Ba người Diệp Phương, Diệp Viên, Lục Nguyên chạy nhanh như bay lên chỗ Nhị Tứ Thập Phù Kiều. Nhị Tứ Thập Phù Kiều là thắng cảnh nổi tiếng của Bắc phong, chỗ này nước chảy qua khe núi hình thành dòng sông không rộng lớn lắm, tiền bối Bắc phong ở mặt trên xây hai mươi bốn cầu nổi, Nhị Tứ Thập Phù Kiều kết cấu hình vòm, trên cầu có khắc tượng sư tử. Khiến nơi này có chút cảnh tượng Giang Nam.
Lúc này rất nhiều người đứng xem.
Lục Nguyên quan sát.
Trên Nhị Tứ Thập Phù Kiều có một cô gái mặc đồ trắng, vóc dáng cao, mặt lạnh như tuyết, chắc là Bạch Ngự Băng trong miệng họ. Bạch Ngự Băng khá đẹp, chân thon dài, thắt lưng quấn dải lụa trắng ôm eo mảnh khảnh, có thể xứng chữ tuyệt sắc.
Bên kia là thiếu nữ thanh y hơi thấp. Thiếu nữ có chút trẻ con mập, đôi mắt thuần khiết ngây thơ, khuôn mặt xinh đẹp, da trắng tuyết, hoàn mỹ đường cong. Thiếu nữ hấp dẫn người nhất ở chỗ đôi mắt đơn thuần kia, tựa như làm người thấy chốn thuần khiết nhất thế gian, hèn chi đè qua Bạch Ngự Băng và tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu, xem ra nàng chính là Liễu Diệp Nhi.
Khí tông đệ tử chân truyền đụng độ kiếm tông đệ tử chân truyền, đánh nhau là chuyện rất bình thường.
Còn về Bạch Ngự Băng và Liễu Diệp Nhi ai thua ai thắng, cái này quan trọng sao?
Cái này thật sự quan trọng ư?
Lục Nguyên ở bên cạnh ngắm bộ dạng Bạch Ngự Băng và Liễu Diệp Nhi đấu nhau, khoanh tay trước ngực. Đây mới là cuộc sống của đệ tử chân truyền, so với đêm tối đánh nhau, tiêu diệt từng kẻ địch, sinh hoạt trước mắt, nhìn đồng môn sư tỷ muội xinh đẹp đấu nhau mới thoải mái.
Cuộc sống nên là thế này.
Lúc này ánh nắng ấm áp, vô cùng thoải mái.
Đương nhiên Lục Nguyên cũng biết có quang minh thì phải có hắc ám. Được rồi, cứ đi hưởng thụ sinh hoạt dù là quang minh hay hắc ám thôi.
Đỉnh Bắc phong cao ngất.
Vân cuốn vụ nhiễu, đứng chót vót, cuồng phong rít gào qua, thổi tay áo phần phật bay như tiên cảnh.
Đỉnh cao nhất đặt một Chấn Bắc Chung. Chấn Bắc Chung cỡ lầu các màu vàng rực, năm tháng để lại dấu vết loang lổ trên chuông. Chấn Bắc Chung đặt trên đỉnh núi, so với Trung Chính Bình Hòa Trai ở không xa, Ỷ Vân Đình thì còn cao hơn chút.
*Đinh- - *
Hai tiếng chuông du dương vang lên trên đỉnh truyền khắp cả Bắc phong.
Qua thật lâu, lại là một tiếng.
*Đinh- - *
Chuông vang hai tiếng.
Chấn Bắc Chung này không phải vật tầm thường, là đệ nhị đại tổ sư truyền xuống.
Chuông vang ba hồi là Bắc phong đại tái.
Chuông vang năm tiếng là Hoa Sơn ngũ phong.
Chuông vang chín lần là có tình hình nguy cấp, toàn phong đề phòng.
Đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân tiếng chuông vang hai hồi. Nguyên Nguyên Thượng Nhân làm người không thích xa hoa phô trương, chuông vang hai tiếng làm hình tượng rồi thôi.
Lúc này náo nhiệt nhất chắc là Vân Thiện Điện Vân Vụ Cung.
Đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân cử hành trong Vân Thiện Điện. Vị trí Vân Thiện Điện cực kỳ rộng lớn, dài hơn mười trượng, rộng hơn mười trượng, chính giữa có ba mươi sáu bàn long trụ, trong điện cực kỳ sáng ngời. Lúc này đã bày sẵn vài cái bàn, mặt trên đặt một ít mỹ tửu mỹ thực.
Mỹ tửu chỗ này theo vị trí cái bàn khác nhau đặt các loại linh rượu. Như tử vân tiên nhưỡng, nho linh tửu, vân vân và vân vân.
Mỗi một cái bàn đều có long nha cơm, ngô cơm, những cơm bao gồm linh khí.
Rượu và cơm, hai thư này có thể quy mô lớn sinh ra linh khí kèm theo, nhưng thức ăn khác thì không được. Dù Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói lần này đơn giản là chính, đừng dùng xa hoa, nhưng lão vẫn là chủ một phong, không thể quá keo kiệt. Tay gấu thịt rồng bay, cá biển cua trăm năm, các loại không giống nhau, thật là mỹ vị trăm món, dị quả các sắc tươi mới.
Bàn đằng trước là những người có thân phận, ví dụ Hoa Sơn tri danh cửu đại trưởng lão, ví dụ người có tiếng trong Đại Tấn quốc tu tiên.
Bàn chính giữa là dể trưởng lão bình thường ngồi.
Bàn mặt sau là cho các đệ tử chân truyền ngồi.
Theo hai tiếng chuông vang lên, có thể bắt đầu.
Lục Nguyên phía sau một cái bàn rót cho mình ly nho linh tửu. Loại nho linh tửu này chú trọng là linh khí bên trong, không có nhiều yêu cầu về vị rượu. Nếu là tu tiên giả thì đành thôi, dù gì rượu có vị thế nào vào miệng họ đều như nhau, nhưng trong miệng hắn thì kém rất nhiều, ai kêu hắn là tửu quỷ đâu.
Miễn cưỡng tạm được, đây là Lục Nguyên đánh giá nho linh tửu.
Khi Lục Nguyên uống rượu thì Nguyên Nguyên Thượng Nhân nâng chén lên.
Lão nói:
- Các vị đồng môn, các vị đồng đạo, các vị bằng hữu, lần này đại thọ năm trăm tuổi của lão phu được nhiều đồng môn, đồng đạo, bằng hữu đến dự lão phu rất vui mừng. Thôi, lão phu không nói nhiều lời, xin kính một chén.
Mọi người đứng lên, cùng uống cạn chén.
Cứ thế, Nguyên Nguyên Thượng Nhân bắt đầu đi tìm một số lão bằng hữu trò chuyện uống rượu.
Lần này Bắc phong cửu đại kiếm tiên ví dụ Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho, Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp đều được phân công kính rượu các đồng môn, đồng đạo, bằng hữu ở bàn đằng trước. Lần này nếu nói có gì đặc biệt thì là Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi rốt cuộc thành công đứng ra, biểu thị nội bộ Bắc phong đã xác định, do gã thay thế Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch.
Hết cách, Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch tối đa còn sống hai, ba năm, vị trí của ông quan trọng, do người khác đảm nhiệm thay là lẽ tất nhiên.
Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi thực lực mạnh mẽ, thay thế ông là tốt nhất.
Không chút nghi ngờ, Bắc phong quyết định chính thức nâng đỡ Sở Phi, khiến gã trở thành một trong tân quý đại thọ năm trăm tuổi lần này.
Mọi người uống rượu, trò chuyện, nguyên Vân Thiện Điện vô cùng náo nhiệt.
Lục Nguyên chậm rãi uống rượu nhìn tình hình phát triển. Thọ yến từ khi bắt đầu đến bây giờ không có biến đổi gì, người Nguyên Lăng sắp đặt không xuất hiện, xem ra lần trước Nguyên Nguyên Thượng Nhân đã thắng, hoàn mỹ thắng Nguyên Lăng một lần, khiến người gã sắp xếp không có tác dụng gì.
Thủ đoạn của Nguyên Nguyên Thượng Nhân quá cao minh.
Hay thật là hay, bái phục bái phục.
Lục Nguyên đang uống rượu.
Thọ yến này mặt ngoài vô cùng bình tĩnh, chẳng qua dươi bình tĩnh thấp thoáng không ít tranh đấu.
Diệp Phương ngồi bên trái kề tai hắn nói:
- Lục sư huynh, ngươi ngồi vị trí này tốt thật.
- Tốt lắm sao?
Lục Nguyên luôn chú ý Nguyên Lăng có sắp xếp thêm tay chân không, muốn nhìn Nguyên Nguyên và Nguyên Lăng ai đấu lợi hại hơn, nên hắn không chú ý mình ngồi ở đây có gì tốt. Nghe Diệp Phương nhắc nhở hắn mới đánh giá xung quanh.
Liếc qua phát hiện bên tay phải là một thiếu nữ thanh y. Thiếu nữ khuôn mặt búp bê, da trắng nõn, có chút trẻ con mập, khuôn mặt thuần khiết, đôi mắt trong suốt, hai má có lúm đồng tiền, cười thì rất động lòng người. ủa, đây chẳng phải là kiếm tông Đông phong đệ cửu đệ tử chân truyền Liễu Diệp Nhi đó sao?
Liễu Diệp Nhi yên tĩnh ngồi, vô cùng ngoan ngoãn, khiến người bất giác nhìn chằm chằm nàng.
Lục Nguyên thế mới phát hiện vô tình ngồi bên cạnh nàng, hèn chi Diệp Phương ngồi bên trái nói mình ngồi chỗ rất tốt. Lục Nguyên phát hiện mũi ngửi mùi hương thơm dịu, chắc là mùi cơ thể từ người thanh y thiếu nữ Liễu Diệp Nhi.
Trách không được đã bảo hôm nay vị rượu khác đi, có thêm mùi hương, thì ra là mùi từ thiếu nữ thanh y bên cạnh.