Như đã nói trước Vũ Thần hôm sau đã lên máy bay trở về thành phố Z, bởi vì vẫn còn công việc dang dở. Nhưng mà không hiểu vì sao hai người bạn thân, lại hẹn anh ra gặp mặt tại Bullim chứ?
Cái tên Đường Thiệu Huy kia hôm qua còn gọi điện thoại nói rằng việc nhiều, làm không xuể nên cần anh giúp! Nay về tới lại rủ đi nhâm nhi vài ly, ôi thôi.
- Cậu muốn tôi chết sớm, đúng không? Rõ ràng biết tôi vừa phẫu thuật xong, đã gọi ra đây uống rượu. _ Vũ Thần cứ ngồi đó bất mãn nói, bởi vì vết thương đã hết thuốc tê, nên vẫn còn đau âm ỉ.
Về chuyện Tư Dĩnh là con gái ruột của Vũ Thần, anh cũng đã kể cho họ nghe.
Mặc dù chưa gặp qua con bé lần nào ở ngoài đời, nhưng sự việc năm đó kinh khủng như vậy mà Uyển Đình vẫn giữ lại đứa trẻ, đúng là mạnh mẽ quá rồi!
- Vũ Thần, cậu nên gửi cậu ta sang bên kia tập luyện vài tháng đi. Ở nhà đúng là rỗi việc quá rồi. _ Diệp Tiêu cũng ké theo hưởng ứng, khi nãy còn đang bên trong bệnh viện trực, đã bị tên này gọi ra đây “ tám chuyện “ vô lý? Nghe hai người họ cùng nhau bàn luận về mình thì Thiệu Huy mới căn ngan: “ Không, không rỗi như hai cậu nghĩ đâu. Chỉ là dạo này các hợp đồng của Âu Thị luôn luôn xảy ra trục trặc, các đối tác đã rất lâu năm đột nhiên lại không muốn kết hợp nữa, chấp nhận đền bù vi phạm.. Tổng cộng đã sáu công ty rồi, mỗi lĩnh vực đều bị hủy như vậy. “ _ Nói tới đây Thiệu Huy chán nản đến muốn khóc..
- Việc này, tại sao không nghe cậu nói?
Vũ Thần bắt đầu khó hiểu mà hỏi, nếu đã nhiều công ty như vậy, tại sao ngay từ đầu không nghe cậu ta nói qua hả?
- Tớ cứ nghĩ nếu chỉ một công ty thì ổn thôi, chẳng sao cả. Nhưng càng ngày là càng không ổn, mỗi công ty đều nằm ở trong các lĩnh vực khác nhau thì lấy lý do gì đang bình thường lại rút lui chứ.
Đường Thiệu Huy cầm lấy ly rượu liền một hơi uống sạch.. chuyện này chính bản thân cậu ta cũng cảm thấy rất lạ?
- Công việc nhiều quá bây giờ nhắc tới mới nhớ, nửa tháng trước đúng kì hẹn bên Thần Ưng sẽ chuyển cho tất cả các bang khác lô hàng vũ khí như thường. Điều kì lạ ở đây, có đến hai bưu kiện ở Ý lại được trả về, lý do chính là không đáp ứng đủ yêu cầu. Tớ đã dời việc rồi sang kiểm tra, nhưng mọi thứ đều vẫn bình thường. _ Diệp Tiêu nhớ ra việc ở bang liền nói ra. Dạo này ba người họ, người nào cũng là bận tối mày tối mặt nên không có nhiều thời gian gặp mặt nhau xem xét các vấn đề ở bang, cũng như ở tập đoàn. Hôm nay có thời gian, ngồi xâu chuỗi lại mọi việc thì thấy có gì đó không đúng, cứ như đã sắp đặt?
Tại sao mọi chuyện lại có thể trùng lại với nhau một cách đột ngột như vậy..
Vũ Thần thở dài một hơi, dùng tay xoa xoa thái dương, cả người cảm giác rất mệt mỏi: “ Chuyện này trước mắt là sẽ phân cho Diêu Kì, cùng một vài người khác đi điều tra. Càng sớm có tin càng tốt, đừng để mọi chuyện rối tung lên! Tần Kha Thuần nhậm chức bộ trưởng, chắc chắn cũng sẽ có nhiều thay đổi ở trong bộ máy, chúng ta vẫn nên phòng hờ một chút như vậy sẽ an toàn hơn. “
- Ba người chúng ta cùng tuổi, hai cậu ai cũng đều ổn. Chỉ còn mình, dạo này liên tục bị thúc đi xem mắt! _ Câu nói chán nản này, đương nhiên là của bác sĩ Diệp, ba mẹ cũng đều có tuổi hết rồi nên muốn anh nhanh chóng lấy vợ rồi sinh con để có cháu bồng bế. Nhưng là nhìn thử đi, anh nào có cô nàng nào?
- Tớ mà ổn? Cậu có nhầm không vậy?
Thiệu Huy lên tiếng phân bua.. anh ta cũng cô đơn sớm tối đây mà cứ bảo đã yên ổn là sao vậy? Diệp Tiêu nghe vậy liền nhếch mép cười nói: “ Cô trợ lý bé bỏng của Uyển Đình, chẳng phải ở bên cậu suốt ngày sao? Lửa sắp bén rồi! “
- Cô ta, có cho thì Đường Thiệu Huy tớ cũng không thèm, ông đây thù lâu nhớ dai, chuyện cô ta đá vào của quý ngọc ngà này tớ vẫn chưa quên đâu. _ Nhắc lại chuyện đó, thật là tức muốn chết đi mà. Hôm đó về chỗ đó còn sưng tấy cả lên nữa chứ. Vũ Thần cười to, phất tay vài cái rồi nói: “ Hai người các cậu bây giờ muốn yêu ai bên ai lại không được chứ? Đừng xem tình yêu là trò chơi là được. Nhìn tớ bây giờ xem.. chỉ có thể lén lút ở phía sau, không mơ tưởng tới được việc danh ngôn chính thuận bên cạnh Uyển Đình thêm một lần nữa!! “
- Âu Tổng? Cậu định làm quân sư tình yêu à? Lúc người khác khuyên thì cứ một mực không nghe, bây giờ nhìn đi, khổ cả đôi đường. _ Diệp Tiêu ngồi đó mỉa mai, cười khoái chí vào mặt anh.
- Vũ Thần, cậu biết đó gọi là gì không? Là nghiệp quật. Con mẹ nó, đáng đời!
- -----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]