Edit: Thanh Lam.
Beta: Cẩm.
Tấm hình này được lan truyền vào tối ngày hôm trước, chắc là được chụp bởi trạm tỷ đã đi theo hôm đó.
Nhưng vì được đăng trong Superchat Thanh Sơn ít người, kiệm lời, không thích gây war nên không có ai để ý. Cho dù fan của Mạc Trọng Đan nhìn thấy nhưng sẽ không ngốc đến nỗi bê qua Superchat nhà mình để bàn luận.
Vì thế, khi tấm hình này được đăng lên Weibo của Mạc Trọng Đan thì đã là hai ngày sau rồi.
Khung cảnh trong hình hơi mờ, tất cả mọi người đều nằm tựa trên ghế nghỉ ngơi. Vì là khoang hạng nhất nên không gian của mỗi người cũng khá rộng rãi.
Hành động Mạc Trọng Đan đắp chăn cho cô, dù chỉ ở trong hình nhưng vẫn có thể thấy rõ anh rất cẩn thận và dịu dàng.
Các Tiểu Thụ Miêu trong Superchat Thanh Sơn đồng loạt gào lên hú hú hú, hô to mình bị tiểu đường rồi, sau đó chết ngất.
Nguyễn Thanh run tay nhìn điện thoại di động, cô lại ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Trọng Đan, lúc này anh đang ngồi ở vị trí xa xa cầm một cái ly màu trắng uống nước.
Nguyễn Thanh nhìn thử, đột nhiên hoảng sợ hỏi Điền Nguyệt Nguyệt: “Có phải trước đây chị cũng có một cái cốc giống vậy không?”
Điền Nguyệt Nguyệt lập tức ngẩng đầu nhìn qua, sau đó cũng hoảng sợ nói: “Năm ngoái chị vào đoàn phim <Rung động trái tim em> quả thật đã dùng cái cốc giống vậy.”
Bên kia, Mạc Trọng Đan cũng cười nói với Lại Bác Vũ: “Cô ấy đang nhìn cốc của tôi kìa.” Cô chú ý tới rồi.
Lại Bác Vũ mỉm cười nói: “Dù có chậm tiêu đến mấy, dùng cái ly giống hệt thế này, cô ấy sẽ chú ý tới thôi.” Mặc dù chỉ giống với cái của năm ngoái.
Mạc Trọng Đan gật đầu tỏ vẻ cao thâm, sau đó hài lòng nghĩ, cô ấy chú ý tới mình, có phải mình sắp được thể hiện rồi không?
Lúc này Mạc Trọng Đan không biết sự khiếp sợ trong lòng Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt từ đâu tới. Điền Nguyệt Nguyệt thán phục nói: “Cái cốc kia... chỉ có 9.9 tệ, không ngờ luôn đó! Ảnh đế cũng dùng cái cốc rẻ bèo vậy luôn.”
Nguyễn Thanh tức cảnh sinh tình: “Tiết kiệm là phẩm chất tốt.”
Tào Vĩnh Lượng đi ngang qua: “... Tôi thấy buồn thay cho ảnh đế thật đấy.”
Nguyễn Thanh: “???”
Sau đó, lúc Tào Vĩnh Lượng đi ngang qua ảnh đế, nghe anh và người đại diện của anh đang nói chuyện: “Dùng cốc giống nhau, ngẫm nghĩ thử, có phải cô ấy sẽ cảm thấy ngại ngùng không?”
Người đại diện của anh nói: “Có thể lắm chứ, cậu xem ánh mắt tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn tôi khác quá trời kìa.”
Tào Vĩnh Lượng không kiềm lòng nổi dừng bước lại nói với Mạc Trọng Đan: “Hai cô ấy đang thắc mắc có phải cái cốc mà mấy cậu mua có giá 9.9 tệ không đấy.”
Lúc ấy, ánh mắt Mạc Trọng Đan nhìn Tào Vĩnh Lượng đầy lạnh lẽo nhưng không nói gì. Anh hờ hững quay đi.
Lại Bác Vũ lập tức xuýt xoa nói: “Sao chênh giá kinh vậy, tôi mua trên Taobao tận 29.8 tệ cơ mà.”
Mạc Trọng Đan: “.....”
Tào Vĩnh Lượng dứt khoát không đi nữa, đứng cạnh Mạc Trọng Đan, hỏi: “Cậu cứ gây sự chú ý với cô ấy mãi nhưng cô ấy vẫn không để tâm đến cậu, sao cậu không nói thẳng ra luôn cho rồi?”
Mạc Trọng Đan cười lạnh: “Nếu có thể nói thẳng, sao tôi phải chờ 3 năm chứ.”
Tào Vĩnh Lượng càng kinh ngạc: “Cái gì??? Cậu yêu thầm cô ấy ba năm sao?” Lần đầu tiên ông nghe được chuyện này đấy! Ông chỉ biết ảnh đế thích Nguyễn Thanh, còn tưởng rằng chỉ mới có cảm tình gần đây thôi, không ngờ tới tận ba năm rồi! Vậy ảnh đế... chịu được hay thật nhỉ!
Mạc Trọng Đan: “.....”
Cuối cùng, Tào Vĩnh Lượng nhìn anh với vẻ thương hại: “Vậy thì bây giờ càng phải nói đi!”
Mạc Trọng Đan ỉu xìu: “Nếu cô ấy từ chối thì sao?”
Tào Vĩnh Lượng: “Từ chối? Vậy thì chịu thôi chứ sao nữa!”
Vì vậy, ông lại nhận được cái liếc mắt lạnh lùng của Mạc Trọng Đan.
Nếu bị từ chối phải đành chịu thì anh đã không cần chờ tới hôm nay rồi. Thích một người, thích đến mức theo sau từng bước, mỗi một bước đều luôn phải cẩn thận, một lớp cửa sổ mỏng manh còn không dám đâm thủng.
Nhưng hiển nhiên Thanh Sơn CP không có băn khoăn này, ngọt! Kẹo! Chính là sự tồn tại của CP này.
Sau khi tấm hình lên hot search, rốt cuộc hình Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh ở sân bay cũng được công khai rộng rãi.
Ngoài ra, một trạm tỷ đã chỉnh sửa lại video và thêm một ca khúc lãng mạn dài tận 4 phút gửi vào Superchat, sau đó được đăng lên Weibo của Mạc Trọng Đan, thu được 180000 like.
Lúc Mạc Trọng Đan nhìn thấy, video đã được hơn 30000 like rồi.
Lại Bác Vũ không nhịn được phải cảm thán: “Với con số này, không thua gì một ngôi sao mới nổi đâu.”
Mạc Trọng Đan không để ý đến anh ta, click mở video, dạo đầu là một khúc nhạc lãng mạn, sau đó một giọng nữ ngọt ngào cất lên. Cảnh đầu tiên toàn là màu hồng, hai từ Thanh Sơn màu trắng xuất hiện mở đầu.
Sau đó, video cắt hình ở cổng sân bay, Mạc Trọng Đan lấy hai vali từ cốp xe, anh nghiêng đầu nói gì đó với Nguyễn Thanh, cả gương mặt chỉ toàn một màu ấm áp.
Hình ảnh chợt thay đổi, hai người sóng vai đi vào sân bay, sau khi nhìn thấy trạm tỷ thì âm thầm tách ra.
Cũng vì như thế, một câu chuyện vốn trong sáng nhưng khi hai người lén lút chia ra thì bữa ăn lại thêm phần ngọt ngào rồi.
Từ đây bắt đầu có những tấm hình đan xen, có cảnh Nguyễn Thanh vẫy tay chào Mạc Trọng Đan ở phòng VIP, có cảnh hai người ngồi châu đầu nói chuyện cùng nhau. Tấm này lại chồng lên tấm khác, sau đó video chuyển cảnh, video được quay khá rõ, có thể nhìn thấy Nguyễn Thanh buồn bã đẩy bánh mochi trên bàn cho Mạc Trọng Đan, sau đó Mạc Trọng Đan đẩy bánh lại về phía cô trông như chiều chuộng.
Âm nhạc vào điệp khúc, hình ảnh này như ngừng lại trong vầng hào quang, Mạc Trọng Đan nhìn Nguyễn Thanh say đắm, nhìn cô cắn bánh mochi mềm, thế nhưng vẻ mặt anh lại đầy thỏa mãn.
Nhóm Tiểu Thụ Miêu nhìn mà tâm huyết sục sôi, thở ra thở vào.
Video vẫn tiếp tục, nhóm Nguyễn Thanh đứng dậy đi lên máy bay, một người đi trước, một kẻ đi sau đuổi theo. Anh quay đầu, cô dừng lại, xa xa nhìn nhau dường như đang chờ đối phương.
Cuối video màn ảnh hơi lắc lư, Mạc Trọng Đan nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả mọi người trong phòng VIP đều đang nghỉ ngơi. Một lúc lâu, Mạc Trọng Đan mới chậm rãi quay qua nhìn Nguyễn Thanh đã ngủ say sưa bên cạnh, sau đó anh lấy chăn trên người mình nhẹ nhàng đắp cho cô.
Hình ảnh như bất động, anh nhìn cô một lát, đột nhiên mỉm cười, sau đó bản thân cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ca khúc chậm rãi chuẩn bị vào hồi kết, màn hình cũng dần dần tối xuống, ở đoạn cuối của ca khúc một tấm hình hot nào đó đột nhiên xuất hiện, sự mập mờ trong hình đã góp phần tạo nên điểm nổi bật cho video, ấy thế lại biến thành 8 phút, hai từ to Thanh Sơn chễm chệ chiếm bảng.
Lại Bác Vũ: “.....”
Mạc Trọng Đan: “.....”
Lại Bác Vũ dừng một lát, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Video không tệ.”
Mạc Trọng Đan: “.....”
Lại Bác Vũ: “Đừng lo lắng, có CP nào thành cặp mà không nhờ những cái này chứ? Lúc chúng ta lên máy bay có ám muội như vậy đâu! Đây chính là sức mạnh của cắt nối đấy... Không phải, cậu đừng có lưu lại chứ!!!”
Mạc Trọng Đan không nghe, anh tải video này về rồi cất đi, sau đó mới ngẩng đầu hỏi: “Anh nói đúng, lúc chúng ta trở về, rõ ràng rất nghiêm túc.”
Lại Bác Vũ vốn cảm thấy CP là các động tác được biên tập cắt nối thích hợp, trong giới giải trí bao nhiêu đôi luôn căm thù nhau, trải qua cắt nối thần chưởng, bỗng có thể thấy được hiệu quả thề non hẹn biển.
Nhưng vừa nghe Mạc Trọng Đan nói vậy, anh ta lại cảm thấy ánh mắt bên trong quả thật không phải do cắt nối.
Lại Bác Vũ hoài nghi nhìn Mạc Trọng Đan, Mạc Trọng Đan chỉ vô tội hỏi: “Nhìn gì?”
Lại Bác Vũ lắc đầu, sau đó lại hoài nghi nhìn Mạc Trọng Đan. Cuối cùng anh ta nói: “Nếu không chuẩn bị sớm để tỏ rõ tâm ý, có phải cậu nên hạn chế ở cùng cô ấy không?” Chỉ ngồi máy bay cùng nhau mà đã bị cắt thành như vậy, còn tỏ tình cái nỗi gì? Cắt nối thêm hai video vậy thì không giấu được ai nữa rồi.
Mạc Trọng Đan khiếp sợ nhìn anh ta, cuối cùng nói: “Vậy tôi làm đủ trò để làm gì?”
Lại Bác Vũ: “....” Có lý, vậy nên anh ta yếu ớt nói: “Hay công khai đi!”
Mạc Trọng Đan càng kinh hãi: “Bị từ chối thì sao?”
Lại Bác Vũ: “Thế cậu tính làm thế nào?”
Mạc Trọng Đan cười: “Tôi tìm hiểu rồi, làm cô ấy chú ý là cách tốt nhất.”
Lại Bác Vũ chỉ nghĩ: Trời mẹ ơi...! Cậu muốn làm cái khỉ gì thế?
Nguyễn Thanh có một thói quen là thường đăng trạng thái trên Weibo. Ví như nếu hôm nay cô mua một bộ quần áo mới, nhất định phải đăng lên mạng cho fan xem, fan sẽ dùng từ ngữ vô cùng hoa lệ và trau chuốt để khen quần áo của cô.
Thấy vậy, hôm đó tâm trạng của Nguyễn Thanh sẽ rất tốt, cho nên cô sẽ mặc bộ quần áo mới ấy cả ngày.
Vài ngày nữa cô lại mua một cái cốc mới, cô sẽ đăng cái cốc đó lên, sau đó nhận được sự khích lệ. Vì vậy, cả tháng đó cô sẽ chỉ sử dụng cái cốc này, vì thế quỹ đạo cuộc sống của Nguyễn Thanh khá dễ đoán.
Mạc Trọng Đan xem Weibo của cô ba năm, đã nắm rõ rất nhiều thói quen của cô như lòng bàn tay.
Tuy nhiên gần đây bởi vì cô gặp scandal nên đã lâu cô chưa cập nhật Weibo rồi.
Fan của Thanh Sơn CP vất vả lắm mới chèo được cái thuyền ngọt như mía lùi này, kết quả Mạc Trọng Đan là người không thích lướt Weibo, Nguyễn Thanh bị scandal càng không dám mở Weibo.
Thế nhưng mấy hôm trước, vào ngày Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan cùng đi ăn thịt nướng, rốt cuộc cô đã cập nhật lại trạng thái trên Weibo rồi.
Hình ảnh món thịt ba chỉ được nướng trên khay, vì vậy fan điên cuồng bình luận “chảy nước miếng” dưới bài của cô.
Vài ngày trước, trước khi cô vào lại đoàn phim cô đã đăng hình cái vali hành lý, ngày hôm sau thì cô vào đoàn ngay.
Chuyện này nói rõ, Weibo của cô khôi phục trạng thái hằng ngày rồi.
Căn cứ vào những nguyên nhân này....
Hai ngày sau, Nguyễn Thanh thấy Mạc Trọng Đan mặc quần áo có cùng màu với mình thì cô cũng đơ ra một lúc.
Mạc Trọng Đan bước tới chào hỏi cô, sau đó hỏi cô: “Nguyễn Thanh, trùng hợp quá vậy, hôm nay em cũng mặc áo len màu hồng à!”
Nguyễn Thanh: “.....”
Mạc Trọng Đan kéo áo len của mình, nói: “Tôi mới mua, trông thế nào?”
Nguyễn Thanh: “... Tôi chỉ cảm thấy.... anh như mới có 10 tuổi.” Mạc Trọng Đan sững sờ, sau đó nói: “Tôi sẽ xem như đây là lời khen.”
Nguyễn Thanh: “À! Tôi đang khen anh đó!”
Mạc Trọng Đan hài lòng đi trang điểm.
Tào Vĩnh Lượng: “....” Không phải chứ, áo len màu hồng, ảnh đế à, cậu cũng hay ho quá nhỉ!
Qua một ngày, lúc này Mạc Trọng Đan cầm theo một cái ví da màu đen tới.
Anh hỏi Nguyễn Thanh: “Em biết cái ví này không?”
Nguyễn Thanh lắc đầu, Mạc Trọng Đan thất hồn lạc phách bỏ đi, lại đi hóa trang rồi.
Rõ ràng là cùng một kiểu, rõ ràng là cùng một hiệu, sao lại không nhận ra?
Tào Vĩnh Lượng: “.....”
Cứ thế, lại qua một ngày, hôm nay Mạc Trọng Đan nhuộm tóc màu nâu tới.
“Thanh, em cảm thấy kiểu tóc mới này của tôi thế nào?”
Nguyễn Thanh liếc nhìn, quay đầu lại vừa lúc thấy Tân Văn Nhụy, yên lặng nói một câu: “Cùng tông màu với ảnh hậu, quá hợp.”
Mạc Trọng Đan: “... Hợp?”
Mạc Trọng Đan chợt thấy không ổn, anh quay ra nhìn Tân Văn Nhụy sau lưng, chỉ thấy Tân Văn Nhụy khẽ mỉm cười với anh.
Mạc Trọng Đan: “.....” Không phải chứ, cô cười cái gì??? Tại sao hôm nay cô cũng nhuộm tóc???
Tân Văn Nhụy lại nhẹ nhàng mỉm cười với anh.