Hoa Sen Nước Chảy

Chương 2: Chương 2




“Đại tướng quân đại thắng trở về, đại tướng quân đại thắng trở về!”

Chiêng trống rầm trời vang vọng khắp toàn bộ kinh thành. Cách đô thành ba mươi lý, cờ xí giương cao, mấy trăm quân sĩ hào hứng phi ngựa quay về, bụi bay mù mịt.

Ngận Viễn Minh (một loại ngọc) đại biểu cho quyền uy tôn quý cao nhất lóe sáng trong ánh mặt trời, các tướng quân cưỡi bạch mã, ứng dụng hướng về cổng thành chính.

Ngoài cổng thành đã sớm có rất nhiều quan viên đứng chờ để nghênh đón.

Đường phố chật ních những dân chúng tò mò, những người đang ngồi trên lầu cao cũng đều hướng về phía ngoại thành mà nhìn tới.

Đại tướng quân Phúc Khang An chiến thắng trở về, phụng chỉ lập công, chuyện này đối với dân chúng trong kinh thành mà nói đã không còn là chuyện gì mới mẻ.

Hắn mười bốn tuổi đã mang theo các công tử quý giới xông pha chiến trường, bản thân chính là một truyền kì. Thân thế cao quý, dung nhan tuấn mĩ, oai hùng uy nghiêm, chiến công hiển hách không gì sánh nổi.

Vị tướng quân như vậy trong lòng mọi người chính là vị anh hùng hoàn mỹ nhất, cũng là tình lang hoàn mỹ nhất trong mộng của vô số nữ tử. Mỗi lần hắn thắng trận trở về, mọi người đều muốn cướp lấy vị trí tốt nhất để ngắm phong thái và khí thế của hắn, nhiều khi còn vì thế mà đánh nhau đến sứt đầu chảy máu.

Lúc này cũng không ngoại lệ, đội quân của Phúc Khang An còn chưa tiến vào thành, thanh âm hoan hô cuồng nhiệt đã hòa cùng với tiếng cổ nhạc ngoài thành vang cao đến tận trời. Nghi thức hồi kinh mà Phúc Khang An dùng là do vua ban, mấy trăm quân sĩ tiền hô hậu ủng, mười Tham Tướng được khâm phong mặc đồ mới tinh đứng trước cổng thành nghênh đón, theo chân ngựa của Phúc Khang An vào thành.

Dung mạo của Phúc Khang An vốn tuấn tú, vài năm chinh chiến lại càng làm khuôn mặt hắn bớt đi vẻ trẻ tuổi phong lưu, thêm vài phần oai hùng, tuấn mỹ tuyệt luân, uy nghiêm đến đáng sợ.

Hắn vẫn cưỡi một con bạch mã bình thường như xưa, trên đầu đeo kim long hai tầng khảm đông châu Tứ Khỏa, mặc áo mãng bào thêu Tứ Trảo Đoàn Long (rồng bốn móng), đeo một chiếc dây lưng màu đen khảm bốn khối ngọc bản và đá mắt mèo, dắt trên người thanh đao Huyền Minh được vua ban thưởng, nổi bật hơn hết là một chiếc nỏ nạm vàng, khiến vô số người chú mục bàn tán.

Triều thần chỉ cần nhìn Phúc Khang An một thân cao quý đã có thể suy ra vị tướng quân này được Thánh Thượng vô cùng ân sủng, ngay cả những vị quan nhất phẩm trong triều cũng không thể sánh bằng.

Nhưng trong mắt dân chúng bình thường, hắn chỉ đơn giản là một vị tướng quân đánh đâu thắng đó, oai hùng vô biên. Phía trên lầu cao, có cô nương vụng trộm nấp một bên quan sát, có cô nương gan lớn dựa hẳn vào lan can, nũng nịu trầm trồ khen ngợi, trong lúc nhất thời, yến ngữ oanh thanh vang lên không dứt. Không biết tiểu thư nhà nào bất ngờ thả xuống một cái khăn thêu, ngay sau đó, các cô nương khác cũng cầm những chiếc khăn tay mang theo mùi thơm cơ thể ném về phía Phúc Khang An.

Gió nhẹ thổi qua, khăn lụa tung bay tạo thành một kỳ cảnh.

Ngay cả các quân sĩ đi phía trước phía sau cũng không nhịn được nhảy dựng lên, muốn đi bắt lấy những chiếc khăn đó. Những tiếng kinh hô vui mừng, xấu hổ, buồn rầu vang lên không ngừng, các quân sĩ tranh nhau đoạt thưởng, cười đùa thoải mái. Dân chúng chưa bao giờ gặp qua tình cảnh như vậy, chỉ trỏ một hồi rồi cao giọng cười to. Kinh thành bây giờ, tất cả đều chìm trong bầu không khí vui mừng náo nhiệt.

Những quan viên nhận thánh mệnh đứng tại cổng thành nghênh đón đội quân của Phúc Khang An cũng không khỏi cười theo.

Không ai chú ý tới, lần này người đứng đầu đoàn nghênh đón – con trai thứ mười lăm của hoàng đế đương triều, Gia Thân Vương Vĩnh Diễm, vốn cũng là một nam tử thập phần tuấn tú xuất sắc, nhưng lại bị Phúc Khang An làm lu mờ mà trên mặt hiện ra biểu tình ảm đạm thất sắc, tuy mang theo nụ cười vui vẻ, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.

☆☆☆

Vận Nhu ôm một chồng sách từ thuyết thư đến thoại bản đi ngang qua, nhìn thấy bộ dáng uy vũ của Phúc Khang An. Nàng nhẹ nhàng cười cười, không cùng người dân xung quanh hô hào kêu to mà chỉ vất vả ôm chồng sách, bỏ qua tiếng chiêng trống vang trời, quay người đi về phía Thôi phủ.

Vừa tiến vào Hà Tâm Lâu, nàng đã thấy hai tiểu nha đầu hoang mang chạy đến.

“Vận Nhu tỷ tỷ, Vận Nhu tỷ tỷ, lại không thấy tiểu thư đâu.”

“Lão gia và phu nhân muốn đến Phó phủ chúc mừng, trước khi đi lệnh cho bọn muội giúp tiểu thư rửa mặt chải đầu, nhưng tìm thế nào cũng không ra tiểu thư.”

Vận Nhu không vội, đặt chồng sách xuống cẩn thận rồi mới lên tiếng: “Đừng lo lắng, tiểu thư hẳn là vì trốn đọc sách nên đang ngủ ở nơi nào đó, quên mất thời gian, các ngươi hãy làm việc của mình đi, ta sẽ đi tìm nàng.”

Sau khi nói với hai nha hoàn đó một câu, Vận Nhu ra khỏi Hà Tâm Lâu, một đường đi vào sâu trong hoa viên, nơi đó có một ao sen đang vào mùa nở rộ. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một góc áo thấp thoáng trong đám cành lá rậm rạp, cười nói: “Đang đọc Hồng Lâu Mộng sao? Dù có xem sách thì cũng phải xem trong khuê phòng, dâng hương nghe đàn, không phải trốn trên cây.”

Trên đỉnh đầu Vận Nhu bỗng vang lên một thanh âm lười biếng: “Đại mộng ai sớm giác ngộ, bình sinh ta tự biết, thảo đường xuân ngủ chân, thế tục ầm ầm.” (một câu trong Hồng Lâu Mộng)

Vận Nhu cười thất thanh: “Phải phải phải, ta là người trong thế tục, tiểu thư là người phong nhã. Diệu Ngọc nấu tuyết, Tham Xuân làm thơ, Bảo Sai vẽ bướm, Đại Ngọc chôn hoa, tất cả đều phong nhã, chỉ mình tiểu thư phong nhã theo cách riêng, ngồi trên cành cây đọc sách.”

Cành lá trên cao liền tách ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp có dính vài vết bẩn. Thôi Vịnh Hà nháy mắt với Vận Nhu mấy cái, rung đùi đắc ý nói: “Tại sao ngươi lại quên chuyện của Sử Tương Vân rồi. Nàng nằm trên đá ngắm hoa, ta ngồi trên cây đọc sách, thuận tiện còn có thể cảm nhận được linh khí trời đất, hít thở cùng cỏ cây, tiếp thu tinh hoa nhật nguyệt, phong nhã như vậy, tục nhân sẽ không hiểu.”

Vận Nhu như bừng tỉnh đại ngộ: “A, hóa ra tiểu thư đang cảm nhận linh khí trời đất, tiếp thu tinh hoa nhật nguyệt, chuyện cao thâm như vậy mà ta không hiểu, còn tưởng tiểu thư đang ở trên cây trốn người xấu.”

Thôi Vịnh Hà trừng mắt, giả bộ hung ác: “Người xấu cái gì, chớ quên, tiểu thư của ngươi đã sớm đọc thuộc sách Thánh Hiền, trong lòng đều là hạo nhiên chính khí[1], còn phải sợ người xấu sao?”

[1] Hạo nhiên chính khí: tinh thần, phẩn cách cao quí nhất không gì có thể so sánh được, có đặc điểm là khích lệ, nâng cao ý chí con người.

“Phải phải phải!” Vận Nhu che miệng cười nhẹ, “ Hóa ra tiểu thư người chẳng những ở trên cây hít thở cùng trời đất mà còn ôn lại sách Thánh Hiền, hạo nhiên chính khí, khó trách không nghe được tiếng cổ nhạc bên ngoài, không biết đại tướng quân Phúc Khang An đã đại thắng trở về, đương nhiên cũng không nghĩ đến chuyện tránh mặt hắn.”

Thôi Vịnh Hà nhanh nhẹn nhảy từ trên cây xuống, hung tợn trừng mắt nhìn Vận Nhu: “Ngươi nói cái gì?”

Vận Nhu hoàn toàn không e ngại, thản nhiên đánh giá vị tiểu thư xuất thân danh môn trước mặt: mái tóc dài tùy tiện thả xuống vai dính vài cái lá, vì trèo cây mà quần áo có vài chỗ xước, dính một đống bụi bẩn, hiện tại đang chống nạnh tức giận, nhìn qua quả thực không khác gì một nữ nhân chanh chua.

Vận Nhu lắc đầu cười: “Hay cho một người đọc đủ thứ sách Thánh Hiền, sợ rằng Thánh Hiền biết được cũng sẽ bị tiểu thư làm cho tức giận đến mức sống lại mất.”

“Vận Nhu!” Thôi Vịnh Hà uy hiếp cầm quyển sách trong tay làm bộ muốn đánh.

Vận Nhu cười khanh khách nói: “Tào tiên sinh viết Hồng Lâu Mộng, ‘Tự tự khán lai giai thị huyết, Thập niên tân khổ bất tầm thường’[2], tiểu thư lại dùng nó để đánh người?”

[2] Tự tự khán lai giai thị huyết, Thập niên tân khổ bất tầm thường: mỗi chữ xem ra đều là máu, mười năm cay đắng chẳng tầm thường. Hồng Lâu Mộng có thể được xem là toàn bộ những hồi ức đau thương của Tào Tuyết Cần về những ngày vẻ vang và những ngày suy tàn của gia đình mình, của giai cấp mình, vì thế được coi là "chữ chữ đều toàn bằng máu và nước mắt"

Thôi Vịnh Hà hừ một tiếng, mở cuốn sách trong tay ra, căm giận ngồi dựa vào cái cây bên cạnh: “Ta không đánh ngươi không phải vì sợ ngươi đau lòng, mà sợ làm hỏng sách của ta.” Vừa nói, nàng vừa cẩn thận cúi đầu đọc tiếp.

Vận Nhu đứng bên cạnh cũng cúi đầu xuống xem cùng, Thôi Vịnh Hà lật đến một trang, vừa vặn viết về cảnh Bảo Ngọc và Đại Ngọc đang ngồi trên một tảng đá dưới cây hoa đào bên cầu Thấm Phương, đọc truyện Tây Sương, chợt một cơn gió lướt qua, hoa đào rụng quá nửa rơi đầy trên sách, trên đất, tất cả đều là hoa tươi, cảnh đẹp như họa.

Vận Nhu không nhịn được ngẩng đầu lên, ngắm nhìn hoa viên phía sau. Họ đang ngồi bên cạnh hồ sen nở, gió nhẹ thổi qua, cành lá trên cây đại thụ phía sau khẽ lay động, nước hồ gợn sóng, lá sen nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Nàng cười cười: “Đáng tiếc người đang ở đây cùng tiểu thư không phải Phúc Khang An, nếu không thật sự sẽ rất giống trong truyện.”

“Phì phì, tên kia trong mắt chỉ có công danh bổng lộc, ngươi đừng nhắc đến hắn, ô uế lỗ tai ta.” Thôi Vịnh Hà vừa nghe được ba chữ Phúc Khang An, tâm tình lập tức xấu đi, khẩu khí mười phần ác liệt.

Vận Nhu không nhịn được mà bật cười lớn: “Lỗi của ta, đều là lỗi của ta. Cho tiểu thư đọc tà thư như vậy, tẩu hỏa nhập ma rồi, nhưng dù sao cũng thật khâm phục Bảo Ngọc, luôn làm chuyện đúng đắn, lại yêu nhất người luôn bị cười ta cười nhạo.”

Thôi Vịnh Hà khép sách lại, than thở: “Nếu ta là nam nhân, nhất định sẽ không ngại làm Bảo Ngọc, tuy là người vô dụng nhất thế gian, nhưng lại là người vô cùng trong sạch. Đến lúc đó, ngươi cũng có thể làm Đại Ngọc của ta, chúng ta sẽ không cần bởi tên Phúc Khang An kia mà phiền lòng.”

Vận Nhu không biết nên khóc hay nên cười: “Phiền lòng tiểu thư thôi, chưa bao giờ phiền lòng ta. Ta quả thật chỉ hận tiểu thư không sớm được gả cho hắn, lên làm quý phu nhân, ta cũng được hưởng lợi.”

“Ai nha, tội gì ngươi luôn phải khẩu thị tâm phi.” Thôi Vịnh Hà kéo dài thanh âm độc thoại, “ Ta chính là một người đa sầu đa cảm, ngươi chính là người có dung mạo khuynh quốc khuynh thành.”

Vận Nhu cười đến đau thắt lưng, còn chưa kịp mở miệng chế giễu nàng vài câu, chợt nghe thấy một âm thanh kinh ngạc, đương nhiên cũng có thể nhận ra sự kinh ngạc đó chỉ là giả bộ --

“Ồ, ta cũng không biết, ta lại có một vị tình địch như vậy?”

Thôi Vịnh Hà “a” một tiếng, cả người nhảy dựng lên, toàn thân lâm vào trạng thái phòng bị, chỉ vào quý công tử mặc cẩm bào không biết đã đi vào đây từ bao giờ đang đứng ngay gần nàng: “Ngươi vào đây bằng cách nào? Vì sao không thông báo?”

“Cứ thế đi vào thôi. Dựa vào mối quan hệ của hai nhà chúng ta, còn cần phải thông báo sao?” Phúc Khang An nghiêm trang trả lời, ánh mắt như vô tình bị cánh tay của Thôi Vịnh Hà hấp dẫn.

Vì để tiện cho việc trèo cây, Thôi Vịnh Hà đã xắn tay áo lên đến tận khuỷu tay, làm lộ ra cánh tay trắng như tuyết, da thịt mịn màng, nõn nà như ngọc. Phúc Khang An nhìn mà nội tâm nhảy dựng một cái, vội vàng dời tầm mắt sang nơi khác.

Hắn thân là quý công tử, đã gặp qua vô cùng nhiều tiểu thư nhà cao cửa rộng, dáng vẻ đoan trang lịch sự, nhưng chưa từng gặp qua nữ tử nào ăn mặc hở hang đến phát bực, lộ ra cả cánh tay, vô lễ lại hùng hãn như nàng. Nhưng trong lòng hắn không hiểu vì sao lại loạn cả lên, nhất thời không biết làm sao cho phải.

Thôi Vịnh Hà thấy Phúc Khang An ngây người ra liền tiến lên vài bước, ngón tay gần như muốn chạm vào mũi hắn: “Ngươi tới làm gì?”

Phúc Khang An tinh tường ngửi được mùi lá cây thơm ngát trên người Thôi Vịnh Hà, hoàn toàn không giống mùi son phấn nước hoa trên người những nữ tử khác, hơn cả chính là ngón tay xinh đẹp của nàng đang cách hắn quá gần, không khỏi cảm thấy có chút chói mắt. Hắn không tự giác lui về phía sau vài bước, sau đó mới mỉm cười: “Ta xuất chinh lâu như vậy, trở về rồi đương nhiên phải đến đây thăm lão sư. Cũng đến thăm cả nàng nữa, đúng rồi, ta có mang theo lễ vật.”

Phúc Khang An vỗ tay hai cái, lập tức có mười tám người tiến vào. Họ nâng một cái khay lớn, trên khay chất đầy bảo vật màu sắc rực rỡ, tranh tỏa sáng cùng với mặt trời.

“Sau khi ta thắng trận, đây là những gì được hoàng cung ban thưởng. Nàng hẳn sẽ thích cung phiến thượng đẳng, hồng xạ hương châu, phượng vĩ la, phù dung tịch, đây đều là đồ cao cấp được dùng trong cung, còn có đá mã não, ngọc như ý, cũng đều là cực phẩm, nàng xem có thích hay không.” Những bảo vật vô cùng trân quý này, vậy mà Phúc Khang An lại nhắc đến một cách vô cùng thản nhiên và tùy ý, khuôn mặt còn tươi cười, cao quý nhã nhặn, thân thiết tự nhiên.

Cố tình đến lượt Thôi Vịnh Hà nhìn lại chỉ cảm thấy chói mắt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tốt, rất tốt, ta xác thực rất thích, ngươi tặng chúng cho ta, nghĩa là ta được toàn quyền xử trí, đúng không?”

“Đương nhiên.” Phúc Khang An cười gật đầu.

“Được.” Lời còn chưa dứt, Thôi Vịnh Hà đã ra tay nhanh như bay, cầm bốn năm chiếc cung phiến thượng đẳng bẻ thành mười đoạn tám đoạn. Tiếng kinh hô của đám hạ nhân còn chưa kịp vang lên, hồng xạ hương châu đã bị nàng cầm lấy, ném về phía hồ sen. Những tiếng hít khí lạnh vang lên xung quanh, nàng chỉ coi như không nghe thấy, cầm ngọc như ý dùng sức ném xuống đất. Âm thanh mĩ ngọc vỡ tan thanh thúy dễ nghe, nhưng nàng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, lại với tay định lấy đá mã não.

Vận Nhu duỗi tay ra kéo nàng lại, miệng cầu xin: “Tiểu thư của ta, nếu người không cần thì hãy cho ta đi, giậm chân giận dữ như vậy làm gì.”

Thôi Vịnh Hà tức giận: “Vận Nhu, không được ngăn cản ta làm việc.”

Vận Nhu nhanh tay tóm chặt nàng lại, không hề có ý định buông tay.

Thôi Vịnh Hà đang muốn lớn tiếng, Phúc Khang An đã cười hiền hòa: “Vận Nhu, buông tay ra đi, tiểu thư ngươi thích làm gì thì cứ để cho nàng làm, nếu ngươi thích, lần tới ta sẽ mang cho ngươi vài cái.”

Thôi Vịnh Hà thừa dịp Vận Nhu giật mình mà nhanh tay thoát ra, ngay sau đó, đá mã não vỡ thành ngàn mảnh nhỏ. Lúc này, nàng mới nhàn nhã vỗ tay, đại công cáo thành.

Phúc Khang An như không chút nào bị nàng chọc tức, cười cười gọi một tiếng: “Cát Bảo!”

“Dạ!” Theo tiếng đáp vang lên, một nam tử oai hùng, bên hông đeo một thanh đao lớn bước vào hoa viên, cúi người với Thôi Vịnh Hà, “ Vấn an tiểu thư.”

Thôi Vịnh Hà không hề để ý đến hắn, mà mở to mắt nhìn về phía sau lưng hắn.

Theo sau Vương Cát Bảo là rất nhiều nha hoàn, mỗi người đều cầm một thứ trong tay, đội ngũ thật dài còn kéo ra tận bên ngoài hoa viên, nhìn không thấy điểm cuối, cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu người.

Vương Cát Bảo hơi cúi người giới thiệu: “Thôi tiểu thư, đây là vải Tô Châu, chẳng những chất liệu bền chắc mà âm thanh xé rách cũng rất thích tai. Hiện tại mới chỉ có ba trăm tấm, nếu tiểu thư cảm thấy không đủ, chúng ta có thể mang đến thêm. Đây là cống châu tốt nhất, mượt mà sáng bóng, thanh âm xé rách thanh thúy dễ nghe, tiểu thư nghe xong nhất định sẽ thoải mái. Tiểu thư thích phá đồ như vậy, nếu thích loại châu, loại ngọc nào thì cứ việc mở miệng, tiểu nhân nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều cho tiểu thư. Còn có, bên này là...”

“Đủ rồi!” Thôi Vịnh Hà cắt lời, “ Ngươi chính là người trong nhóm người áp ta đến đây.”

Vương Cát Bảo cung kính thi lễ: “Tiểu thư nói quá lời rồi. Tiểu thư là chủ mẫu tương lai của tiểu nhân, tuy không biết thiếu phu nhân tại sao lại thích xé này nọ, đập này nọ, nhưng nếu chủ tử thích, chúng ta sẽ đều vì chủ tử mà làm được. Tiểu thư cứ việc xé, cứ việc đập, chỉ là nên yêu quý thân thể mình, nếu bị tê tay, mỏi vai thì cũng không cần vội, cứ việc phân phó xuống dưới, tiểu nhân thay tiểu thư xé là được.”

“Các ngươi căn bản chỉ muốn đem ta làm trò cười!” Thôi Vịnh Hà thuận tay cầm lấy một viên minh châu, định ném về phía Vương Cát Bảo.

Vương Cát Bảo vẫn như cũ đứng yên tại chỗ, đầu cũng không thèm ngẩng lên, vẫn mỉm cười nhìn Thôi Vịnh Hà, cũng nhìn Phúc Khang An giật mình mà lao đến.

Vận Nhu cả kinh kêu lên.

Vương Cát Bảo tuy rằng có thái độ cung kính, nhưng cũng là hạ nhân bình thường. Ba đời Vương gia đều hầu hạ người của Phó gia, gia gia hắn đã từng cứu gia gia của Phúc Khang An, phụ thân hắn đã từng xả thân vì Phó Hằng mà chắn đao kiếm, chính hắn cũng đã từng liên tiếp giúp đỡ Phúc Khang An trên chiến trường. Tuy rằng trước mắt vẫn là hạ nhân Phó gia, nhưng một khi ra làm quan, chức quan nhị phẩm hẳn sẽ trốn không khỏi. Thân phận của hắn đặc biệt, không tiện trốn tránh đánh trả, nhưng nếu thực sự đánh hắn, Phúc Khang An nhất quyết sẽ không bỏ qua.

Thôi Vịnh Hà đang giơ tay cao bỗng thay đổi góc độ, ném viên châu thẳng vào Phúc Khang An đang bay người qua.

Phúc Khang An tuy đã tập võ từ nhỏ nhưng không hề phòng bị, thân thể rất nhanh chạy về phía Thôi Vịnh Hà nên nhất thời không tránh kịp, vừa vặn bị viên minh châu đập vào người. Viên minh châu nhỏ như vậy bị nữ nhân này dùng hết sức lực ném ra, đánh vào người cũng có chút đau.

Vương Cát Bảo biến sắc: “Tam gia!” Tay hắn nhanh chóng đặt tay lên thanh đao. Nhiều năm chinh chiến, phẫn nộ khiến sát khí của hắn lập tức bốc lên cuồn cuộn.

Vận Nhu kêu lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền chạy đến, muốn dùng thân thể mình che chắn cho Thôi Vịnh Hà.

Phúc Khang An cũng vội vàng nhìn Vương Cát Bảo một cái, nhắc nhớ hắn không thể lỗ mãng.

Chỉ duy nhất mình Thôi Vịnh Hà không cảm giác được mình đang gặp nguy hiểm, cười lạnh một tiếng với Phúc Khang An: “Tất cả đều là chủ ý của ngươi, đúng không?”

Tuy Phúc Khang An thấy hơi đau, nhưng cũng không giận mà cười: “Ta tặng nàng lễ vật, thấy nàng muốn phá, ta chuẩn bị nhiều hơn một chút để nàng phá vui vẻ, thế cũng không được sao?”

Thôi Vịnh Hà giận dữ, trợn tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt hung ác vô cùng: “Phúc Khang An, ngươi không cần ỷ vào quyền thế Phó phủ để đi trêu đùa người ta làm trò vui. Thủy mãn tắc dật, nguyệt mãn tắc khuy, Phó gia các ngươi hiển hách, dương dương tự đắc, đã hơn hai mươi năm rồi, đừng quên đạo lý cha ông truyền dạy, trèo cao ngã đau.”

Lời mắng này rất ác độc, Vương Cát Bảo nghe vậy nhíu mày. Phúc Khang An lại không hề có cảm xúc khác, vẫn cười bình thản ung dung như trước. Thôi Vịnh Hà không chọc giận được hắn, tức đến mức khó thở, hừ một tiếng xoay người bước đi. Vận Nhu không kịp định thần, vén áo thi lễ với Phúc Khang An một cái rồi cũng chạy chân nhanh theo.

Phúc Khang An nhìn Thôi Vịnh Hà nổi giận đùng đùng mà đi, nhịn không được thấp giọng bật cười, tiếng cười lúc đầu còn trầm thấp, về sau càng cao hơn, cuối cùng là bật cười thật lớn.

Thôi Vịnh Hà nghe được tiếng cười ngày càng kiêu ngạo của hắn phía sau, tức đến mức cả người run nhẹ, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.

Phúc Khang An một bên cười, một bên cúi đầu nhìn châu ngọc nát phiến đầy đất, khi hắn cúi đầu, không ai có thể nhìn rõ trong đôi mắt đen láy của hắn có một tia đăm chiêu.

Vương Cát Bảo vẫn nhìn Phúc Khang An, chỉ là không phải nhìn ánh mắt của hắn, mà là nhìn một vết đỏ do bị viên châu ném phải đang dần hiện lên trên khuôn mặt của hắn. Có thể thấy được, cú ném vừa rồi của Thôi Vịnh Hà thật sự đã dùng mười phần sức lực.

Hắn có chút tức giận, đây là người hắn đã hầu hạ từ nhỏ, trên chiến trường khốc liệt, hắn dù liều mạng cũng không để chủ nhân phải chịu bất kì thương tổn nào, vậy mà bây giờ lại bị một nữ nhân bốc đồng làm thương tổn thân thể.

Vương Cát Bảo nhíu mày, lặng yên không một tiếng động, trong lúc Phúc Khang An cúi đầu không biết nghĩ điều gì, hắn dùng thân thủ cực kì nhanh nhẹn chạy về hướng Thôi Vịnh Hà rời đi.

☆☆☆

“A di đà Phật, tiểu tổ tông của ta ơi, cuối cùng người cũng biết nặng nhẹ, không thật sự xuống tay với Vương Cát Bảo, nếu không chỉ sợ Phúc Tam gia sẽ trở mặt.” Nỗi khiếp sợ trong lòng Vận Nhu vẫn còn, không ngừng thầm oán Thôi Vịnh Hà.

“Ai, đều là do chuyện năm đó cả, sau khi đính ước, cái tên vô liêm sỉ kia lúc nào cũng chạy đến đây, mỗi lần đến, phụ thân mẫu thân đều đối xử với hắn như kính Bồ Tát đến cung, thật sự rất đáng giận. Ta đã dùng hết cách, mặc kệ là đánh hắn hay chế giễu hắn này nọ, nhưng cuối cùng cũng đều không thể khiến cho hắn tức giận. Hắn vĩnh viễn đều mang bộ dáng cười hì hì đáng ghét ấy, vừa nhìn đã biết trời sinh có khiếu làm gian thần.” Nói đến Phúc Khang An, Thôi Vịnh Hà nghiến răng nghiến lợi, tính tình đều bộc lộ ra ngoài, “ Làm sao ta không biết Vương Cát Bảo lớn lên cùng hắn từ nhỏ, cùng nhau tác chiến trên sa trường, ngoài mặt là chủ tớ, nhưng lại có tình nghĩa huynh đệ chứ! Ta nghĩ nếu ta đánh hắn, tên gian tặc kia nhất định sẽ trở mặt, đến lúc đó có thể từ hôn, ta có thể thoát khỏi biển khổ, không cần tiếp tục chịu tội.”

“Nếu đã tức như vậy, vì sao người không đánh?”

Thôi Vịnh Hà thở dài lắc đầu, có chút bất đắc dĩ giải thích: “Ta không làm được. Cho dù là nô tài thì cũng là người, ta không thể vì bản thân muốn thoát thân mà đánh chửi hắn, làm hắn nhục nhã. Phúc Khang An tuy là thiên hạ đệ nhất đại phôi đản, nhưng những người theo hắn đều vô tội, ta không thể làm như vậy.”

Vận Nhu gật đầu, mặt mày tràn đầy vẻ dịu dàng: “Phúc Tam gia đối với một nha hoàn như ta đều luôn khách khí tôn trọng, điểm này, thật ra hắn với người đều giống nhau.”

“Hừ, ta xem thường tên sắc lang kia, trên mặt luôn cười hì hì, không biết có giấu dao sau lưng hay không. Ngươi cho rằng hắn là người tốt thì kệ ngươi, nhưng đừng đem hắn đánh đồng với ta.” Nhắc tới Phúc Khang An, Thôi Vịnh Hà chưa từng có nửa lời tốt đẹp.

Vận Nhu chỉ cười mà không nói.

Hai người đều không phát hiện, có người đã lặng lẽ tiến đến phía sau họ.

Vương Cát Bảo còn đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đúng mực giáo huấn nữ tử dám can đảm làm chủ nhân bị thương kia, chợt nghe được một câu của Thôi Vịnh Hà, tuy ngữ khí có chút tiếc nuối nhưng tuyệt không hối hận – “ Ta không làm được. Cho dù là nô tài thì cũng là người, ta không thể vì bản thân muốn thoát thân mà đánh chửi hắn, làm hắn nhục nhã.” Đột nhiên, hắn sửng sốt, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn. Vương Cát Bảo nhanh như cắt quay đầu, lập tức nhìn thấy Phúc Khang An không biết đã theo sau từ bao giờ đang đứng đó mỉm cười. Hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện, Phúc Khang An đã đưa tay ý bảo hắn đừng lên tiếng, rồi chỉ chỉ hai nữ tử đi trước.

Thôi Vịnh Hà và Vận Nhu hoàn toàn không biết chuyện phía sau, vẫn tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện.

“Chỉ là, lá gan của người thật sự rất lớn. Nam nhân đó đi đánh giặc, khí thế trên người khi tức giận lên vô cùng khủng khiếp, vừa rồi còn làm ta sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Vậy mà người lại có thể cư nhiên chỉ vào Phúc Tam gia mắng chửi, còn không hề lắp bắp chút nào.”

“Tức giận gì cơ?”

“Ông trời của ta ơi, người một chút cũng không cảm giác được sao? Khi người cầm viên châu đó ném trúng Phúc Tam gia, bộ dạng của Vương Cát Bảo như thật sự muốn đem người cắt thành tám khối.”

“Có sao?” Thôi Vịnh Hà nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó vẫn lắc đầu, “ Ta không hề cảm nhận được. Thật ra chuyện đó cũng không quan trọng, Phúc Khang An sẽ không để hắn chạm vào ta dù chỉ nửa ngón tay.”

Một câu tin tưởng như vậy lại có thể được nói ra từ miệng nữ tử mỗi khi gặp hắn đều không đánh chính là mắng kia, khiến Phúc Khang An nghe được liền cảm thấy có chút sửng sốt.

Không chỉ có hắn cảm thấy kì quái, Vận Nhu cũng vậy, thanh âm tràn đầy sự nghi hoặc: “Phúc Tam gia?”

“Đương nhiên là hắn.” Thôi Vịnh Hà không chút nghĩ ngợi, cực kỳ tự nhiên trả lời.

“À, ta hiểu rồi, thật ra người vẫn luôn tín nhiệm hắn, chính vì tín nhiệm hắn, cho nên mới không chút lo lắng, không chút ngại ngùng bộc lộ suy nghĩ của bản thân, ngay cả sát khí bên cạnh cũng không cảm giác được. Vô luận sát khí đó có đáng sợ thế nào, hắn sẽ không để người bị hại, có phải không?” Vận Nhu bừng tỉnh đại ngộ.

“Nào có?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Vịnh Hà nóng lên, vội vàng biện bạch, “ Ngươi không cần nói hươu nói vượn, Phúc Khang An rất giảo hoạt, còn vô cùng đáng ghét. Người như thế sẽ không để thủ hạ của hắn phạm tội giết người, hắn luôn giết người không thấy máu, ngươi không hiểu được đâu. Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi.” Một bên vội vàng nói, một bên càng bước nhanh hơn.

Vận Nhu bám theo sau: “Thật sự không phải sao? Vậy vì sao người lại cố ý câu dẫn hắn?”

“Ta câu dẫn hắn?” Thanh âm của Thôi Vịnh Hà cao vút, “ Vận Nhu, ngươi đang nói cái gì?”

Vận Nhu vừa cười vừa chỉ vào cánh tay của Thôi Vịnh Hà: “Trong lòng Bảo Ngọc chỉ có Đại Ngọc, khi ngắm nhìn cánh tay của nàng cũng sẽ vì không thể sờ một cái mà thở dài. Người lại đem tay mình toàn bộ lộ ra, còn chỉ lên mũi người ta lâu như vậy, không phải câu dẫn thì là gì?”

Thôi Vịnh Hà “a” một tiếng, nhanh tay kéo tay áo xuống: “Ta đây bụng dạ trong sáng, vì thế mới không câu nệ tục lễ, hóa ra ngươi lại có bụng dạ tiểu nhân như vậy, chuyên môn nghĩ chuyện linh tinh.”

“Phải không?” Vận Nhu kéo dài giọng, “ Ta là nữ nhân mà còn có bụng dạ tiểu nhân, sợ rằng đại ác bá đại gian thần nào đó là nam nhân cũng sẽ có bụng dạ tiểu nhân như vậy, nghĩ rằng người câu dẫn hắn, sau đó...”

Thôi Vịnh Hà hổn hển, muốn mắng Vận Nhu nhưng lại không tìm được từ để mắng, tức giận đến mức chạy trốn càng nhanh, có ý muốn thoát khỏi Vận Nhu.

Vận Nhu khẽ cười, cũng không đuổi theo, dừng chân lại. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Thôi Vịnh Hà rẽ vào Hà Tâm Lâu, nàng mới từ từ quay người, nhẹ nhàng thi lễ: “Phúc Tam gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.