Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 42: Chương 42: Chương 38




Edit: Cẩm.

Nguyễn Thanh sửng sốt, đang định hỏi thì Mạc Trọng Đan có vẻ như đã nói xong, sau đó lững thững rời đi.

Lại Bác Vũ nghe xong lời Mạc Trọng Đan nói, hiếm khi trầm mặc. Anh ta nhìn dáng Mạc Trọng Đan rời đi rồi lại nhìn Nguyễn Thanh: “Trùng hợp thật! Tôi cũng đặt chuyến bay 10 giờ sáng mai.”

Nguyễn Thanh cười, Lại Bác Vũ gật đầu với hai người họ, sau đó đuổi theo Mạc Trọng Đan.

Nguyễn Thanh cùng Điền Nguyệt Nguyệt bèn xoay người về phòng, hành lý trong phòng đã được sắp xếp xong xuôi, Nguyễn Thanh ngồi xuống mép giường.

Cô ngây người một lúc lâu rồi mới hỏi: “Vừa rồi Mạc ca nói chuyện hình như có hơi buồn.”

Điền Nguyệt Nguyệt cũng nghĩ tới cảm xúc lúc đó của anh, đáp: “Là rất buồn.”

Nguyễn Thanh không hiểu: “Có phải anh ấy gặp chuyện gì không vui không?”

Điền Nguyệt Nguyệt: “Chắc không đây ha! Vừa rồi em thấy anh ấy nói chuyện rất vui, vui muốn khóc luôn.”

Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn bàn tay mình, làn da trắng trẻo nhờ mỹ phẩm dưỡng da.

Cô đột nhiên lên tiếng hỏi Điền Nguyệt Nguyệt: “Em thấy Mạc ca có giống như thích chị không?”

Điền Nguyệt Nguyệt trầm mặc nhìn cô, Nguyễn Thanh cũng trầm mặc nhìn cô bé, hai người đột nhiên ngẩng đầu ha ha ha cười to: “Thật quá buồn cười.”

Cười xong, hai người lại trầm mặc, sau đó Điền Nguyệt Nguyệt gian nan đáp lại một câu: “Có hơi giống đó!”

Nguyễn Thanh: “..…”

***

“Oa! Thật trùng hợp quá này! Chúng ta cùng một chuyến bay! Xin chào vị tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể đổi chỗ với cô không?”

Giọng Lại Bác Vũ oai oái đột nhiên truyền đến, Nguyễn Thanh đang nói chuyện với trợ lý phải sửng sốt, khi quay đầu bèn thấy Lại Bác Vũ đang đứng cười ở lối đi.

Điền Nguyệt Nguyệt giật mình vì lại phải gặp mặt, nhưng cô ấy vẫn đáp: “Không đổi.”

Lại Bác Vũ ngay lập tức ôm ngực: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô lại di tình biệt luyến hả?”

Điền Nguyệt Nguyệt hung dữ đáp lại: “Anh đừng lần nào cũng nói lung tung thế, tôi di tình biệt luyến chỗ nào?”

Lại Bác Vũ duỗi tay cầm lấy cổ tay cô ấy: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô gầy đi rồi, là vì gần đây tôi không mời cô ăn cơm sao?”

Điền Nguyệt Nguyệt: “…… Anh có thể nghiêm túc nghe tôi nói không?”

Lại Bác Vũ “thụ sủng nhược kinh” đáp: “Có thể! Tôi thích nhất là nghe cô nói chuyện, mau mau, chúng ta ngồi chung đi, có gì từ từ nói!!!”

Nói rồi không cho Điền Nguyệt Nguyệt có cơ hội phản bác đã kéo cô ấy đi.

Sau đó Nguyễn Thanh liền nghe thấy Lại Bác Vũ “ghét bỏ” nói: “Ai ui, Mạc Trọng Đan, tại sao cậu lại ở đây? Đi đi đi, cậu ngồi ở chỗ Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà tôi đi.”

Nguyễn Thanh: “..…”

Một lúc sau, cô thấy Mạc Trọng Đan đi tới, anh lễ phép lịch sự đứng bên cạnh rồi cất giọng ôn hòa hỏi cô: “Anh có thể ngồi đây không?”

Nguyễn Thanh: “….” Chẳng lẽ cô còn có thể từ chối à?

Nguyễn Thanh cười sáng lạn: “Đương nhiên có thể rồi! Mạc ca mau ngồi đi.”

Trên khuôn mặt Mạc Trọng Đan mang theo nét cười, anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Gần đây em luôn gọi anh là Mạc ca.”

Nguyễn Thanh ngay lập tức nghĩ tới chuyện anh lên tiếng làm sáng tỏ giúp cô, ừ một tiếp, nói tiếp: “Anh là người đầu tiên nói chuyện giúp em.”

Mạc Trọng Đan dùng bàn tay chống cằm, cố nhịn cười lớn tiếng.

Nguyễn Thanh cảm thán: “Mặc dù, em cảm thấy anh không nói sẽ tốt hơn, nhưng em vẫn rất vui.”

Mạc Trọng Đan: “Đó là đương nhiên, ai cũng hi vọng có người đứng về phía mình.”

Nguyễn Thanh gật đầu thật mạnh: “Trước kia em nghĩ rằng không có cũng không sao, nhưng sau khi anh đứng về phía em, em rất vui. Cảm ơn anh.”

Mạc Trọng Đan nhẹ giọng nói: “Không cần cảm ơn.”

Sau khi máy bay cất cánh, Nguyễn Thanh đột nhiên nói với anh: “Trước kia em học hát kịch.”

Thấy Mạc Trọng Đan gật đầu, cô liền buồn cười: “Anh là người đầu tiên nghe thấy em học kịch mà không giật mình đó.”

Mạc Trọng Đan khó hiểu: “Tại sao phải giật mình?” Khi anh mới quen cô đã nghe qua <Thống soái Mục Quế Anh>, anh cảm thấy cô chắn hẳn rất hợp với trang phục diễn.

Nguyễn Thanh bèn chỉ vào bản thân mình, sau đó lại chỉ vào người anh: “Chúng ta đều là diễn viên, các fans luôn hi vọng thần tượng mình có thể có một quá khứ sạch sẽ tốt đẹp.”

Mạc Trọng Đan: “Chẳng hạn như?”

Nguyễn Thanh bật cười: “Tốt nghiệp Đại học Harvard.”

Mạc Trọng Đan hơi sửng sốt: “Xin lỗi, anh cũng chỉ tốt nghiệp trường đại học bình thường thôi.”

Nguyễn Thanh khẽ cào mặt: “Nói thật em mới chỉ tốt nghiệp cấp hai.”

Chuyện này thật sự Mạc Trọng Đan không biết, anh rất tò mò: “Anh nhớ trên mạng nói em tốt nghiệp trường Đại học Cao Đẳng Thủ Đô mà?”

Nguyễn Thanh thấy vẻ mặt tò mò của anh thì giải thích: “Khi còn nhỏ nhà em khá nghèo, em đi học kịch từ nhỏ. Lúc em học cấp hai thật ra có rất nhiều rạp hát, không thể nào đi học được. May mà bắt buộc phải học 9 năm nên em không bị đuổi học. Sau đó em lại vào giới giải trí, Nhạc Cao Minh giúp em tìm một trường đại học chuyên khoa trực thuộc, vậy nên nói với bên ngoài em có bằng cấp đại học chuyên khoa, thật ra đều là giả thôi.”

Mạc Trọng Đan hiểu ra: “Ra là vậy, quả nhiên tin tức trên mạng chưa chắc là thật.” . Kiếm Hiệp Hay

Hai người nói chuyện rôm rả, quan hệ giữa cô và ảnh đế đã được kéo gần. Lúc tiếp viên hàng không đưa cơm trưa tới, Mạc Trọng Đan còn tự nhiên cầm phần cơm giúp cô. Nguyễn Thanh còn chưa kịp cảm ơn đã thấy Mạc Trọng Đan giúp cô mở nắp, sau đó đặt phần ăn xuống trước mặt cô.

Phục vụ quá chu đáo, cô nhất thời quên mất cảm ơn luôn.

Mạc Trọng Đan phục vụ xong, lại cười: “Mau ăn đi!”

Sau đó anh quay đầu mở phần cơm của mình bắt đầu ăn, ánh sáng bên ngoài cabin hắt vào, động tác ăn cơm của anh vô cùng ưu nhã. Nguyễn Thanh ôm ngực, trái tim đập thình thình tăng tốc, cô cảm thán một câu: Người đẹp đúng là làm gì cũng đẹp.

Sau khi Mạc Trọng Đan dùng bữa xong, thấy Nguyễn Thanh cũng ăn xong rồi, bèn hỏi: “Đã no chưa?”

Nguyễn Thanh gật đầu, Mạc Trọng Đan lại cười. Vì thế, Nguyễn Thanh lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Mạc ca đúng là quá đẹp.

Máy bay nhanh chóng về đến sân bay thủ đô, bốn người trước sau rời khỏi sân bay. Mạc Trọng Đan lần đầu tiên gặp được người đại diện của Nguyễn Thanh —— Miêu Sầm.

Miêu Sầm mang theo chiếc mắt kính gọng bạc, mặc bộ quần áo công sở, xách chiếc túi da nhỏ màu đen. Cô ấy đứng bên ngoài đợi, Nguyễn Thanh vừa đi ra đã thấy.

Miêu Sầm khẽ đẩy gọng kính, vừa nâng tay lên đã thấy Mạc Trọng Đan, bàn tay đơ lại luôn.

Fans tới đón thần tượng cũng có nhiều, fandom Sơn Dương đã có người tổ chức tới đón Mạc Trọng Đan.

Vì thế, Mạc Trọng Đan vừa đi ra đã thấy một nhóm nữ sinh xông lên.

Tới sân bay đón anh còn có hai trợ lý cùng bốn người vệ sĩ, bọn đã đã sớm chen lên trước fans để bảo vệ Mạc Trọng Đan. Các fans cũng không phải lần đầu tiên ra sân bay đón thần tượng nên cũng chỉ vui vẻ hò hét, cầm điện thoại quay phim chụp ảnh, sau đó lại hỏi thăm anh.

Nhóm fans điên cuồng nhanh chóng đẩy Nguyễn Thanh ra bên ngoài, Mạc Trọng Đan duỗi tay không bắt được cô. Cách một đoàn người, Nguyễn Thanh cười với anh sau đó chạy về phía Miêu Sầm.

Lần nào cũng như vậy, Mạc Trọng Đan nhắm mắt, không một ngày nào có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nhau.

Dưới sự ủng hộ của fans, Mạc Trọng Đan đã lên xe rời đi. Ở trên xe, anh mệt mỏi dựa vào ghế nói với Lạc Bác Vũ: “Nói đi!”

Lại Bác Vũ xác nhận với anh: “<Quê hương tôi> yêu cầu khách mời phải mang theo khách mời khác về quê nhà mình. Trọng Đan, cậu chắc không?”

Mạc Trọng Đan gật đầu: “Ký đi!” Về nhà chính là nguyên nhân anh băn khoăn do dự không biết nên ký hợp đồng hay không, nhưng nếu anh đã muốn theo đuổi cô thì không có chuyện lùi bước.

***

Công ty Thiên Ngu nằm ở trung tâm thương nghiệp của thủ đô, bình thường có không ít fans ngồi ở đó đợi.

Hôm nay Nguyễn Thanh tới công ty vậy mà có thể bắt gặp được fans của mình.

Trong lòng cô nhất thời đắc ý, nói Điền Nguyệt Nguyệt: “Em xem, đã có fans tới đợi chị rồi kìa.”

Điền Nguyệt Nguyệt cũng cảm khái: “Rốt cuộc chị cũng có dáng vẻ của minh tinh rồi.”

Nguyễn Thanh: “……”

Mấy fans này nhà cũng gần đây, gần đây mới hâm mộ Nguyễn Thanh nên mới ngồi tầu điện ngầm tới xem.

“Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh, tụi em thích chị.”

Mấy cô bé đứng bên cạnh hò hét, Nguyễn Thanh thật ngượng ngùng.

Tới công ty liền thấy Tào Tuyết San đi từ thang máy ra, bên cạnh cô ta chính là Nghiêm Hoán.

Hai người vừa cười nói vừa đi về phía này, khi nhìn thấy Nguyễn Thanh, cả hai đều dừng lại.

Nghiêm Hoán có hơi xấu hổ, dùng ngón trỏ cào mặt nghiêng qua một bên.

Tào Tuyết San kiều diễm cười: “Chị Thanh đã về rồi!”

Nguyễn Thanh không đáp lại cô ta, Tào Tuyết San bèn che miệng cười: “Chị Thanh sao vậy, không vui sao?”

Nguyễn Thanh trợn trắng mắt: “Tôi không muốn nói chuyện với cô.”

Tào Tuyết San hơi tổn thương: “Sao chị Thanh lại nói vậy? Tình cảm vốn là chuyện anh tình tôi nguyện mà.”

Nguyễn Thanh vòng qua bọn họ bỏ đi, Nghiêm Hoán đột nhiên lại gọi cô: “Nguyễn Thanh.”

Nguyễn Thanh dừng lại, thắc mắc nhìn anh ta.

Nghiêm Hoán ngừng lại hồi lâu lâu mới lắp bắp hỏi: “Gần đây cô có ổn không?”

Nguyễn Thanh: “Rất tốt.”

Nghiêm Hoán: “Chuyện đó... Lần trước không phải tôi cố ý không lên tiếng làm sáng tỏ.”

Nguyễn Thanh gật đầu: “Tôi biết, đó là quyết định của công ty.”

Nghiêm Hoán thở phào nhẹ nhõm: “Cô biết thì tốt rồi, biết là tốt rồi. Vậy.... Tối nay có thời gian ăn cơm chung không?”

Nguyễn Thanh nghe xong câu này thì sửng sốt trong chớp mắt, cô nhìn Nghiêm Hoán thật lâu, lúc này mới nói từng câu từng chữ: “Nghiêm Hoán, xin lỗi.”

Nghiêm Hoán nghe xong câu này mới hiểu ý cô. Anh ta cười khổ một tiếng: “Tôi biết rồi, và... Cảm ơn cô.”

Nghiêm Hoán là người mới, anh ta vừa tốt nghiệp đại học nên khi tiến vào giới có nhiều chỗ còn không hiểu. Mặc dù Nguyễn Thanh nhỏ tuổi hơn anh ta, nhưng trong giới này, cô cũng được coi như một đại tiền bối.

Lúc trước khi chọn nam chính là dựa theo cảm giác CP với Nguyễn Thanh, Nghiêm Hoán được chọn ít nhiều có liên quan tới cô, lúc quay phim, cô giúp đỡ anh ta rất nhiều.

Nghiêm Hoán đã từng rung động với Nguyễn Thanh, cả hai đều là người mới, cảm giác sống nương tựa vào nhau đột nhiên sinh ra.

Một năm sau, phim được phát sóng, nhân khí cũng theo đó mà đến, cái hư vinh muốn mọi người đều biết đến đã làm mòn đi cảm giác rung động của anh ta. Lăng xê CP với ai có ích hơn, người đại diện đã ân cần chỉ bảo, cũng bảo anh ta lựa chọn.

Anh ta huy vọng Nguyễn Thanh có thể hiểu và tin tưởng lựa chọn của mình, Nguyễn Thanh chắc cũng sẽ lựa chọn như vậy thôi.

Mấy tháng trước, thỉnh thoảng anh ta cũng liên hệ với Nguyễn Thanh. Nhưng sau khi tiến vào đoàn phim <Ma Kiếm Đỉnh Phong>, bọn họ đã không còn liên lạc nữa, Nghiêm Hoán tự nói với bản thân là Nguyễn Thanh rất bận, nhưng trong lòng anh ta lại hiểu rõ, là cô đang tức giận.

Nguyễn Thanh gật đầu với anh ta, liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nói: “Chúc hai người hạnh phúc, có thể đi cùng nhau trong giới này không dễ, hãy quý trọng nó!”

Sau đó, cô bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.

Ở trong giới này, có thể tìm được một người không màng tất cả bảo vệ mình thật không dễ dàng, rất khó tìm.

Cô không khỏi nghĩ tới ngày đó, cô trốn trong phòng, bị mang danh “tiểu tam” không thể giải thích, cũng không có ai tin cô.

Nhưng mà, tối hôm đó, Mạc Trọng Đan đột nhiên lên tiếng thanh minh.

Anh nói cho toàn thế giới biết: Cô vô tội.

Bắt đầu từ ngày đó, cô gọi anh là Mạc ca, quan hệ của bọn họ cũng tiến thêm một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.