Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 163: Chương 163: Hắn không phải là anh ấy




Hương Nại Nhi nghe vậy trượt chân một cái thiếu chút nữa ngã xuống, nhìn Ngọc Sanh Hàn, vẻ mặt khó hiểu, “Ngọc Sanh Hàn, anh bị ngu rồi à?”

“Láo xược!” Lại là một tiếng quát dữ dặn, Ngọc Sanh Hàn trực tiếp gọi người, “Người đâu!”

An Quế vội vàng chạy vào, thấy Ngọc Sanh Hàn đã tỉnh lại, lòng giống như tràn đầy vui mừng, “Hoàng thượng, người cuối cùng cũng đã tỉnh!”

“An Quế!”

“Có nô tài!”

“Lôi kẻ không biết tôn ti này giải xuống cho Trẫm!” Ngọc Sanh Hàn cáu kỉnh hạ lệnh, An Quế nghe mệnh lệnh kia mà sững sờ tại chỗ, cho rằng mình đã nghe lầm, “Hoàng thượng, người bảo làm gì Hương cô nương?”

“Không nghe thấy Trẫm bảo giải cô ta xuống sao?” Ngọc Sanh Hàn nghiêm túc nhìn, An Qué vội vàng đáp lời, bước tới trước mặt Hương Nại Nhi định kéo cô rời đi, Hương Nại Nhi lại né khỏi ông ta, chạy đến trước mặt Ngọc Sanh Hàn lôi kéo hắn nói, “Ngọc Sanh Hàn anh đừng đùa nữa! Tung tích Tần Khê không rõ, Lam Điền cũng không thấy, anh mau phái người đi tìm bọn họ đi!”

Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn Hương Nại Nhi, trong mắt lộ ra chút nghi hoặc, “Tần Khê? Lam Điền?”

Đúng lúc Hương Nại Nhi tưởng rằng hắn đã hồi hồn lại, không ngờ Ngọc Sanh Hàn đột nhiên lại đẩy Hương Nại Nhi qua một bên, nhìn An Quế, “Còn không lôi cô ta xuống?”

“Ngọc Sanh Hàn, anh là đồ khốn! Cẩn thận tôi nói với Hương Diệp! Tôi sẽ bảo cô ấy sau này không để ý đến anh nữa!” Hương Nại Nhi nhất thời kích động, nhìn Ngọc Sanh Hàn gào thét, không ngờ, Ngọc Sanh Hàn hơi ngẩn ra, đưa tay ý bảo An Quế dừng lại, nhìn Hương Nại Nhi, hỏi: “Ngươi biết Hương Diệp Nhi?”

Lần này khiến cho cả Hương Nại Nhi cũng bối rối, không phải mất trí nhớ, sao hắn lại bày trò chỉnh người ta?

Lại nghe ngoài cửa vang lên một tiếng, “Thái hậu giá lâm~”

Thái hậu vội vàng đi vào, thấy Ngọc Sanh Hàn đã tỉnh lại, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, “Hoàng thượng, Hoàng thượng đã tỉnh lại rồi.” Quay đầu, nói với Linh Dược Tử, “Đa tạ diệu thủ của cô nương Danh Dược Tử, ai gia nhất định sẽ hậu đãi Danh Dược Tử cô nương một phen.”

Danh Dược Tử chỉ quay đầu liếc mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn, lại quay lại, im lặng không nói gì.

Ngọc Sanh Hàn có chút khó hiểu khi nghe Thái hậu gọi vị cô nương mặt mũi đáng sợ kia là Danh Dược Tử, không dám xác định người đó có phải chính là Linh Y Danh Dược Tử trong lời đồn kia không, đầu tiên là đứng dậy, nói, “Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu.”

“Hoàng thượng trong người còn trọng thương, cứ nằm xuống đi.” Thái hậu lại nhìn Danh Dược Tử nói, “Hoàng thượng đành phiền cô nương Danh Dược Tử chiếu cố.”

Danh Dược yên lặng gật đầu, Thái hậu lại nhìn Hương Nại Nhi đang đứng một bên, khẽ cau mày nói, “Hương cô nương cũng nên biết chút lễ nghĩa, tuy nói là thê tử chưa qua cửa của Ngọc Khê hầu, nhưng sao có thể tùy tiện xông vào tẩm cung của Hoàng thượng được?”

“Thái hậu nương nương.” Hương Nại Nhi dời mắt, nói thẳng, “Hầu gia trên đường đi trấn áp quân phản loạn gặp phải mai phục, giờ này không rõ tung tích, ta cũng là không còn cách nào nên mới…”

“Được rồi, Hoàng thượng vừa mới tỉnh lại, đừng ở đây ồn ào, lui xuống trước đi, chuyện Ngọc Khê Hầu, Hoàng thượng sẽ có biện pháp.”

Thái hậu đã nói vậy, Hương Nại Nhi không thể làm gì khác, đành rời bước đi, Ngọc Sanh Hàn nghe có chút khó hiểu, rốt cục hỏi, “Mẫu hậu, Ngọc Khê Hầu làm sao?”

“Hôm trước nhận được hồi báo từ quân tình, Tần Khê trên đường đi trấn áp quân phản loạn của Tiêu Vương gặp mai phục, bây giờ tung tích không rõ, cũng khó trách nàng ta lỗ mãng liều lĩnh.”

“Tiêu Vương làm phản?!” Ngọc Sanh Hàn bất giác cao giọng, kinh ngạc y như lúc Hương Diệp nghe được tin này, Ngọc Sanh Hàn thật không dám tin, Tiêu Vương kia, là Ngũ đệ của hắn ư?

Phản ứng của Ngọc Sanh Hàn, khiến cho cả An Quế và Thái hậu đều trố mắt, Ngọc Sanh Hàn ngẩn người, ngay sau đó lại hỏi, “Đúng rồi, Hương Diệp Nhi đâu?” Nàng biết chuyện này chưa? Hắn nhớ, lúc đó nàng đánh hắn ngất xỉu, nói không chừng lại hại nàng lãnh tội gì đó vì chuyện này.

“Ai gia đã hạ chỉ cho cô ta quay lại Lãnh cung, không cho phép ra ngoài tùy ý nữa.” Thái hậu lạnh mặt, thở dài nói, “Hoàng nhi vì cô ta mà thiếu chút nữa mất một cái mạng, còn quan tâm đến cô ta làm gì?”

“Mẫu hậu, vết thương của Trẫm không liên quan đến Hương Diệp Nhi.” Điều Ngọc Sanh Hàn muốn hỏi, là tại sao lại nhốt nàng vào lãnh cung.

Thái hậu thấy thế, cũng chỉ than thầm bất đắc dĩ, nói mấy câu bảo hắn hãy nghỉ ngơi, lúc này mới dẫn người rời đi, Thái hậu vừa rời đi, Danh Dược Tử lập tức kéo cổ tay Ngọc Sanh Hàn, bắt mạch cẩn thận, theo lý thuyết, độc tố trong cơ thể hắn đã được thanh trừ, tại sao lại thành như vậy?

“Linh Y, thân thể Trẫm thế nào rồi?” Ngọc Sanh Hàn có chút khó hiểu khi thấy Danh Dược Tử cứ nhìn chằm chằm mình, giống như hắn là thứ nguyên liệu bất thường gì đó vậy.

Chắc những kẻ có y thuật cao minh tính tình lúc nào cũng quái dị như vậy chăng.

“Ngươi gọi ta là gì?” Danh Dược mở miệng hỏi hắn, Ngọc Sanh Hàn có chút khó hiểu đáp lại, “Linh Y.”

An Quế cũng khẽ hít một hơi, muốn hỏi gì đó, lại thấy Danh Dược Tử không nói lời nào bước ra ngoài, trong miệng dường như còn lẩm bẩm cái gì mà không thể nào.

An Quế cũng có chút hoài nghi, mặc dù Thái hậu không biết, nhưng ông ta thì biết, Danh Dược Tử là sư phụ của Hoàng thượng nha, nếu không thì sao lại dễ dàng đáp ứng cứu hắn như vậy.

“An Quế, tình hình Hương Diệp Nhi thế nào? Mẫu hậu có làm gì nàng không?”

“Hoàng thượng, Thái hậu chỉ bảo nương nương quay về lãnh cung, cũng không gây khó dễ gì hết, nô tài cũng đã bí mật trông nom, Hoàng hậu nương nương không sao.” An Quế cho rằng hắn đang lo lắng Hoàng hậu đêm đó có bị kinh hoàng hay bị Thái hậu gây khó dễ gì đó không, liền đáp như vậy, không ngờ trên mặt Ngọc Sanh Hàn lại hiện lên vẻ kinh ngạc, con ngươi mở to, hỏi, “Ngươi nói ai là Hoàng hậu? Hương Diệp Nhi?”

“Dạ vâng… Hoàng thượng, người không sao chứ?”

An Quế có chút lo lắng nhìn vị chủ tử dường như có chút khác lạ trước mặt, không ngờ Ngọc Sanh Hàn lại túm lấy tay ông ta, hỏi, “Ngươi nói là, Hương Diệp Nhi là Hoàng hậu của Trẫm?”

“Hoàng thượng, người không nhớ sao?” An Quế càng nghe càng kinh hãi, định gọi Danh Dược Tử vào, Ngọc Sanh Hàn lại kéo ông ta, hỏi liên tiếp, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói rõ cho Trẫm.”

An Quế không thể làm gì khác hơn ngoài thuật lại những chuyện kia một cách đơn giản, chuyện nhảy ra Thiên Sứ Các không nói, chỉ nói lại chuyện hắn biếm Hương Diệp vào lãnh cung, còn có chuyện Tiêu Vương gia liên kết với Lam Vương làm phản.

Sắc mặt Ngọc Sanh Hàn càng thêm ngưng trọng, thâm trầm bất định, hồi lâu sau bỗng dưng nở một nụ cười nhẹ, “An Quế, dẫn đường, Trẫm muốn gặp Hoàng hậu của Trẫm.”

An Quế dù thấy lạ trong lòng, nhưng chỉ biết tuân lệnh, thay Ngọc Sanh Hàn cởi áo, dẫn hắn đến lãnh cung, thủ vệ ở cửa thấy Hoàng thượng, không dám ngăn trở, trực tiếp mở cửa, kẹt một tiếng, bên trong đã hiện ra, Ngọc Sanh Hàn nhìn bên trong viện yên tĩnh, tràn ngập hoa hoa cỏ cỏ, nhìn rất vui tai vui mắt.

Lại quay đầu, thấy cánh cửa đối diện mở ra, Hương Diệp vội vàng đi từ bên trong ra, thấy hắn, bước chân khựng lại, ngơ ngác đứng yên, Hương Diệp trước mặt dường như đã lớn hơn lúc trước, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt như xưa, nhưng Ngọc Sanh Hàn biết, nàng đã mười lăm, nàng đã trở thành Hoàng hậu của hắn, không ngờ đã một năm rồi! Mà hắn lại không có một chút ký ức nào cả?

Một thân áo vải, trên mặt không son phấn trang điểm, vẫn xinh xắn thanh lệ như cũ, Ngọc Sanh Hàn lòng đầy vui mừng, vội vàng bước tới, vươn tay ôm lấy cả người Hương Diệp vào trong lòng, Hương Diệp đang muốn hỏi xem vết thương của hắn thế nào, lại nghe thấy Ngọc Sanh Hàn thấp giọng gọi cô, “ Hương Diệp Nhi, thực sự là Hương Diệp Nhi của Trẫm.”

Cách gọi đã lâu, khiến cho trái tim Hương Diệp khẽ nhảy lên một cái, bỗng đẩy Ngọc Sanh Hàn ra, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, là một vẻ mặt xa lạ.

Hắn không phải là anh ấy.

Không phải là Ngọc Sanh Hàn…

“Hương Diệp Nhi, sao vậy? Nàng thấy Trẫm mà không vui sao?” Ngọc Sanh Hàn kéo tay cô, nhẹ giọng nói, “Nàng đừng sợ, Trẫm sẽ bảo vệ nàng, Trẫm sẽ đưa nàng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”

Nếu là anh, thì sẽ không bảo nơi đây là nơi quỷ quái.

Trước đây anh đã từng ngồi trong sân, nhìn cô, nói, “Em kiểu gì cũng biến nơi mình ở thành,… ạch, xanh hóa…”

“An Quế.” Hương Diệp chỉ có thể quay đầu chất vấn An Quế, An Quế mặt mày khổ sở, bước lên trước, thấp giọng nói, “Nương nương, Hoàng thượng hôn mê hai ngày, vất vả lắm mới tỉnh lại, chẳng qua là, dường như đã quên mất một số chuyện.”

Nghe vậy, trong lòng Hương Diệp cảm thấy tựa hồ như có nơi nào đó trở nên trống rỗng, nhìn khuôn mặt vẫn như xưa của Ngọc Sanh Hàn, dần dần hiểu ra, không phải là quên, mà đó căn bản không phải là trí nhớ thuộc về hắn.

Hương Diệp kinh ngạc không nói gì, nhìn Ngọc Sanh Hàn, sắc mặt nhàn nhạt, trong ánh mắt tựa như thiếu mất thứ gì đó, Ngọc Sanh Hàn tưởng cô bị làm cho sợ hãi, càng nắm chặt lấy tay cô hơn, “Hương Diệp Nhi, cho dù Trẫm có quên gì đi chăng nữa, cũng sẽ không quên nàng, yên tâm, Trẫm sẽ đưa nàng rời khỏi Lãnh cung này ngay.”

Không ngờ, Hương Diệp chợt rụt tay lại, quỳ xuống, dùng giọng nói cũng non nớt y như khuôn mặt kia, “Hoàng thượng, nô tì phạm phải sai lầm nên mới bị giam vào lãnh cung, sau đó lại tự mình xuất cung, Thái hậu nương nương không trách tội đã là vạn hạnh, xin Hoàng thượng minh xét, nô tì không thể đi đuược.”

“Hương Diệp Nhi.” Ngọc Sanh Hàn vươn tay kéo cô dậy, cau mày nói, “Phía mẫu hậu Trẫm sẽ giải thích, hôm nay nàng đã là Hoàng hậu của Trẫm, không phải là phạm nhân, cho dù nàng có phạm sai lầm, giam ở lãnh cung như vậy là đủ rồi, không cho phép được cự tuyệt Trẫm nữa!”

Ngọc Sanh Hàn nói xong, kéo Hương Diệp đi, Hương Diệp không cưỡng được, chợt nhớ ra, “Hoàng thượng, trong phòng ta còn có rượu lựu vừa mới ủ…”

“Về rồi Trẫm sẽ sai cung nhân dâng vài hũ rượu ngon cho nàng thưởng thức, thứ này không cần thiết.” Ngọc Sanh Hàn tâm trạng rất tốt, kéo Hương Diệp đi thẳng ra ngoài cửa cung, trên mặt Hương Diệp khẽ hiện lên vẻ buồn bã, bởi vì không phải là người kia, cho nên không thể nào hiểu được, đã nói là muốn là người đầu tiên thưởng thức, hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu….

Bóng ma ư?

Anh ấy đã quay về rồi, đúng không?

Trở lại Phượng Hoàn cung, Ngọc Sanh Hàn lập tức sai người mang vài hũ rượu ngon tới, Hương Diệp ngửi mùi rượu, lại say không nổi, đổi lại cung trang của Hoàng hậu, ngồi trước gương, Hương Diệp biết bây giờ cô không thể cứng rắn với hắn bất cứ chuyện gì, Tần Khê còn không rõ tin tức, Lam Điền cũng bị bắt đi, cô ra khỏi lãnh cung, xử lý chuyện đó cũng dễ dàng hơn.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh sột xoạt, Hương Diệp quay đầu, lại thấy con gấu bự đang vẫy vẫy cô, đáy lòng như hoảng hốt trong nháy mắt, giống như quay lại cái đêm đầu tiên ở lãnh cung.

“Gấu bự?”

Hương Diệp đứng lên, lại thấy gấu bự lung lay động đậy “Đi” vào, đột nhiên, cái đầu của Hương Nại Nhi ló ra từ phía sau, trên vai còn mang theo một bọc quần áo.

“Ngại quá, là mình nè.”

Hương Diệp ngẩn ra, bước tới đón lấy chú gấu bự trên tay Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi lập tức vứt tay nải lên trên bàn, thở hắt ra một tiếng, “Phù! Ôm nó một đường đến đây mất thể diện chết được! Thật không biết Ngọc Sanh Hàn ôm nó đi thẳng từ Phượng Hoàn cung đến lãnh cung thế nào~”

“Anh ấy biết khinh công mà.” Hương Diệp buông một câu, Hương Nại Nhi lúc này mới ngộ ra, vỗ vỗ cái đầu của con gấu, “Mình nghe nói Ngọc Sanh Hàn, ạch, tên Hoàng thượng đó đón cậu ra khỏi lãnh cung rồi, thấy đồ đạc cậu cũng không kịp mang đi.”

Hương Diệp mở bọc đồ ra, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, bình rượu kia vẫn còn ở đó, dù sao tìm lúc nào đó quay lại lấy cũng được, giờ có lấy ra, cũng không có ai thưởng thức.

Chủ yếu là, còn muốn lấy lại chiếc áo đó, lần trước Ngọc Sanh Hàn dùng nó để bọc quả lựu, cô đem về lãnh cung, giặt xong còn chưa trả lại cho anh, vẫn để ở chỗ cô.

“Hương Diệp, bây giờ có phải Ngọc Sanh Hàn không có ở đây đúng không?” Hương Nại Nhi thấp giọng hỏi cô, Hương Diệp khựng lại một chút, vẫn gật đầu, “Đại khái vậy.”

“Thế, có phải không có cách bảo tên kia phái người hỗ trợ?” Hương Nại Nhi không nhịn được nói, “Tên khốn Ngọc Sanh Hàn kia! Lúc nào không đi lại đi đúng lúc này chứ!”

Đảo mắt, nhìn sắc mặt bỗng ảm đạm của Hương Diệp, Hương Nại Nhi vội vàng nói lái sang chuyện khác an ủi, “Không phải đâu! Mình nói lộn! Nếu anh ta đã đến rồi, thì đừng có đi chứ! Cho dù không có việc của anh ta, cũng phải tiếp tục ở lại mới đúng chứ!”

“Hương Nại Nhi, mình không sao.” Hương Diệp đổi sắc mặt, khôi phục lại vẻ mặt như cũ, thản nhiên nói, “Chuyện Tần Khê, trước mắt cậu cũng đừng lo lắng quá, bân đầu Tân tướng quân vốn phụng chỉ đi trấn áp các bộ tộc, mình đã hỏi An Quế, giờ những bộ tộc đang nổi loạn kia đã liên kết với Tiêu Cẩm, Tân đại tướng quân lại cách đất phong khá gần, chỉ cần để ông ta dẫn binh đi trước, có thể sẽ giúp tìm được ca ca.” Hương Diệp dừng một chút, lại nói, “Chuyện này, mình sẽ thỉnh cầu với Hoàng thượng.”

“Nói thì nói vậy, nhưng Hoàng thượng bây giờ căn bản không hiểu rõ mọi tình huống, hắn sẽ nghe lời cậu nói sao?”

“Không cần biết anh ta có muốn nghe hay không, mình chỉ muốn cứu ca ca của mình thôi.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, chợt lấy trong tay áo ra một phong thư, vươn tay, đem một khối ngọc bài và cả lá thứ đưa cho Hương Nại Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.