Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 17: Chương 17




Edit | Beta: Cẩm Anh.

Bởi vậy, Lâm Giai Tư hiểu mình chỉ là người lót đường của đoàn phim, đối với Nguyễn Thanh vẫn thật tôn kính.

Hảo cảm của Nguyễn Thanh với cô ấy ngay lập tức tăng lên, không ngờ sau chuyện sáng nay, mọi người đều không quá vui vẻ đi đến nói chuyện với cô, chỉ có Lâm Giai Tư là chạy đến tận nơi chào hỏi với cô như vậy.

Nguyễn Thanh cảm động.

Mạc Trọng Đan ngồi bên ngoài đột nhiên nhíu mày hỏi Lại Bác Vũ: “Có phải cô ấy rất thích Lâm Giai Tư không?”

Lại Bác Vũ ừ một tiếng nói: “Đã nhận ra, thật ra tính tình cô ấy rất thẳng thắn, thích hay không thích đều viết rõ lên trên mặt.”

Mạc Trọng Đan quay đầu nhìn Lại Bác Vũ hỏi: “Vì sao?”

Lại Bác Vũ kỳ quái: “Vì sao cái gì cơ?”

“Tôi đã tìm hiểu rồi, căn bản cô ấy không quen biết Lâm Giai Tư, tại sao lại có thiện cảm với Lâm Giai Tư được?” Mạc Trọng Đan không phục, như vậy không công bằng.

Lại Bác Vũ phụt cười: “Ảnh đế đại nhân của tôi ơi! Tình bạn giữa phụ nữ chính là không thể hiểu được, tôi cũng không có cách.”

Mạc Trọng Đan không để ý đến anh ta, anh nhìn về phía Nguyễn Thanh và Lâm Giai Tư, xác định cũng không phải là không thể hiểu nổi. Chắc chắn Lâm Giai Tư đã làm gì đó mới có thể lấy được thiện cảm từ cô, anh cần phải khiêm tốn học tập.

Vì vậy, khi thấy Nguyễn Thanh đi về phía mình, Mạc Trọng Đan đã đến chỗ cô trước. Anh muốn lấy được thiện cảm!!!

Thật ra có nhiều người biết chuyện trên Weibo có lẽ chính là sự thật. Chẳng hạn như lăng xê CP, đó là cách làm mỗi khi phim truyền hình được tung ra.

Thậm chí có những người khi lăng xê CP còn đang có bạn trai bạn gái, thậm chí là vợ chồng ở bên ngoài.

Đều là quy tắc trong giới cả thôi! Lăng xê CP trước khi bộ phim được tung ra là để hút fans, sau đó khi chiếu phim thì lại càng được để ý, đây là cách làm một mũi tên trúng hai con nhạn.

Nhưng cũng không phải là không có mặt trái. Thứ nhất, mức độ nổi tiếng của hai người có sự chênh lệch quá lớn, khi lăng xê CP sẽ dàng bị nói là hút máu. Nhất là khi nhân khí nhà trai thấp hơn, đó quả thực chính là một tai nạn.

Mặt khác, nếu như một người từ trước tới nay luôn khiêm tốn yên lặng mà đột nhiên tung ra một CP, như vậy khả năng thuyền CP bị lật lại càng cao.

Hot search trên Weibo của Nguyễn Thanh hôm nay vừa hay lại trúng cả hai mặt trái đó. Tình ý sâu xa mặc dù bị cả fans hai nhà mắng chửi nhưng không thể không nói, đây chính là CP lớn mạnh nhất hiện giờ. Hơn nữa địa vị của Mạc Trọng Đan trong giới giải trí cao thế nào ai cũng biết, Nguyễn Thanh lại là minh tinh tuyến 18, nói một câu hút máu cũng không sai.

Mọi người không đi đến chào hỏi Nguyễn Thanh cũng không phải là vì Nguyễn Thanh đắc tội các fans trong giới, dù sao giới giải trí này thật giả lẫn lộn, mọi người không tiến lên chỉ là vì đang quan sát thái độ của Mạc Trọng Đan.

Thế nên, ngay khi Mạc Trọng Đan đứng dậy đi về phía Nguyễn Thanh, tinh thần của mọi người trong đoàn phim đều hóng hớt dõi theo anh. . Kiếm Hiệp Hay

Cảnh cáo, vũ nhục hay trào phúng? Ảnh đế muốn làm cái gì đây?

Nguyễn Thanh vô cùng khẩn trương! Thấy Mạc Trọng Đan đang từng bước đi tới, vẻ mặt nghiêm túc, cô phảng phất như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

“Nguyệt Nguyệt, nếu chị khom lưng xin lỗi thì anh ấy sẽ tha thứ cho chị sao?” Nguyễn Thanh cảm thấy có khả năng ảnh đế tới tính sổ mình, vì vẻ mặt của anh thật sự quá nghiêm túc.

Điền Nguyệt Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói: “Có lẽ vậy? Bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng chị, không ảnh hưởng tới ảnh đế.”

Nên là.... Anh sẽ không làm gì đâu nhỉ?

Nguyễn Thanh tự tin thêm một chút, Mạc Trọng Đan đi đến trước mặt cô, sau đó cúi đầu nhìn. Người con gái trước mặt hồi hộp mở to mắt, cái miệng nhỏ hết mở ra rồi lại khéo vào.

Bộ dáng đó thật sự làm anh vừa ý. Mạc Trọng Đan hít sâu để mình bình tĩnh lại, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện hôm nay, tôi thật sự xin lỗi.” Anh muốn lấy thiện cảm!!!

Nguyễn Thanh: “....” Hả?

“Lúc ấy tôi không để ý xung quanh nên mới bị chụp trộm.” Mạc Trọng Đan nhìn cô nói: “Những phát ngôn trên mạng hôm nay....”

Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô cười nói: “Tôi không sao, tôi không để trong lòng. Dù sao đây cũng không phải lần thứ hai, ha ha ha...”

Nghe xong câu này, trong lòng Mạc Trọng Đan hơi nhói đau, những lời anh định nói với cô lại nuốt trở về.

Nguyễn Thanh lại tươi cười nói: “Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi, tôi thật sự không muốn lăng xê CP đâu.”

Mạc Trọng Đan gật đầu, dù biểu tình trên mặt anh lạnh lùng nhưng ánh mắt lại cực kỳ nóng bỏng. Anh nói: “Tôi biết. Với cả, chuyện này không cần tạo thành thói quen.”

Nguyễn Thanh ngây ngốc, khi ấy Mạc Trọng Đan đã xoay người rời đi.

Không cần tạo thành thói quen?

Nhưng mà, nếu không quen... Vậy nên đối mặt như thế nào? Khóc thút thít không giải quyết được vấn đề, bản thân mình cũng không làm được gì, mỉm cười đối mặt đã là bản năng.

Cứ mỉm cười là có thể đối mặt.

Trong lòng Nguyễn Thanh khẽ xao động, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo Mạc Trọng Đan nói mấy câu giả tạo. Những người khác thấy Mạc Trọng Đan không vì chuyện trên mạng mà xa cách Nguyễn Thanh thì cũng tiến lên chào hỏi.

Dù sao ngay ngày đầu tiên bắt đầu làm việc Nguyễn Thanh đã mang cà phê và bánh bao tới, chuyện này vẫn để lại ấn tượng rất sâu trong lòng mọi người. Cà phê và bánh bao, chuyện này đã làm họ buồn cười suốt cả buổi sáng.

Hạ Thanh Hải là người đầu tiên tiến lên chào hỏi, thật ra anh ta không sợ ảnh đế, nhưng những rắc rối không cần thiết thì anh ta sẽ không vội vàng đi dây vào.

Trong bộ phim này, Hạ Thanh Hải đóng vai Triệu Càn Vũ, là một nhân vật phản diện quan trọng.

“Cà phê và bánh bao hôm đó, cảm ơn cô.” Hạ Thanh Hải không nói quá nhiều, chỉ đơn giản nói lời cảm ơn.

Nguyễn Thanh cong khóe miệng giải thích: “Hôm đó đến sớm nên tôi mới mua bánh bao.” Chứ không phải là tôi cố ý mua cà phê và bánh bao đâu.

Hạ Thanh Hải cười nói: “Cảm ơn cô, hôm đó vừa hay tôi chưa ăn sáng, bánh bao của cô đã giúp tôi.”

Qua cuộc đối thoại này có thể thấy Hạ Thanh Hải là người cực kỳ dịu dàng, anh ta sẽ có cách riêng của anh ta để hóa giải tình thế xấu hổ.

Hạ Thanh Hải không nói chuyện với cô lâu lắm, dù sao anh ta và cô cũng không thân, sẽ không vì mấy chuyện trên mạng mà ghét cô, nhưng cũng không có ý muốn kết giao làm bạn.

Người tiếp theo tới tìm cô là Phỉ Diệp, đóng vai Chúc Lạc của bộ phim, là tiểu đệ của nam chính. Phỉ Diệp cũng không nói nhiều, chỉ cảm ơn chuyện ngày đó cô tặng bánh bao và cà phê, sau đó chưa kịp để Nguyễn Thanh nói không cần cảm ơn đã rời đi.

Tính tình Tần Dao hoạt bát, cũng là người năm nay vừa mới xuất đạo. Công ty của cậu ta muốn đưa người vào đây phải nói là tốn hết tâm tư. Người này đóng vai Du Mặc Nhiên, mặc dù cũng là tiểu đệ của nam chính nhưng suất diễn không có nhiều lắm, đa phần toàn quay mấy cảnh vui cho khán giả.

Cậu ta rất tôn trọng Nguyễn Thanh, vừa mở miệng ra chính là: “Tiền bối, chị còn đẹp hơn trên TV nhiều.”

Có người phụ nữ nào là không thích cái đẹp, Nguyễn Thanh được khen đương nhiên cũng vui vẻ.

Nguyên Nhã không tiến lên chào hỏi Nguyễn Thanh, thật ra ngày đầu tiên cô ấy đến đã gặp Nguyễn Thanh rồi. Vì thế, hai người chỉ đứng ở khoảng cách xa gật đầu với nhau.

Điền Nguyệt Nguyệt lo lắng sốt ruột hỏi: “Liệu có phải Nguyên Nhã là người chụp ảnh không?”

Nguyễn Thanh: “???”

Thấy Nguyễn Thanh bày ra vẻ mặt không hiểu, Điền Nguyệt Nguyệt lập tức khiếp sợ nhìn cô: “Chị, góc độ đó rõ ràng là có người dùng điện thoại chụp! Có phải chúng ta chụp hay không tự chúng ta biết rõ. Dù sao cũng phải có người chụp rồi đăng lên đúng không? Hiện giờ chúng ta còn chưa biết người đó là ai đâu.”

Nguyễn Thanh: “.... À, cũng đúng, nhưng chị cảm thấy không phải là Nguyên Nhã.”

Điền Nguyệt Nguyệt thở dài: “Chị cảm thấy cũng vô dụng thôi!”

Nguyễn Thanh liền quay đầu lại cười nói với Điền Nguyệt Nguyệt: “Sao lại vô dụng? Chị dựa vào trực giác lẫn tên chó săn Nhạc tổng đấy!”

Điền Nguyệt Nguyệt: “.....” Chó săn....

Nguyễn Thanh để điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó nói: “Chị đi trang điểm đọc kịch bản đây, hôm nay là cảnh quay tập trung, còn phải treo trên dây thép.”

***

Cảnh đầu tiên của ngày hôm nay là khi nam chính còn đang ở trong môn phái, tình tiết cùng các huynh đệ xuống núi. Suất diễn chủ yếu thiên về Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh, còn những người khác chỉ cần lộ mặt.

Buổi chiều quay cảnh sau khi nam chính trở thành giáo chủ Ma giáo, cùng nhóm tiểu đệ đi truy lùng hung thủ. Cảnh này thiên về Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy, Nguyễn Thanh chỉ cần lộ mặt.

Cảnh diễn sáng nay của Nguyễn Thanh tương đối nặng, nhưng tình tiết khá nhẹ nhàng, cũng dễ qua. Duy chỉ có cảnh bị treo trên dây thép là tương đối khó, đó là khi Ân Diệp và Vương Phỉ Nhi đi đường bị người ta tập kích, Vương Phỉ Nhi bị đánh từ trên cây rơi xuống, Ân Diệp đỡ được nàng.

Cảnh này từ đầu đến cuối đều phải dùng dây thép.

Sau khi Tào Vĩnh Lượng nói như vậy xong, đột nhiên trong lòng rơi lộp bộp. Ông cúi đầu nhìn kịch bản, quả nhiên thấy hai cái tên: Mạc Trọng Đan, Nguyễn Thanh!

Khóe môi ông run rẩy nói: “Gọi ảnh đế tới đây.”

Phó đạo diễn: “???”

Tào Vĩnh Lượng hung dữ nói: “Tôi muốn nói với cậu ta ước pháp tam chương*.” Nếu không lại NG mất.

(*Là lập ra những quy ước.)

Phó đạp diễn lập tức xoay người rời đi: “Để tôi đi gọi.”

Tào Vĩnh Lượng lập tức túm lấy anh ta, thê lương nói: “Tôi nói giỡn thôi!!!”

Phó đạo diễn: “.....”

Tào Vĩnh Lượng thở dài, nhìn kịch bản thắc mắc hỏi: “Diễn xuất của Mạc Trọng Đan không thể nghi ngờ gì, lấy được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất ngay năm đầu tiên làm diễn viên, sau đó là giải nam chính xuất sắc nhất, còn liên tục lấy được hai giải ảnh đế Kim Hoa.”

Phó đạo diễn Tưởng Học Khôn cười nói: “Đúng vậy! Lúc trước khi cậu ta vào đoàn phim của tôi, tôi và các cộng sự đều không xem trọng, không ngờ cậu ta chính là trời sinh đóng phim, tôi còn bị mắng trên Weibo té tát.”

Tào Vĩnh Lượng lại thở dài: “Vậy nên, tại sao khi diễn cùng Nguyễn Thanh lại không ngừng NG vậy?”

Tưởng Học Khôn cũng xem cảnh diễn mấy ngày hôm nay, đương nhiên biết chỉ cần ảnh đế đóng phim cùng Nguyễn Thanh thì rất ít có cảnh một lần là qua.

Suy nghĩ thật lâu, Tào Vĩnh Lượng hỏi: “Cậu nói xem có phải là Mạc Trọng Đan quá chán ghét Nguyễn Thanh đến mức cậu ta không thể chuyên tâm đóng phim được không?”

Tưởng Học Khôn nhíu mày nhìn Tào Vĩnh Lượng, thật lâu sau mới hỏi: “Trong giới này có rất nhiều người ghét nhau, nhưng không đến mức không thể diễn được. Huống chi cậu ta còn là ảnh đế Kim Hoa nữa, cho dù đóng phim với người mình ghét thì đến lần thứ hai cũng phải qua chứ?”

Tào Vĩnh Lượng liền hỏi anh: “Vậy cậu nói xem tại sao?”

Tưởng Học Khôn đáp vẻ đương nhiên: “Chẳng lẽ không phải bởi vì thích sao?”

Tào Vĩnh Lượng: “....”

“Ha ha ha ha, tôi nói giỡn đó!”

Tào Vĩnh Lượng: “Ha ha ha ha...”

Hai người cười cổ vũ nhau, sau đó quay đầu nhìn về phía giữa sân, tổ dây thép đang giúp Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh cố định dây thép. Dường như Mạc Trọng Đan đã tương đối quen nên sau khi cột chắc, dùng sức thử cũng không có vấn đề.

Sau đó, anh liền quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh ở đối diện, đây là lần thứ hai cô treo dây thép, vì vậy có chút hoang mang. Hai lần Mạc Trọng Đan muốn giơ tay ra hỗ trợ, cuối cùng đều không nói gì buông xuống.

Tào Vĩnh Lượng: “.....”

Tưởng Học Khôn: “.... Lúc trước Mạc ảnh đế xem kịch bản rồi mới nhận vai diễn phải không?”

Tào Vĩnh Lượng đột nhiên trừng lớn mắt nhìn về phía anh ta, sau đó thật cạn lời.

Là Mạc Trọng Đan tự mình liên hệ với đoàn phim muốn đóng nhân vật này, căn bản chưa từng xem qua kịch bản....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.