Edit: Thanh Lam.
Beta: Cẩm.
Ngay cả Nguyễn Thanh cũng không dám chắc đáp lại: “27 hả?”
Nhạc Cao Minh: “32.”
Nguyễn Thanh: “Nói bậy, em đã gặp cô ấy rồi, trông vẫn còn trẻ.”
Nhạc Cao Minh: “Em chỉ nhìn mà đoán thôi đúng không.”
Nguyễn Thanh: “.....”
Nhạc Cao Minh vừa cười vừa quay sang nhìn Mạc Trọng Đan: “Vậy nên hai người đã tra thông tin rồi chứ gì?”
Mạc Trọng Đan thoải mái trả lời: “Ừ.”
Anh vừa dứt lời, mặt Nguyễn Thanh chợt đỏ ửng. Đến tận nay, cô còn chưa bao giờ lên mạng tìm xem Mạc Trọng Đan bao nhiêu tuổi, nhưng khi là fan, cô biết rõ tổng số tuổi của Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy là bao nhiêu.
Mạc Trọng Đan giương mắt nhìn Nguyễn Thanh, sau đó nói: “Sau khi tôi biết cô ấy thì đã đi tìm hiểu rồi.”
Lời này không phải nói dối, đúng là vậy mà.
Nhưng chuyện này không cần thiết phải cắn mãi không buông, đề tài này nhanh chóng được cho qua.
Sau khi không khí dịu lại, Điền Nguyệt Nguyệt và Nguyễn Thanh xem thực đơn gọi thức ăn, phát hiện thịt không rẻ cho lắm, một ly nước trái cây trên bàn tốn tận 58 tệ, hai ly nước trái cây ngốn hơn 100 tệ rồi.
Vì vậy Điền Nguyệt Nguyệt kinh hồn khiếp vía nhìn Lại Bác Vũ, hỏi: “Chỗ này thật sự có khuyến mãi sao?”
Lại Bác Vũ cười lấy ra tấm phiếu giảm giá, nói: “Cô xem, giảm 10% nè.”
Điền Nguyệt Nguyệt cầm tấm phiếu đó nhìn một hồi, đúng là tên tiệm này, cô tò mò hỏi: “Anh có tấm phiếu này bằng cách nào vậy?”
Dường như Lại Bác Vũ đã sớm có chuẩn bị: “Rút thưởng trên Weibo được đó.”
Nhạc Cao Minh cười: “May mắn vậy à, chắc không phải là cái nào cũng giảm chứ? Ví dụ như rượu thì phải tính giá gốc chẳng hạn?”
Đây đa phần lớn là quy định của các cửa tiệm, bất luận giảm giá bao nhiêu, rượu đều không được tính.
Lại Bác Vũ bỗng khựng lại, Mạc Trọng Đan nói tiếp: “Bọn tôi có phiếu giảm giá dành riêng cho rượu.”
Nhạc Cao Minh: “Có thể cộng dồn luôn à?”
Mạc Trọng Đan không biến sắc: “Có thể.”
Nhạc Cao Minh: “.....” Lừa người cũng phải có mức độ thôi chứ!
Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt lập tức hâm mộ cảm thán: “Tốt quá đi!”
Nhạc Cao Minh: “.....” Ngu ngốc cũng phải vừa vừa thôi chứ trời!!!
Quán thịt tướng này có danh tiếng trong thành phố, thịt ở đây đều được nhập khẩu từ nước ngoài về, từ tiền vốn, thuế nhập khẩu đến phí vận chuyển vân vân, đều được tính vào giá thịt.
Thực khách phải tốn 4000 tệ để ăn được thịt ở đây nhưng tính theo giá ở nước ngoài thì lại chưa tới 1000 tệ.
Tuy quán này khá đắt đỏ nhưng mùi vị lại rất ngon, bình quân đầu người tốn khoảng 1000 tệ. Đa số là những người chịu chơi, đồng ý bỏ ra số tiền như vậy để chi trả cho một bữa ăn ở đây.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt ăn thịt nướng đắt thế này, dẫu sao Nhạc Cao Minh luôn rất hào phóng.
Thế nhưng, hai người vẫn tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.
Nhạc Cao Minh thầm thấy khó chịu. Anh ta ác ý hỏi Mạc Trọng Đan: “Vì có phiếu giảm giá nên mới mời Nguyễn Thanh hả?”
Mạc Trọng Đan: “.....” Trong lòng anh vang lên một tiếng K.O.
Lại Bác Vũ cười tiếp lời: “Anh nói vậy, tôi thấy cũng hợp lý phết nhỉ?” Đôi mắt anh ta sáng lên: “Không bằng lần sau mời tới quán không giảm giá đi, ngày kia được chứ! Mọi người có rảnh không?”
Nhạc Cao Minh: “.....” Người đại diện cái kiểu quái gì thế?
Nguyễn Thanh: “... Lại mời à? Tôi ngại lắm.”
Nhạc Cao Minh cười lạnh nhưng lại nghe Nguyễn Thanh nói tiếp: “Nên để tôi mời mới đúng.”
Nhạc Cao Minh: “.....”
Thật ra Nhạc Cao Minh không hài lòng về Mạc Trọng Đan lắm, không phải là Mạc Trọng Đan không tốt mà vì anh quá tốt, cũng vì quá tốt nên anh ta cảm thấy mức độ an toàn thấp đến âm vô cực.
Anh đã lăn lộn trong giới giải trí này bao lâu nay, bây giờ anh cũng đang thuộc top idol được follow. Trong giới điện ảnh và truyền hình, Ảnh đế hay Thị đế anh đều có tiếng. Lưu lượng nổi như cồn, anh không thiếu thứ gì.
Người như vậy, tại sao lại ra vẻ hứng thú với Nguyễn Thanh vào lúc này? Điều này rất đáng suy nghĩ.
Nhưng bất luận là lý do gì, Nguyễn Thanh là một người không có dã tâm gì lớn, ăn uống no đủ đã có thể khiến cô vui mừng đến trọn đời. Với người như Nguyễn Thanh, cô nên chọn người càng đơn giản thì càng tốt.
Nhạc Cao Minh đưa Nguyễn Thanh vào vòng bảo vệ của mình, đối với người có ý với Nguyễn Thanh, Nhạc Cao Minh không thể không quan tâm.
Có vài chuyện anh ta không nhúng tay vào nhưng sẽ ngồi đó trông chừng họ.
Nguyễn Thanh cau mày nhìn anh ta: “Anh cứ trưng cái gương mặt trẻ con của anh ra làm gì thế?”
Nhạc Cao Minh: “... Anh muốn trừ tiền lương của em!!!”
Nguyễn Thanh kinh hãi: “!!!”
Mạc Trọng Đan khéo léo cắt lời của hai người: “Trước kia em đã mời khách rồi, là một quý ông, không thể cứ để em mời mãi. Phải rồi, ngày kia tôi tới đón em được không?”
Lại Bác Vũ khiếp sợ nhìn Mạc Trọng Đan: “....” Người anh em, giỏi đấy! Một bước đi tới doanh trận quân địch luôn.
Nguyễn Thanh nói địa chỉ. Mạc Trọng Đan hài lòng ghi nhớ.
Nhạc Cao Minh: “.....” Có lúc, miệng quạ là có thật.
Quả nhục đậu khấu ở đây khá ngon, mọi người ăn không ít. Mặc dù gọi một két rượu nhưng thực tế một người chỉ uống hai ly, họ không có thói quen thúc giục người khác uống rượu.
Biểu hiện của Mạc Trọng Đan rất đàng hoàng, mặc dù đã thử thăm dò một phen nhưng anh không tỏ phản ứng quá rõ ràng. Nói cách khác, Nhạc Cao Minh không thể nào nhìn ra ý đồ gì qua hành động của anh.
Nhạc Cao Minh bỗng nhớ ra chuyện show giải trí, hỏi Nguyễn Thanh: “Hai tháng sau <Quê hương tôi> sẽ khai máy, phần diễn ở phim trường của em còn bao nhiêu?”
Nguyễn Thanh nói: “Em xem lịch thì thấy chắc là kịp đó.”
Nhạc Cao Minh gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Mạc Trọng Đan xoay nắm ngón tay, hỏi Nhạc Cao Minh: “Thành viên đã đủ hết chưa?”
Nhạc Cao Minh thấy lạ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vẫn chưa đủ, hai nữ nghệ sĩ lão làng đã thảm hại quá nhiều ở mùa đầu, bây giờ họ không muốn quay tiếp nữa. Thế nên chúng tôi vẫn đang tìm người.”
Mạc Trọng Đan cười hỏi: “Dựa vào tài nguyên của Thiên Ngu, chắc không lo không tìm được người chứ?”
Nhạc Cao Minh thở dài: “Mặc dù mùa đầu khá hot nhưng danh tiếng của các ngôi sao cũng bị tan tành, bây giờ thật sự không có ai muốn tham gia nữa. Hai nữ nghệ sĩ lão làng đó lại có vai vế, không dễ gì tìm được một người như vậy.”
Mạc Trọng Đan gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Nghe nói các cô ấy tìm các anh đòi bồi thường.”
Nhạc Cao Minh chép miệng: “Hợp đồng đã ký xong rồi, chẳng qua phản ứng của khán giả vượt khỏi dự tính của bọn họ. Thế nhưng, điều này quả thật đã báo động trước cho chúng tôi, kỳ tiếp theo phải kiểm soát lại một chút.”
Tiếng thịt nướng chín trên bàn vang lên, mùi thơm của thịt ba chỉ tỏa ra thoang thoảng. Nguyễn Thanh không quan tâm đến cuộc đối thoại giữa hai người, cô và Điền Nguyệt Nguyệt bắt đầu gắp thịt ăn. Nhạc Cao Minh vừa quay đầu lại, phát hiện thịt trong nồi đã vơi đi một nửa, anh ta trợn mắt nhìn Nguyễn Thanh: “Sao em lại ăn nhiều thịt vậy hả?”
Mạc Trọng Đan không đồng ý, nói: “Tới ăn thịt nướng tại sao không thể ăn thịt?”
Nhạc Cao Minh chỉ vào Nguyễn Thanh nói: “Cô ấy là ngôi sao.”
Nguyễn Thanh nhai đầy thịt, chất thịt nồng nàn: “Ngon mà.”
Nhạc Cao Minh thuận tay gắp thêm cho cô: “Vậy thì ăn thêm hai miếng nữa đi.”
Lại Bác Vũ: “???”
Quả nhiên Nguyễn Thanh lại ăn thêm hai miếng. Nhạc Cao Minh lập tức la oai oái: “Em không biết quản lý vóc dáng của mình à? Em có biết tại sao mình khó nhận show chưa?”
Nguyễn Thanh sửng sốt, quay đầu hỏi Nhạc Cao Minh: “Sao tiền lương tháng này của em còn chưa có?”
Nhạc Cao Minh bị chuyển đề tài: “.... Để anh gọi hỏi thử cho em?”
Nguyễn Thanh: “Ờ ~”
Lại Bác Vũ: “....”
Mạc Trọng Đan: “.._..” Không khí tốt đến mức khiến người ta ghen tị.
Ăn xong bữa, Mạc Trọng Đan và Lại Bác Vũ không phát hiện điều gì khác nhưng cuối cùng nhận ra mối quan hệ giữa Nhạc Cao Minh và Nguyễn Thanh thật sự không đơn giản.
Đến khi đưa họ trở về, cuối cùng Nhạc Cao Minh chịu không nổi nữa phải kéo Mạc Trọng Đan sang một bên.
Anh ta hỏi Mạc Trọng Đan: “Có phải anh thích cô ấy không?”
Mạc Trọng Đan nhìn anh ta chốc lát, cuối cùng gật đầu: “Thích.”
Nhạc Cao Minh: “Anh không thích hợp với cô ấy đâu.”
Mạc Trọng Đan: “Thế nào mới là được coi thích hợp?”
Câu hỏi này khiến Nhạc Cao Minh sửng sốt. Mạc Trọng Đan cười giễu: “Như anh vậy à?”
Nhạc Cao Minh lập tức cau mày, hỏi: “Anh nói nhảm gì đấy? Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường.”
Mạc Trọng Đan: “Nếu vậy thì anh không có tư cách quản chuyện của tôi và cô ấy.”
Nhạc Cao Minh: “Ai nói với anh tôi không có...”
Mạc Trọng Đan ngắt lời anh ta: “Cô ấy có quản chuyện của anh và Triệu Thư Kỳ không?”
Nhạc Cao Minh sững sờ, anh ta nhìn Mạc Trọng Đan với vẻ khó tin: “Anh biết chuyện của tôi?”
Mạc Trọng Đan nói: “Đi hỏi thăm là biết thôi, dĩ nhiên, tôi cũng biết Triệu Thư Kỳ không tốt với cô ấy. Đối với tôi, người không tốt với cô ấy đều không phải là người tốt. Tuy vậy, đó là chuyện giữa anh và Triệu Thư Kỳ. Vì vậy, anh phải nói với Triệu Thư Kỳ rằng đừng có kéo cô ấy vào chuyện giữa hai người nữa.”
Sắc mặt Nhạc Cao Minh cứng đờ, anh ta lại nghe Mạc Trọng Đan nói tiếp: “Tôi biết anh làm rất nhiều chuyện cho cô ấy nhưng đây không phải là lý do mà cô ấy phải nhận sự sỉ nhục. Anh đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng anh có người mình cần phải quan tâm hơn. Anh không thể cân bằng mọi thứ hoặc đưa ra lựa chọn đúng chứ, nhưng anh yên tâm, sau này, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, bằng cả trái tim.”
Lúc Mạc Trọng Đan nói chuyện, mặc dù vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại nhắm thẳng vào điểm yếu của Nhạc Cao Minh.
Nhạc Cao Minh ở nhà Nguyễn Thanh hai ngày mới trở về, nhưng trước khi đi đã nói xấu Mạc Trọng Đan không ít.
Nguyễn Thanh cảm thấy anh ta quá ngây thơ, không hỗ là mặt trẻ con tên gọi Cao Minh.
Sau đó, quả nhiên Mạc Trọng Đan lại mời Nguyễn Thanh ăn lần nữa, rồi lập tức tuyên bố vào đoàn.
Sau bữa cơm này, nơi họ gặp lại chính là ở phim trường.
Sau khi đoàn phim dời về phim trường, các diễn viên đều lục tục quay lại, chỉ có Lâm Giai Tư nghe nói bị cắt phần diễn hôm nay do bùng scandal nên.
Vai diễn Linh Nhi vốn ít đến đáng thương, giờ lại bị cắt, lần này thì hay rồi, chỉ còn lộ mỗi mặt thôi.
Khi Nguyễn Thanh trở về đoàn phim thì nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn cô rất quái lạ.
Tào Vĩnh Lượng đến hỏi thẳng cô luôn: “Cô hẹn hò với ảnh đế à?”
Nguyễn Thanh kinh hãi: “Sao đạo diễn lại nói vậy?”
Tào Vĩnh Lượng: “Không phải hai người trở về cùng chuyến bay sao?”
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy! Nhưng chỉ là cùng chuyến bay thôi.”
Tào Vĩnh Lượng nheo mắt nhìn cô, sau đó nói: “Ngồi cùng chuyến bay sẽ có kiểu này sao?”
Dứt lời, ông lấy điện thoại di động cho Nguyễn Thanh xem. Nguyễn Thanh vừa nhìn đã thấy hình mình ngồi ngủ trên ghế, Mạc Trọng Đan dịu dàng đắp chăn lên cho cô.
Nguyễn Thanh nhớ lại Nhạc Cao Minh từng nói có thể Mạc Trọng Đan thích cô, cô bỗng đỏ mặt, sau đó lắp bắp nói: “Này cũng đâu có gì đâu chứ?” Chỉ là tấm hình khá đẹp thôi, là cô thì cô cũng sẽ làm vậy với ảnh đế mà! Nếu nói ảnh đế thích mình, vậy quá không biết xấu hổ rồi?
Tào Vĩnh Lượng nhìn lại tấm hình, cuối cùng đành thừa nhận: “Quả thật không có gì.” Giúp đắp chăn thôi mà, nhưng tại sao họ cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?
Bởi vì bên cạnh còn có cô trợ lý kia kìa! Tại sao còn đến lượt Mạc ảnh đế đắp cho cô hả? Quan trọng là, mặc dù là cùng chuyến bay nhưng sao hai người có thể ngồi cùng cả hàng ghế thế kia?
Nguyễn Thanh tỏ vẻ nghiêm túc: “Chắc hẳn là sự quan tâm lẫn nhau do ở cùng đoàn phim thôi ạ!”
Tào Vĩnh Lượng cười ha ha, nếu không biết Mạc Trọng Đan thích cô, tôi thật sự tin sái cả cổ rồi đấy.