưng tại sao lại khốn khổ thế!

- Cô ấy.. Còn cách nào khác không hả? Sau này hoàn toàn không thể sinh sao.

Thiên Hàn dường như không tin là sự thật, mặc dù là người dưng nước lã đó.

Nhưng sao mà anh vẫn cảm thấy lòng bồi hồi khó chịu đến đáng nghi ngại...

- Nếu mang thai, bỏ một giữ một! May mắn kì tích lắm, mới có thể cứu cả hai được, nhưng chuyện đó chưa bao giờ! Thế nên tôi mới khuyên anh như vậy.

Một người phụ nữ đối diện với cái nỗi đau không thể làm mẹ được chính là..

Một sự mất mát quá đỗi lớn rồi, người ta nói tình mẫu tử thiêng liêng lắm đó.

Đến khi Cố Uyển Đình tỉnh dậy, Thiên Hàn hoàn toàn không biết phải nói ra làm sao? Chỉ sợ nếu anh giấu nhẹm đi, lỡ đâu sau này cô ấy có thai, thì đương nhiên với cương vị làm mẹ thì là có ai mà không muốn giữ đứa trẻ lại chứ??

Chỉ mới như vậy thôi cũng đủ cho bản thân anh cảm thấy người con gái này!

Thật sự có quá nhiều đau khổ ở trong đời rồi, bất hạnh liên tiếp bất hạnh!!!.

Nhưng mà nó lại xảy ra với một cô gái lương thiện trong sáng như cô, thật là ông trời cũng biết cách sắp đặt quá đi!

Ở cái xã hội trọng vật chất thế này mà lại có một người con gái mang tới cho anh một cảm giác an toàn thanh bình thế này. Đúng là thật sự rất hiếm sao..

- Bệnh nhân đã được chuyển sang dãy phòng khử trùng hồi sức đặc biệt, nếu anh muốn qua thì ít nhất cũng phải là hết ngày hôm nay. _ Vị bác sĩ nói xong xuôi rồi rời đi, cả người Thiên Hàn cứ như la mông lung chưa thoát ra được!

Cố gắng gượng lấy lại tinh thần một tí Thiên Hàn xoay người đi tới phòng ở dãy khử trùng. Nhìn bên ngoài vào cả người Uyển Đình rất nhiều dây thuốc kim tiêm được gắn trên người mà xót.

- Cậu dừng tìm kiếm hồ sơ một chút... Làm giúp tôi chứng minh thư giả, cho Cố Uyển Đình nhập viện xong xuôi đã.

- ----------

[ Tác giả: @seunghyunttop ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.