Edit: Cẩm.
“Đóng máy!” Sau khi Tào Vĩnh Lượng lên tiếng, toàn thể mọi người đều hân hoan chúc mừng.
Tào Vĩnh Lượng cũng rất vui vẻ, một nhóm người ở chung mấy tháng, từ không quen biết nhau đến bây giờ đã có thể cùng nhau đùa giỡn, thời gian trôi qua làm tăng thêm tình cảm.
Tào Vĩnh Lượng bảo người phụ trách đưa hoa cho tất cả diễn viên, nói: “Vất vả rồi.”
Mọi người đều cười, Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy ngồi chỗ bậc thang nhìn Nguyễn Thanh đang nói cảm ơn với mọi người.
Tân Văn Nhụy ở bên cạnh hỏi anh: “Anh chuẩn bị tỏ tình sao?”
Mạc Trọng Đan lắc đầu, Tân Văn Nhụy cười lạnh: “Đồ nhát gan.”
Mạc Trọng Đan bật cười: “Cô nói rất đúng, tôi không dũng cảm như cô.” Tân Văn Nhụy rất nhiệt tình, năm 15 tuổi ấy đã chạy đến trước mặt anh nói: Anh Trọng Đan, em thích anh.
Cô gái còn nhỏ như vậy, mới vào cấp ba còn chưa hiểu chuyện. Đương nhiên Mạc Trọng Đan cũng chẳng khác gì, anh và Tân Văn Nhụy vốn là bạn cùng lứa tuổi, chỉ là sinh sớm hơn cô ta mấy tháng nên bị gọi là anh suốt 10 năm.
Mạc Trọng Đan coi cô ta là em gái nên khi Tân Văn Nhụy mới ra mắt cọ nhiệt độ tạo CP với anh, anh cũng không có dị nghị gì.
Anh không biết, liệu ba năm trước mình không thích Nguyễn Thanh thì có phải sẽ thích Tân Văn Nhụy hay không. Nhưng điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tân Văn Nhụy cắn môi dưới. Cô ta nhìn cô gái ở phía xa, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị. Cô ta biết ghen tị làm con người trở nên xấu đi, nên sẽ không có ai muốn trở thành người xấu mà đi ghen tị.
Nhưng nếu không thích thì sẽ không ghen ghét, điều đó là không có khả năng.
Ví dụ như ngày hôm đó bấm máy, thật ra cô ta có thể ngồi đợi, nhưng tin tức nhận được buổi sáng đã kích thích cô ta.
Cùng ở trong phòng Vip, người đàn ông cô ta theo đuổi 10 năm lại đưa coca cho một cô gái xa lạ, anh không khác gì người hầu đứng bên cạnh cô gái ấy, ánh mắt nhìn cô gái ấy cũng không giống bình thường.
Trong lòng cô ta làm sao có thể để yên? Cô ta ghen ghét muốn điên rồi.
Cô ta xuống xe, bảo tài xế của mình đi trước, sau đó tìm chiếc xe cuối cùng còn sót lại, yêu cầu bọn họ lập tức rời khỏi sân bay.
Cô ta biết dáng vẻ này thật chẳng ra gì, cũng không tốt đẹp, thậm chí là khó coi.
Nhưng mà, cô ta không nhịn được.
Mấy tháng qua đi, khoảng thời gian này cô ta nhìn ánh mắt Mạc Trọng Đan cứ dán lên người Nguyễn Thanh, nhưng Nguyễn Thanh lại luôn vô tâm vô phổi, cô ta thật vui mừng. Anh Trọng Đan bây giờ có khác gì cô ta mấy năm nay đâu chứ. Những năm này cô ta cứ theo đuổi anh như vậy, nhưng anh chưa bao giờ quay đầu lại nhìn mình.
“Nếu anh không tỏ tình, anh sẽ hối hận đấy.” Tân Văn Nhụy nói.
Mạc Trọng Đan không đáp lại, anh nhìn cô gái phía xa đang xách váy đi lên bậc cầu thang. Tóc trên đầu cô bay tán loạn, một vài sợi tóc rơi xuống mặt sườn, làm cả người cô thêm dịu dàng.
Hai cái tai phảng phất như viên ngọc trắng thượng đẳng, ánh sáng xuyên thấu, cực kỳ xinh đẹp.
“Cô không biết đâu.” Ánh mắt anh dừng lại trên người cô gái ấy, nhàn nhạt nói: “Cô rất tự tin, còn tôi thì không. Sau khi rời khỏi Mạc gia, tôi chỉ còn hai bàn tay trắng. Tôi có thể nhìn thấy ánh sáng phía sau cô ấy. Cô nói xem, cô ấy đi từ phía ngược sáng tới có phải rất đẹp không?”
Tân Văn Nhụy đen mặt nhìn Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn cầu thang.
Sau đó Tân Văn Nhụy lạnh lùng nói: “Xấu chết đi được.”
Mạc Trọng Đan à một tiếng: “Cô nhìn được hay không không quan trọng, tôi thấy đẹp là được rồi.” Rốt cuộc anh cũng ngẩng lên nhìn Tân Văn Nhụy: “Đó mới là mấu chốt, tôi ở trước mặt cô ấy không có sự tự tin, nên tôi luôn cố gắng để bản thân làm tốt nhất, như vậy mới có thêm chút tự tin. Tôi đương nhiên muốn tỏ tình, mà tôi cũng sẽ tỏ tình.”
Nguyễn Thanh thở hổn hển đứng trước mặt hai người, trên mặt cô mang theo nét tươi cười nhìn bọn họ, sau đó đột nhiên khom lưng, vui vẻ nói: “Cảm ơn hai vị đã chiếu cố suốt mấy tháng nay.”
Tân Văn Nhụy cùng Mạc Trọng Đan liếc nhìn nhau một cái, Tân Văn Nhụy đứng dậy kéo tay cô: “Cảm ơn cái gì? Sau này có khi còn là người một nhà.”
Nguyễn Thanh đang tươi cười: “???”
Mạc Trọng Đan trừng cô ta một cái, sau đó hỏi: “Tối nay đi ăn không?”
Nguyễn Thanh: “Lại ăn ư?”
Mạc Trọng Đan cười: “Tào Vĩnh Lượng mời khách.”
Nguyễn Thanh lập tức nói: “Đi ạ.”
Tào Vĩnh Lượng vừa đúng lúc lại đây, mắng: “Cậu đúng là người tốt! Ăn cơm còn không quên rủ người khác đi theo.”
Mạc Trọng Đan nói: “Lần này rating cao ông sẽ kiếm được lời, nhiều người đi ăn có thể khiến ông nghèo được sao?”
Tào Vĩnh Lượng vung tay lên: “Nói vui thôi, đêm nay tất cả đoàn phim đều đi. Tôi mời khách!”
Người trong phim trường nghe thấy giọng ông lập tức hoan hô: “Cảm ơn đạo diễn.”
Tào Vĩnh Lượng liền vẫy vẫy tay, sau đó mới nhìn ba người nói: “Đi thôi! Đi xuống chụp ảnh chung.”
Mạc Trọng Đan cũng đứng dậy, bốn người cùng nhau đi xuống, tất cả mọi người đều đã xếp hàng xong. Vị trí chính giữa để lại, nam nữ chính đứng giữa, Tào Vĩnh Lượng đứng trước họ.
Nguyễn Thanh nhìn thoáng qua, đang muốn đi đến chỗ bên cạnh Lâm Giai Tư thì bị đạo diễn gọi lại.
“Nguyễn Thanh, cô đứng ở đây đi.” Tào Vĩnh Lượng nhường ra một vị trí, ông đứng trước Tân Văn Nhụy, nhường vị trí đứng trước Mạc Trọng Đan ra cho cô.
Nguyễn Thanh đương nhiên không từ chối yêu cầu của đạo diễn, bèn cười đi qua.
Vì đang đứng ở cầu thang nên cô chỉ cao tới ngực của Mạc Trọng Đan.
Nhiếp ảnh gia kêu lớn: “3.”
Mọi người đếm theo: “2.”
“1.”
Mạc Trọng Đan giơ tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh sửng sốt quay lại nhìn anh, Mạc Trọng Đan cúi đầu nhìn cô cười.
“Tách tách.”
<Ma Kiếm Đỉnh Phong> đóng máy.
***
Ma Kiếm Đỉnh Phong official website: Cảm ơn mọi người đã vất vả suốt mấy tháng qua, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, hy vọng ngày sau gặp lại.
Phía dưới là ảnh chụp chung của đoàn phim, mấy chục người đứng trên cầu thang.
Có diễn viên, tổ đạo diễn, tổ nhiếp ảnh, tổ tráng trí, mọi người đều tươi cười giơ tay hình chữ V với máy ảnh. Giữa những người này, chỉ có Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh là tạo dáng khác, Mạc Trọng Đan đặt tay lên đỉnh đầu cô, anh cúi đầu tựa nhứ đang cười nhạo cô lùn. Cô quay đầu hơi ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt tỏ vẻ nghi hoặc.
Fans các diễn viên đổ ào ào vào Weibo, chúc mừng cảm ơn các kiểu, các fans cũng mau chóng thể hiện năng lực của mình.
Người có nhân khí nhất là thần tượng Hạ Thanh Hải, sau đó mới là ảnh đế Mạc Trọng Đan, ảnh hậu Tân Văn Nhụy, diễn viên mới Phỉ Diệp. Fans của Nguyễn Thanh không thể khống chế được các bình luận trước, nhưng Super chat Thanh Sơn lại có thể.
Nguyễn Thanh nhìn fans của mình bị Thanh Sơn áp chế, trong lòng ngũ vị tạp trần. Fans của mình vậy mà không đánh nổi fans CP, haizz.
***
Ban đêm, Tào Vĩnh Lượng quả nhiên đưa mọi người đi ăn cơm.
“Tới đây, uống rượu nào!” Tào Vĩnh Lượng đứng dậy hô: “Ngày mai mọi người có thể nghĩ ngơi rồi, đêm nay uống không say không về.”
Có người sôi nổi nói theo: “Uống uống uống.” Người ít nói cũng nhấc chén rượu lên.
Mạc Trọng Đan là nam chính, đương nhiên bị người ta rót rất nhiều rượu.
Một nhóm người chè chén đến tận sáng, lúc này mới tan tiệc, nhóm trợ lý đỡ nghệ sĩ nhà mình ra xe.
Lại Bác Vũ kéo Mạc Trọng Đan đi, Mạc Trọng Đan không cho, anh đã lâng lâng say. Nhưng sau khi anh uống say mặt không đỏ, nhìn qua thì có vẻ ổn, nhưng chỉ cần mở miệng ra là toàn mùi rượu.
Lại Bác Vũ dù sao cũng đi theo anh hai năm, biết rõ về tửu lượng của anh. Anh ta thấy Mạc Trọng Đan hai mắt đăm đăm, đứng thẳng, không hề lên tiếng nói chuyện thì biết là anh đã say.
Lại Bác Vũ: “Cậu có đi không hả? Về nhà!”
Mạc Trọng Đan: “Nhà?”
Anh lẩm bẩm lặp lại: “Chỗ nào là nhà của tôi?” Không có nhà mà.
Lại Bác Vũ biết anh lại nghĩ tới ba mẹ mình. Khi anh ta quen biết Mạc Trọng Đan đã biết anh cãi nhau với người nhà, sau đó bỏ nhà ra đi, tiếp theo mới vào giới giải trí. Bây giờ anh là ảnh đế ai ai cũng biết, vậy thì người nhà của anh cũng biết anh đang ở đâu.
Lại Bác Vũ trước nay chưa hề gặp người nhà anh...
Mạc Trọng Đan nhìn khắp nơi, đột nhiên ngây người. Anh xoay người kéo Lại Bác Vũ đi về một hướng, lẩm bẩm trong miệng: “Mau, mau, mau về nhà thôi.”
Lại Bác Vũ sửng sốt, bị kéo đi về phía trước chạy, anh ta hét to: “Về nhà nào? Cậu đi đâu vậy?”
Sau đó, Lại Bác Vũ thấy Mạc Trọng Đan đang kéo mình chạy về phía Nguyễn Thanh.
Anh ta rên một tiếng: “Cậu làm cái gì vậy?” Tất cả mọi người đều đang nhìn đó.
Mạc Trọng quay đầu nhìn anh ta, nhíu mày rồi trách cứ: “Về nhà chứ còn gì!”
Nói rồi, sau khi Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt lên xe, Mạc Trọng Đan cũng leo lên ghế sau, lúc ấy Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt đều ngây người.
Lại Bác Vũ đứng bên ngoài xe: “.... Ha, ha ha ha, cái đó... Dù sao cũng ở cùng một khách sạn, đi thôi đi thôi!” Nói rồi anh ta cũng leo lên ghế phụ: “Ngồi đây thì phải trả tiền, tôi trả tiền!”
Nguyễn Thanh: “..…”
Điền Nguyệt Nguyệt: “..…”
Mạc Trọng Đan ngồi xuống thì không nói chuyện nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phía trước không nhúc nhích.
Nguyễn Thanh liền thăm dò liếc anh một cái, hỏi: “Mạc ca, có phải anh uống say không?”
Mạc Trọng Đan lắc đầu, vẫn không nói lời nào.
Người ngoài xe nhìn bọn họ, nhất thời đều bày ra vẻ mặt câm nín.
Đến lúc này, đám người Hạ Thanh Hải đã mơ hồ cảm giác được thái độ của Mạc Trọng Đan đối với Nguyễn Thanh rất đặc biệt. Có lẽ, lúc trước suy nghĩ không thể tin được trong lòng là thật.
Đoàn người đi tới khách sạn, Mạc Trọng Đan xuống xe đầu tiên, sau đó chờ bên cạnh xe.
Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt cùng xuống, Lại Bác Vũ trả tiền cho tài xế.
Ở phía xa có người chụp ảnh, Lại Bác Vũ cảm nhận được, nhưng vì Mạc Trọng Đan đã say nên anh ta cũng không có biện pháp truy cứu, chỉ có thể kéo Mạc Trọng Đan nói: “Chúng ta nhanh đi vào thôi!”
Mạc Trọng Đan nhíu mày nhìn anh ta, bất mãn nói: “Đi đâu?”
Lại Bác Vũ: “Về nhà đó!”
Mạc Trọng Đan liền nhìn về phía Nguyễn Thanh, kỳ quái nói: “Nhưng mà, nhà ở đây mà!”
(Cẩm: Xin lỗi vì đã chen ngang nhưng chương này Mạc ca đáng yêu quá, câu này nghe cứ như nóc nhà ở đâu thì tôi ở đấy vậy á. Coi bộ nóc nhà nhà hai anh chị cũng chắc chắn đấy.)
Lại Bác Vũ: “……” Cậu thắng rồi người anh em.
Lại Bác Vũ bị Mạc Trọng Đan làm cho nghẹn, ngược lại nói với Nguyễn Thanh: “Đi, chúng ta vào thôi!”
Nguyễn Thanh không say, cô ngoan ngoãn đi vào, Mạc Trọng Đan sau đó cũng ngoan ngoãn theo cô đi vào.
Lại Bác Vũ: “……”
Mạc Trọng Đan kiên trì muốn đưa cô về phòng, Lại Bác Vũ thấy không có cách nào, dù sao đã vào khách sạn, hẳn là không có ai chụp nữa. Vì vậy anh ta bèn mặc kệ, dù sao cũng bó tay mà!
Mạc Trọng Đan đưa cô về đến tận cửa phòng, sau đó tủi thân hỏi: “Sáng mai em bay chuyến mấy giờ?”
Nguyễn Thanh đáp: “10 giờ sáng.”
Mạc Trọng Đan liền cười: “Thật tốt.”
Nguyễn Thanh nghe xong thì khó hiểu: “Tốt cái gì?”
Mạc Trọng Đan mơ hồ nói: “Không cần đoán, không cần tìm, không cần đi hỏi…” Đã có người giải đáp.