Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 161: Chương 161: Thái hậu, suỵt




“Anh để anh ấy đi, không chỉ vì chuyện đó, mà còn vì…” Ngọc Tiêu Cẩm.

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn đột nhiên trở nên nghiêm trọng, vụt một tiếng kéo Hương Diệp ra phía sau mình, Hương Diệp còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một tên thích khách nhảy từ trên nóc nhà xuống, hàn quang chớp lóe, mũi kiếm chĩa thẳng vào Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn đẩy Hương Diệp vào trong góc, bắt đầu giao đấu với tên thích khách kia, Hương Diệp kinh ngạc nhìn, đang định gọi thị vệ, cửa sổ sau lưng đột nhiên bị phá tan, hai tên thích khách nhảy từ ngoài cửa sổ vào, tay cầm hàn kiếm, lao thẳng về phía Hương Diệp, Hương Diệp nhanh chóng tránh được một người, lại không tránh được tên còn lại, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, lao người qua, ôm chặt lấy Hương Diệp.

Cánh tay đau nhức bỏng rát, Ngọc Sanh Hàn nhịn đau giơ chân đạp bay tên thích khách kia, Hương Diệp nhìn sắc mặt trắng xanh của Ngọc Sanh Hàn, không kịp kiểm tra vết thương của hắn nữa, Ngọc Sanh Hàn lại nhấc chân đạp văng một tên thích khách khác, kéo tay Hương Diệp, nắm chặt không buông.

Không ngờ, sau lưng đột nhiên lại xuất hiện một tên thích khách, vung chưởng đánh ập tới sau lưng Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp thấy vậy, giựt khỏi tay Ngọc Sanh Hàn muốn giúp hắn cản lại, tròng mắt Ngọc Sanh Hàn đảo một cái, đột nhiên đẩy Hương Diệp ra, sau lưng bị một đạo kình lực đánh trúng, lồng ngực Ngọc Sanh Hàn trầm xuống, bước lùi lại mấy bước.

“Ngọc Sanh Hàn!!” Hương Diệp hốt hoảng kêu lên một tiếng, lại thấy bốn tên thích khách kia đã đồng loạt vây quanh cô, giơ kiếm sẵn sàng nhào tới, trái tim Hương Diệp thót lên một cái, vươn tay chạm đến cây trâm trên đầu, phi về phía một tên thích khách, tên kia không kịp đề phòng bị đâm trúng vai, Hương Diệp lợi dụng khoảng trống chạy qua, kéo Ngọc Sanh Hàn bỏ chạy, lại bị ba tên còn lại vây quanh, kiếm giơ cao, sắp hạ xuống, Ngọc Sanh Hàn lập tức kéo Hương Diệp qua ôm chặt lấy cô vào trong lòng, Hương Diệp sửng sốt, chỉ có thể vươn tay, ôm chặt lấy thắt lưng Ngọc Sanh Hàn.

Ngoài cửa, chợt có hai bóng người loáng cái đã xông vào, chỉ mấy chiêu đã đánh cho ba tên thích khách trọng thương ngã lăn trên đất, Hương Diệp bị Ngọc Sanh Hàn ôm chặt lấy đầu, chỉ nghe trên đỉnh đầu vang lên một giọng nữ mang chút chế giễu: “Hừ, sau này đừng có nói với người khác ngươi là đồ đệ của Linh Y này.”

“Hừ, lúc nào cũng chạy không thấy bóng dáng đâu, nhưng xuất hiện.. cũng kịp thời…” Thanh âm của Ngọc Sanh Hàn có chút hổn hển, nghe hơi yếu ớt, bỗng dưng, Hương Diệp cảm thấy cánh tay đang ôm cô chợt buông lỏng, lại thấy Ngọc Sanh Hàn cả người đổ xuống, Bách Quái vội vàng chạy tới nâng Ngọc Sanh Hàn dậy, kêu lên, “Hai thầy trò các ngươi gặp nhau mà sao cứ như kẻ thù thế… Hoàng Đế? Hoàng Đế?”

Ngọc Sanh Hàn đã hôn mê bất tỉnh.

“Hắn trúng độc rồi!” Bách Quái đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi.

Đám thị vệ một lúc sau mới chạy tới, mà khi Thái hậu đến, Danh Dược Tử đang bắt mạch chẩn bệnh cho Ngọc Sanh Hàn, Thái hậu nghe nói vị nữ tử mặt mũi đáng sợ kia là Linh Y Danh Dược Tử nổi danh lừng lẫy, bèn không dám quấy rầy bà ta chữa thương cho Ngọc Sanh Hàn, nhưng đến khi tầm mắt chuyển qua Hương Diệp, thấy cái người đáng lẽ ra phải đang ở trong lãnh cung này, không nhịn được cáu kỉnh hỏi, “Ngươi lại dám tự ý ra khỏi lãnh cung?! Ngươi càng ngày càng không để ai gia vào trong mắt?!”

“Làm phiền, Thái hậu nương nương, im lặng chút~” Bách Quái đột nhiên vọt tới chen vào một câu, ngón trỏ đặt trên môi, suỵt suỵt, ánh mắt chỉ chỉ sắc mặt có chút khó coi của Danh Dược, Thái hậu cũng đã nghe Danh Dược Tử tuy y thuật cao minh nhưng tính tình cổ quái, thấy vậy, vội im bặt, quay đầu phân phó, “Không cho phép bất cứ kẻ nào lên tiếng!”

“Thái hậu, suỵt~” Bách Quái lại nhắc nhở một câu, Thái hậu gật đầu một cái, lại nhìn chằm chằm Hương Diệp, thấp giọng nói, “Ngươi tự mình quay về lãnh cung đi, không có ý chỉ của ai gia không cho phép ra ngoài.”

Hương Diệp nghe vậy, nhìn Ngọc Sanh Hàn đang bất tỉnh bên kia, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

“Sao, còn cần ai gia sai người động thủ sao?”

“Thái hậu, suỵt~”

“À à, suỵt~”

Danh Dược Tử cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu, cả giận nói, “Ầm chết người! Cút hết ra ngoài cho ta!” Nhìn về phía Hương Diệp, chỉ hừ một tiếng nói, “Một chút độc, không chết được.”

Hương Diệp nghe được câu này của Danh Dược Tử, mới khẽ thi lễ với bà ta, xoay người rời đi.

Tiêu Cẩm làm phản, Tần Khê không rõ tung tích, Ngọc Sanh Hàn cũng bị thích khách tập kích, một đêm này, đã sớm khiến cho trái tim Hương Diệp chấn động không ngừng, nhưng mà, cô chỉ có thể ở lãnh cung chờ đợi, chờ Ngọc Sanh Hàn.

Vết thương ở cánh tay của Ngọc Sanh Hàn không nặng, chỉ có điều là trúng độc, lại bị đánh trúng một chưởng, vẫn khiến hắn hôn mê tận hai ngày.

Khi tỉnh lại, đã là trưa ngày thứ ba.

Danh Dược Tử nhìn hắn mở mắt, hừ lạnh một tiếng, “Cuối cùng cũng chịu tỉnh lại.”

Nhưng không ngờ, mặt Ngọc Sanh Hàn bỗng hiện lên vẻ ngang ngược, nhìn vết sẹo trên mặt Danh Dược Tử, nhướn mi hỏi, “Ngươi là ai?”

Danh Dược Tử nhíu mày, đúng lúc Hương Nại Nhi chạy vào, thấy Ngọc Sanh Hàn, nhất thời kêu lên một tràng vui mừng, “Ngọc Sanh Hàn! Anh cuối cùng cũng tỉnh lại!”

“To gan!” Ngọc Sanh Hàn lớn tiếng quát Hương Nại Nhi, “Dám gọi thẳng tục danh của Trẫm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.