Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 40: Chương 40: Chương 36




Edit: Cẩm.

Hôm nọ đọc cmt thấy có bạn đòi lì xì nên tôi lì xì cho 4 chương đấy, nên các bạn cũng phải nhiệt tình vote ủng hộ tôi đi. Lượng vote tổng hiện nay đang là 7,7k lượt, đợi đến ngày tròn 9k lượt vote tôi sẽ bão chương mừng năm mới ha. (✿^‿^)

Nguyễn Thanh là người đã từng lăng xê CP, thật sự mà nói thì có những người khi lăng xê CP còn chẳng thân thiết với nhau.

Trong phim thì mờ ám bao nhiêu, thật ra cũng chỉ là làm theo kịch bản mà thôi.

Khi không có ống kính, thậm chí họ còn chẳng nói với nhau câu nào!

Nhưng hiển nhiên, cô và Mạc Trọng Đan không phải CP như vậy, ít nhất bọn họ vẫn là bạn.

Khi hai người cùng nhau ăn sáng, Nguyễn Thanh nhìn cameras đột nhiên xuất hiện xung quanh: “Đang chụp chúng ta sao?”

Mạc Trọng Đan gắp bánh bao cho cô: “Ừ.”

Nguyễn Thanh tự nhiên đưa tay nhận lấy, sau đó hỏi: “Chụp nhanh vậy? Chụp bao nhiêu đều đăng lên hết sao?”

Mạc Trọng Đan lắc đầu: “Không, nếu đăng lên hết thì khác nào quay phim? Tại sao chúng ta phải quay?”

Nguyễn Thanh: “Vậy tại sao chụp sớm vậy?”

Mạc Trọng Đan: “Có thể vì muốn chọn ảnh đẹp để đăng!”

Nguyễn Thanh khó hiểu: “Ăn sáng thì có gì đẹp?”

Mạc Trọng Đan suy nghĩ: “Anh cảm thấy rất đẹp.”

Nguyễn Thanh lại hỏi: “Những gì chúng ta nói hiện giờ đều sẽ bị đăng lên chứ?”

Mạc Trọng Đan: “Chắc là không đâu!” Sau đó bọn họ bị vả mặt thật đau.

Nguyễn Thanh gật đầu không hỏi nữa, cô cúi đầu cắn bánh bao, hai mắt bỗng sáng bừng: “Ăn ngon ghê!”

Mạc Trọng Đan chợt cười: “Ngon à? Ngày mai lại mua cho em.”

Nguyễn Thanh híp mắt: “Không tốt lắm nhỉ? Cứ phiền anh đưa thức ăn sáng thế này.”

Mạc Trọng Đan cúi đầu nói thầm: “Anh vui.”

Giọng nói tuy nhỏ nhưng nhiếp ảnh gia lại giơ ngón tay cái, nói rất đúng.

Nguyễn Thanh: “???”

Mạc Trọng Đan: “……”

Ăn sáng xong, Mạc Trọng Đan cũng quay về phòng trang điểm của mình. Nhiếp ảnh gia đi theo Mạc Trọng Đan, Nguyễn Thanh cũng quay về phòng trang điểm của mình.

Thời tiết đang dần ấm lên, mặc quần áo cổ trang sẽ không cảm thấy lạnh nữa. Lúc nghỉ ngơi cũng không mặc khoác áo ngoài, hôm nay Mạc Trọng Đan đã thay trang phục của môn phái, cảnh lần này là lúc anh mới gia nhập sư môn, anh gặp Nguyễn Thanh và sư phụ của cô.

Là mối tình đầu của nam chính, cảnh này vô cùng quan trọng.

Lúc hai người nghỉ ngơi, Tào Vĩnh Lượng nói với Mạc Trọng Đan: “Vì đây là lần đầu tiên cậu tới bái kiến sư phụ của Vương Phỉ Nhi, lúc ấy thân phận hai người xa cách, chưa nảy sinh tình cảm. Trọng Đan, cảnh này sẽ tương đối...”

Nói tới đây, Tào Vĩnh Lượng đột nhiên dừng lại, sau đó dùng vẻ mặt kỳ diệu nhìn về phía Mạc Trọng Đan. Nói xong mới nhớ tình cảm của Mạc Trọng Đan đối với Nguyễn Thanh không hề đơn giản.

Mạc Trọng Đan gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm được.”

Tào Vĩnh Lượng bèn gật đầu: “Vậy diễn thử trước đi!”

Đối diễn không có yêu cầu nghiêm khắc, mọi người vẫn được cầm kịch bản trên tay, thậm chí có người còn cầm kịch bản đọc.

Mạc Trọng Đan cũng vậy, anh cầm kịch bản nhìn lời thoại, vừa nói mấy câu thoại vừa lén nhìn Nguyễn Thanh. Cô cũng cúi đầu xem kịch bản, hỏi người đàn ông bên cạnh mình: “Sư phụ, hắn là ai?”

Ba diễn viên đứng gần nhau, lời thoại cũng tương đối đơn giản, không cần điều chỉnh nhiều cảm xúc.

Lúc này, gió xuân mang theo hương hoa thổi tới, Mạc Trọng Đan chỉ cảm thấy môi đột nhiên ngứa ngáy, anh sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện tóc của Nguyễn Thanh bị thổi cọ lên môi anh.

Mạc Trọng Đan cảm thấy ngọn tóc này tựa hồ như mang theo hơi ấm, làm môi anh nóng lên. Nhất thời, anh không theo kịp lời thoại. Người đàn ông kỳ lạ ngẩng đầu nhìn anh, Mạc Trọng Đan chợt hoàng hồn, tự nhiên vén tóc Nguyễn Thanh ra sau tai cho cô.

Nguyễn Thanh đột nhiên bị sờ, rụt cổ lại, chỉ cảm thấy ngứa. Cô bắt lấy tay anh: “Ngứa.”

Mạc Trọng Đan cũng sửng sốt, nhìn bàn tay mình rồi cười: “Em sợ ngứa à?”

Nguyễn Thanh trừng mắt nhìn anh: “Ngứa.” Mạc Trọng Đan bị một cái trừng mắt này của cô làm cả người thiếu chút nữa bay lên.

Diên viên đứng bên cạnh lập tức không còn gì để nói: “... Còn đối diễn nữa không vậy?”

Vì thế, ba người lại tiếp tục đối diễn. Trưa hôm đó, trang weibo của <Ma Kiếm Đỉnh Phong> đăng lên một đống ảnh chụp.

“Chào đón Ma Tôn, chào đón đầu xuân.”

Bên dưới là chín bức ảnh, tấm đầu là ảnh Mạc Trọng Đan mặc hắc y cầm kiếm trông rất khí phách. Ảnh hai là Tân Văn Nhụy mặc bộ đồ cổ trang tiên khí, trang nhã đứng trước rừng đào.

Trong đó có không ít ảnh chụp hậu trường, có một tấm là cảnh Mạc Trọng Đan vén tóc cho Nguyễn Thanh. Đó là lúc Mạc Trọng Đan vén tóc ra sau tai cho Nguyễn Thanh, nhưng Tào Vĩnh Lượng cũng không dám đăng ảnh tên sắc lang này dám sờ lỗ tai người ta lên.

Sợ nhất thời không khống chế được, đến lúc đó lại kéo thêm anti.

Bởi vậy, ông cũng không dám đăng bức ảnh Mạc Trọng Đan gỡ tóc trên môi xuống. Những bức ảnh còn lại đều là ảnh chụp chung, cây cối đều đã nảy mầm, Mạc Trọg Đan mặc một thân bạch y, vạt áo thêu họa tiết áng mây. Nguyễn Thanh đứng trước mặt anh mặc váy lụa màu tím nhạt, trên búi tóc cài cây trâm hoa trắng, trông khá tinh nghịch.

Trong tay anh cầm mấy lọn tóc, anh cúi đầu nhìn nó, ánh mắt chú tâm. Mà Nguyễn Thanh cũng đang cúi đầu xem kịch bản, dường như đang thả hồn vào lời thoại, lại dường như dung túng cho người kia nghịch tóc. Bên cạnh họ còn có một diễn viên khác nữa, nhưng không có ai chú ý đến ông ta.

Đây là bức ảnh thứ tám trong chín bức ảnh, cũng không tính là đột ngột. Nhưng bức ảnh này quá mờ ám, nhất là ánh mắt không thèm che giấu của Mạc Trọng Đan. Cũng vì quá ái muội nên mọi người đều nhất trí cho rằng đây chỉ là đóng phim.

Ngoại trừ Super chat Thanh Sơn coi đây là biểu cảm chân tình mà điên cuồng tru lên: Hú hú hú, tôi được rồi, tôi còn có thể!!!

“Đỡ mị lên, mị còn muốn sống!!!”

“Tôi chết đây, tôi chết đây.”

“Ngọt chết mị rồi!”

“Hú hú hú hú, đẹp quá đẹp quá.”

“Anh ấy cầm tóc cô ấy, anh ấy cúi đầu nhìn cô ấy.”

“Còn nữa không? Nhất định là còn, weibo mau nhổ ra cho tôi, nhanh lên.”

“Má ơi! Tim tôi đập nhanh quá, hoàn toàn không dừng được, hình như là tôi yêu rồi!”

Đương nhiên, weibo trang chủ của <Ma Kiếm Đỉnh Phong> cũng có rất nhiều bình luận để lại, đa số đều nói diễn viên tốt, rất hài lòng. Nhưng cũng có không ít người bày tỏ ý kiến.

“Nhìn ảnh là thấy cảm giác của mối tình đầu rồi.”

“Là vì đối diễn sao?”

“Chắc là vậy, có một diễn viên cầm kịch bản đứng bên cạnh họ nữa mà.”

“Ai đã đọc tiểu thuyết rồi thì biết, đây chính là Ân Diệp lưu luyến si mê với Vương Phỉ Nhi.”

Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, dù sao bọn họ cũng muốn lăng xê CP mà! Hơn nữa, mục tiêu của Mạc Trọng Đan là CP người thật.

Hai ngày sau, hậu trường được tung ra.

Đương nhiên, Thanh Sơn vẫn rất khó hiểu, video đầu tiên là mọi người quay phim vất vả, các diễn viên đoàn phim cùng nhau ăn cơm. Sau đó là cảnh Hạ Thanh Hải rơi xuống nước, Nguyên Nhã treo dây thép bị thương, còn Mạc Trọng Đan bị rơi xuống vách núi. Đương nhiên không chỉ có nguy hiểm mà còn thú vị. Ví dụ như Hạ Thanh Hải lên cây trộm trứng chim, Nguyên Nhã nướng cá ăn, hay Tân Văn Nhụy múa cho đoàn phim xem.... Còn có cả khi Mạc Trọng Đan khát nước, anh lấy cốc của Nguyễn Thanh uống.

Nhất thời, Super chat Thanh Sơn lại điên cuồng hết cả, rất nhiều người gia nhập. Người trên Super chat ngày càng nhiều, CP Thanh Sơn đang không ngừng lớn mạnh.

Thời gian trôi qua, <Ma Kiếm Đỉnh Phong> cũng kết thúc quá trình quay, cắt nối biên tập cũng cần thời gian, nhưng trên weibo đoàn phim đã bắt đầu cọ nhiệt độ.

Đầu tháng sáu, rốt cuộc đoàn phim cũng đóng máy. Trên mạng ồn ào chúc mừng, fans Mạc Trọng Đan tổ chức chương trình rút thăm trúng thưởng trên mạng.

Cảnh cuối cùng là cảnh Vương Phỉ Nhi chết.

Lúc này, Vương Phỉ Nhi bị trói ở cột đá. Cảnh này là Vương Phỉ Nhi chết, nhưng Ân Diệp lại trưởng thành.

Hắn đứng trước cửa, nhìn thiếu phụ đang bị trừng phạt. Ân Diệp lạnh mắt nhìn, không hề có cảm giác gì.

Nữ nhân bên cạnh hắn lo lắng quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó duỗi tay cầm lấy tay hắn. Ân Diệp cũng nắm tay nàng.

Tiếng la của Vương Phỉ Nhi quanh quẩn trên quảng trường, người đã từng là sư phụ của nàng lúc này lại cung kính chắp tay với Ân Diệp: “Ma Tôn, chiến dịch lần này ít nhiều cũng nhờ ngài, chúng ta biết Ma giáo nhờ ngài mới thay da đổi thịt. Chính phái bọn ta không phải người không nói lý, nếu Ma Tôn đại nghĩa như thế, không bằng chúng ta kết thành đồng minh, ngài xem thế nào?”

Ân Diệp không nói gì, hắn vẫn nhìn Vương Phỉ Nhi bị treo trên cột đá. Nàng đã gầy, mái tóc dài lâu ngày không được chải chuốt. Hai mắt nàng đầy vẻ mệt mỏi đang chờ mong cái chết, Mạc Trọng Đan chỉ thấy trong lòng nhói đau.

“Cắt.” Tào Vĩnh Lương ngẩng đầu kêu: “Trọng Đan, tới đây.”

Mọi người liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Trọng Đan, Mạc Trọng Đan liền thở dài đi theo Tào Vĩnh Lượng sang một bên.

“Sao thế? Vẫn đang tốt, ánh mắt tự dưng lại thay đổi?” Tại Vĩnh Lượng nhăn mày, cảnh này sắp qua rồi, Mạc Trọng Đan đột nhiên lại có ánh mắt đau lòng. Cảnh này cần quay rõ biểu cảm của anh, ánh mắt đau lòng tuyệt đối không nên xuất hiện.

“Xin lỗi.” Mạc Trọng Đan không giải thích, chỉ mệt mỏi gõ lên trán mình: “Tôi nghỉ ngơi một lát.”

Tào Vĩnh Lượng hiểu ý anh, gật đầu. Mạc Trọng Đan đứng một mình dưới tàng cây, ký ức anh quay về lúc ở Mạc gia, khi đó đã từng thấy ánh mắt nọ.

“Mạc ca.” Giọng mềm mại của Nguyễn Thanh truyền đến.

Mạc Trọng Đan sửng sốt, quay đầu lại nhìn cô, Nguyễn Thanh bèn cười nói: “Đạo diễn bảo em đến xem anh, anh sao vậy?”

Mạc Trọng Đan cười khổ: “Không có gì, em diễn rất tốt, cực kỳ rốt. Vì quá tốt nên anh cũng bị cuốn theo.” Thế nên, anh không nỡ để em chết.

Nguyễn Thanh được khích lệ thì cười vui vẻ: “Thật không? Cảm ơn, chắc do thời gian này Mạc ca giúp em diễn kịch rồi. Nhưng em biết đó đều là giả, nên Mạc ca cũng biết chứ?”

Mạc Trọng Đan sửng sốt, phát hiện Nguyễn Thanh vậy mà biết vấn đề ở anh, ngay lập tức cười to: “Anh biết rồi.”

Anh nói xong thì đột nhiên kéo cô vào trong ngực mình, cái ôm này quá bất ngờ, làm tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.

Bao gồm cả Nguyễn Thanh, cô cảm giác Mạc Trọng Đan chôn mặt vào cổ cô, cô nghe thấy anh nói: “Đóng máy rồi, Nguyễn Thanh, sau này chúng ta có thể gặp nhau không?”

Nguyễn Thanh a lên một tiếng, hỏi: “Chúng ta không phải là bạn bè sao?”

Mạc Trọng Đan chợt cười: “Em thật khờ.” Sao anh có thể can tâm chỉ là bạn chứ?

Nguyễn Thanh: “Em không ngốc đâu! Sau khi đóng máy, sau này chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm mà.”

Mạc Trọng Đan thở dài, nói: “Không sao, dù sao anh cũng theo đuổi quen rồi.” Theo đuổi tiếp là được.

Cũng đã cách gần như vậy....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.