Edit | Beta: Cẩm Anh.
“Đây là lần thứ hai em treo dây thép sao?” Mạc Trọng Đan hỏi, Nguyễn Thanh nghe xong thì ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cười ừ một tiếng.
Mạc Trọng Đan chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại, cô cười lên giống như một đứa trẻ đang ngoan ngoãn chờ ăn kẹo vậy.
Người đang treo dây thép cho cô tựa hồ không nghĩ tới đây là lần thứ hai Nguyễn Thanh treo dây thép, có chút kinh ngạc nói: “Nếu đây là lần thứ hai thì có khả năng em phải quay đi quay lại nhiều lần đấy.”
Nguyễn Thanh lập tức uể oải, Mạc Trọng Đan buồn cười nói: “Không cần lo lắng quá, làm thử hai lần là quen. Nhưng nếu không cẩn thận thì sẽ rất đau.”
Nguyễn Thanh quay đầu nhìn Mạc Trọng Đan, hỏi: “Đau ư?”
Mạc Trọng Đan liền gật đầu: “Đau.”
Không đợi Nguyễn Thanh kịp chuẩn bị xong, Tào Vĩnh Lượng đã đi tới nhắc nhở: “Nguyễn Thanh, cô sẽ đứng ở trên cây, khi cô rơi từ trên cây xuống không cần cử động tay chân quá mạnh. Mạc Trọng Đan sẽ từ cây này bay qua đỡ cô, sau đó hai người từ từ rơi xuống mặt đất, không cần gấp gáp, sẽ có máy ảnh chuyển động xung quanh hai người. À, nhớ biểu hiện thâm tình một chút, người kéo dây thép sẽ điều chỉnh tốc độ, vậy nên cô đừng quá lo lắng.”
Nguyễn Thanh gật đầu: “Vâng, đạo diễn.”
Tào Vĩnh Lượng còn muốn khen cô hai câu nhưng Mạc Trọng Đan đã xen mồm vào nói: “Trước kia cô ấy chưa từng tiếp xúc với dây thép nhiều, cho chúng tôi vài phút, tôi sẽ dạy cô ấy cách giữ thăng bằng.”
Vì thế, Tào Vĩnh Lượng liền nhìn Mạc Trọng Đan phân phó người kéo dây thép kéo Nguyễn Thanh lên cách mặt đất mười centimet, sau đó Mạc Trọng Đan dạy cô cách giữ thăng bằng.
“Đúng, chính là như vậy. Em phải dùng sức khống chế cơ thể của mình, gần giống như căng cơ lại vậy. Dây thép là do người khác kéo nên động tác của em phải phối hợp, nếu không rất dễ xảy ra sự cố.” Mạc Trọng Đan nói rất chuyên nghiệp, thậm chí anh còn ra tay đỡ Nguyễn Thanh, giúp cô giữ cân bằng.
Tào Vĩnh Lượng: “.....” Tại sao câu nói của Tưởng Học Khôn cứ quanh quẩn trong đầu ông thế nhỉ?
***
“Action.”
Trong màn ảnh, Nguyễn Thanh đứng trên cành cây cao độ 7 mét, cô rút kiếm ra ngăn cản những tên mặc hắc y bay tới công kích. Hắc y dùng vỏ kiếm ở tay trái đỡ kiếm của Nguyễn Thanh, sau đó dùng tay phải đâm kiếm vào ngực cô.
Nguyễn Thanh cong eo tránh thoát, nhưng lại trượt chân ngã xuống.
Mạc Trọng Đan ở trên cạnh cây khác lập tức hét lên: “Phỉ Nhi.”
Sau đó, anh bay về phía Nguyễn Thanh.
Tào Vĩnh Lượng nhìn Mạc Trọng Đan ôm eo của Nguyễn Thanh, hai người từ từ hạ xuống mặt đất.
Trên mặt Nguyễn Thanh mang theo nét ngượng ngùng nhìn Mạc Trọng Đan, mà Mạc Trọng Đan cũng hoàn mỹ diễn xong hình tượng người đàn ông thâm tình.
Tào Vĩnh Lượng lại nhíu mày nhìn màn ảnh kêu: “Cắt.”
Mạc Trọng Đan lập tức liền buông lỏng tay ra, Nguyễn Thanh phản ứng không kịp bị ngã xuống dưới đất.
“A!” Nguyễn Thanh kêu lên một tiếng, sau đó không thể hiểu nổi nhìn Mạc Trọng Đan. Mạc ca, anh có thể dịu dàng một chút không? Mặc dù em không phải ảnh hậu nhưng em cũng là con gái mà!
Vẻ mặt Mạc Trọng Đan nhạt nhẽo nói câu: “Ngại quá.” Sau đó xoay người quay lại dưới tàng cây, ngồi xổm ở đó bất động.
Nguyễn Thanh: “.....”
Nhìn toàn bộ quá trình này, Tào Vĩnh Lượng thở phào nhẹ nhõm nói với Tưởng Học Khôn: “Cậu xem đi! Sao có thể chứ?” Nếu thích thì sẽ quăng cô nương người ta xuống đất sao?! Đương nhiên là không rồi!
Tưởng Học Khôn cũng khó hiểu vò đầu, như vậy thì Mạc Trọng Đan phải chán ghét Nguyễn Thanh cỡ nào chứ? Ngay cả cảnh diễn cũng không diễn được, đỡ người ta cũng không muốn đỡ.
Sau khi Lại Bác Vũ đứng bên ngoài nhìn Mạc Trọng Đan ngồi xổm một chỗ bất động thì tò mò chạy đến hỏi anh: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ư?”
Mạc Trọng Đan gật đầu, Lại Bác Vũ kinh hãi: “Có phải vừa rồi bị dây thép cứa phải không? Tay hay chân? Để tôi kêu bác sĩ tới.”
Mạc Trọng Đan giữ Lại Bác Vũ lại, mặt không biểu tình nói: “Không cần, chờ lát nữa là tốt rồi, tôi chỉ cần lấy lại bình tĩnh.”
Lại Bác Vũ: “Bình tĩnh?”
Anh ta nhìn Mạc Trọng Đan đang ngồi im ở đó thật lâu, thật lâu, sau đó đột nhiên lạnh lùng phun ra câu: “Cầm thú.”
Mạc Trọng Đan ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta: “Vị trí ôm không chính xác, đây là lỗi của người kéo dây thép.”
Mạc Trọng Đan vừa dứt lời, Tào Vĩnh Lượng ngồi trước camera liền ngẩng đầu gọi anh: “Trọng Đan tới đây, vừa rồi cậu ôm xuống phía dưới quá, phải dịch lên trên, nếu không sẽ có vẻ như Nguyễn Thanh quá nặng khiến cậu không ôm được vậy, ha ha ha...”
Mạc Trọng Đan quay đầu nhìn về phía Tào Vĩnh Lượng, trong ánh mắt đều là lạnh lẽo.
Tào Vĩnh Lượng: “....”
Tưởng Học Khôn ngồi bên cạnh ông nhỏ giọng nói: “Có lẽ cậu ta thật sự không muốn quay lần thứ hai.”
Tào Vĩnh Lượng an tĩnh gật đầu, ông đã nhìn ra. Nhưng cảnh ôm Nguyễn Thanh giống như sắp ngã kiểu này thật sự không thể công chiếu được! Quá xấu, đây không phải là kiểu ôm công chúa!
Vì thế, ông mặc kệ hận ý lạnh lẽo của ảnh đế, tiếp tục kêu mọi người vào chỗ.
Lại Bác Vũ đồng tình nhìn anh nói: “Ôm xuống phía dưới chứng tỏ thời gian cậu bay ra bị chậm, không bằng cậu bay ra sớm một chút đi.”
Mạc Trọng Đan: “.... Tôi muốn chậm rãi.”
Sau đó, Lại Bác Vũ nói với đạo diễn: “Đạo diễn Tào, chân cậu ta có chút không thoải mái, từ từ thôi nhé!”
Tào Vĩnh Lượng nhanh miệng đáp: “Được được được.”
Cảnh lần này mất sáu lần NG, đương nhiên không hoàn toàn là do lỗi của Mạc Trọng Đan. Anh vì tránh vấn đề nào đó nên hai lần đỡ người đều không khống chế được. Còn lại bốn lần là do vấn đề bên Nguyễn Thanh, dù sao đây cũng là lần thứ hai cô dùng dây thép, không có cách nào nên mới quay hỏng liên tục.
Mãi đến lần thứ bảy, Nguyễn Thanh rơi xuống được Mạc Trọng Đan đỡ lấy, hai người vững vàng rơi xuống đất.
Lại Bác Vũ lại hưng phấn kêu lên: “Qua, qua, bổ sung thêm hai góc quay nữa là ổn rồi.”
Cuối cùng Mạc Trọng Đan cũng nhẹ nhàng thở ra, Nguyễn Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới cảm nhận được phần đùi trong nóng rát đau xót.
Mạc Trọng Đan cởi dây thép, sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Thanh, tiếp đó xoay người rời đi.
Nguyễn Thanh không hiểu, quay đầu lại hỏi Điền Nguyệt Nguyệt: “Anh ấy làm sao vậy?”
Lúc này Điền Nguyệt Nguyệt cũng thắc mắc không kém gì cô, vì thế Nguyễn Thanh lại càng không thể hiểu nổi.
Lại Bác Vũ ở bên ngoài thấy Mạc Trọng Đan quay về thì đi đến rót nước ấm cho anh, đồng thời giúp anh phủi lại quần áo.
Anh ta nói: “Cậu thành công biến công việc của mình thành trò ngốc rồi.”
Mạc Trọng Đan bắt chéo chân ngồi vào ghế dựa, sau đó nhìn tay phải của mình phát ngốc.
Lại Bác Vũ nói nửa ngày, cũng oán giận nửa ngày, nhưng Mạc Trọng Đan đều không có phản ứng.
Lại Bác Vũ bực bội đau gan, chẳng lẽ anh không biết nói câu để anh ta sắp xếp ít công việc đi sao?
Vậy mà anh có thể ngồi chỗ đó mà ngắm tay mình, có cái gì đẹp? Lại Bác Vũ liền hỏi: “Cậu đang nhìn gì đấy?”
Chỉ thấy vị ảnh đế cao cao tại thượng luôn thích cúi xuống nhìn người khác kia nhẹ nhàng dùng tay phải gãi lên không khí, sau đó sắc mặt đột nhiên đỏ hồng nói: “Mềm mại.”
Lại Bác Vũ ban đầu còn chưa kịp phản ứng, một lát sau mới hiểu được. Hình tượng ảnh đế cao cao tại thượng trong lòng anh ta đã một đi không trở lại.
Vì thế, anh ta lạnh lùng nói: “Cầm thú.”
Mạc Trọng Đan: “.....”
***
Mà lúc này, Nguyễn Thanh còn chưa xem điện thoại nên chưa biết trên mạng gió tanh mưa máu như thế nào.
Mạc Trọng Đan V: Ngại quá mọi người, bởi vì cảnh quay đầu tiên tôi hại @Nguyễn Thanh V xuống nước giữa mùa đông bốn lần nên mời cô ấy ăn cơm xin lỗi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. @Nguyễn Thanh V, xin lỗi (hoa tươi).
Đứng đầu hot search, tin tức vô cùng nóng hổi, hơn 178 vạn bình luận, hơn 300 vạn lượt like.
Mạc Trọng Đan là ảnh đế ngàn năm mới dùng Weibo một lần, vậy mà mới chỉ hai tuần trước đã phát Weibo, nay lại đăng tin xin lỗi?
Hiệu quả rõ rệt?
Hiệu quả đương nhiên rõ rệt, một đám fans hâm mộ bị vả mặt thiếu chút nữa đã nổi điên, anti fans không thể chấp nhận được chuyện Nguyễn Thanh được tẩy trắng nên thiếu chút nữa cũng điên rồi, thậm chí còn có cả fans CP.
200 vạn bình luận để lại có thể nói như quần ma loạn vũ, cũng may đa số fans của Mạc Trọng Đan và fans CP đều rất có năng lực, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bình luận dường như đều là:
“Ngại quá @Nguyễn Thanh V, hại cô phải xuống nước bốn lần, toàn thể Sơn Dương xin lỗi với cô.”
(Sơn Dương: tên fandom nhà Mạc Trọng Đan.)
“Cảm ơn Mạc ảnh đế đã làm sáng tỏ, toàn thể Quả Trám xin đứng đây cảm tạ.”
(Quả Trám: Tên fandom nhà Nguyễn Thanh. Không biết có phải do ít fan không mà chị nhà chọn cái tên fandom kì ghê vậy á =))
“Chúc Mạc ca và @Nguyễn Thanh V tình hữu nghị trường tồn.”
“Nếu anh đã nói như thế thì chắc chắn là như thế!”
“Thật xin lỗi, buổi sáng đã mắng @Nguyễn Thanh V, tôi thật xin lỗi.”
Cẩn thận lướt xuống phía dưới, đương nhiên cũng có người mắng.
Bị vả mặt, fans đương nhiên sẽ không thể tiếp thu được: “Nguyễn tiện nhân mà cũng phải vội vàng mời khách? Như vậy chẳng phải mất liêm sỉ quá rồi sao? Thoát fans đây, quá thất vọng.”
Cũng có fan CP: “Mạc ca a a a a a a! Anh nói chuyện có lý trí quá rồi đấy! Nhụy Nhụy đau lòng lắm đó biết không?”
Đương nhiên, cũng có anti fans của Nguyễn Thanh đứng ra bịa đặt: “Nguyễn tiện nhân lợi hại thật, ngay cả ảnh đế cũng mua chuộc được?”
Fans của Tân Văn Nhụy lại càng vui hơn: “Nhanh đi đu CP với Nguyễn Thanh đi! Buông tha cho cho Nhụy Nhụy nhà chúng tôi!”
Quần thể fans rất khổng lồ, mỗi người đều có một lý do trước khi làm fans. Đương nhiên là sẽ có fans phong trào, fans lý trí, não tàn, fans lạnh nhạt và nhiệt tình.
Mạc Trọng Đan lên Weibo xem thử, hiện giờ việc anh làm sáng tỏ đã chiếm tới mấy cái hot search, có lẽ vẫn có người mắng Nguyễn Thanh, nhưng ít nhất nếu anh đứng ra lên tiếng thì Nguyễn Thanh không hề ở thế bị động.
Còn lại những bộ phận vẫn còn công kích Nguyễn Thanh là bởi vì họ không tin Nguyễn Thanh trong sạch, nhưng đa số mọi người vẫn còn lý trí. Vì vậy, những người đó không thể gây nên bất kì sóng gió gì.
Huống chi, so với người ở tuyến 18 như Nguyễn Thanh, bọn họ càng quan tâm đến chuyện của Mạc Trọng Đan hơn.
Vậy nên.... Sự chú ý liền rời đi.
Sau khi cảnh diễn của Nguyễn Thanh kết thúc, cô được Điền Nguyệt Nguyệt đỡ về chỗ nghỉ ngơi. Cô nằm trên ghế, cánh tay run rẩy giơ ra cầm lấy điện thoại vào Super chat, muốn tìm chút lương thực tinh thần.
Sau đó, cô thấy hiện trường thoát fans trên Super chat.
Nguyễn Thanh: “???” Ủa?
Sau đó cô mới hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra số fans bỏ đi lớn như vậy có liên quan đến cô.