Nhất kiếm phá vạn pháp chính là hắn bây giờ, có thể lấy kiếm pháp phá rất nhiều loại kiếm pháp, ai chưa luyện đến tầng kiếm ý đều sẽ bị hắn phá vỡ, đối với mộc hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật thì có chút tin tưởng nắm chắc. Tất nhiên cách nhất kiếm phá vạn pháp còn đoạn khoảng cách dài.
………
Gã đàn ông họ Đao đã bị đưa vào thiên lao Bắc phong. Trong Bắc phong có thiên lao chuyên môn nhốt tù phạm, nhốt bên trong muốn trốn ra gần như không khả năng.
Nhiệm vụ này coi như hoàn tất.
Đúng rồi, trước khi chuyển gã đàn ông họ Đao vào thiên lao, nên lấy cái gì đều lấy ra hết.
Có đồ để lấy mà không lấy thì chẳng phải phong cách của ta, huống chi cái này xem như là chiến lợi phẩm của mình.
Đầu tiên là hai mươi cái tạc linh thạch, cái tên này cừ thật, chơi thật lớn.
Lúc trước đã nói qua, tạc linh thạch chính là loại kỳ dị trong linh thạch, nên tính thuộc hỏa linh thạch, trời sinh lửa bên trong nhiều hơn hỏa linh thạch bình thường, khá ổn định, đụng vào liền nổ. Tạc linh thạch ở trong chợ tu tiên giả bán giá rất đắt. Tạc linh thạch đặt bên cạnh mình lúc đấu thì làm ám khí, oành một tiếng quăng ra liền nổ, cũng có thể bán vào chợ tu tiên giả đổi thành hạ phẩm linh thạch, ít nhất có thể đổi được một trăm hạ phẩm linh thạch.
Trừ hai mươi tạc linh thạch còn có một bộ pháp khí…Song Xà Bình. Đây là cái mình màu trắng ngà, thuộc về pháp khí thủy hệ. Chính bởi vì có Song Xà Bình
Mà gã đàn ông họ Đao mới có thể thi triển ra pháp thuật Thủy Chi Nộ Đào. Pháp khí thủy hệ này giá trị chưa biết nhưng tệ lắm cũng đáng gần trăm hạ phẩm linh thạch.
Xem trăng treo cao, hàn sương lãnh nguyệt. Lục Nguyên cất th và Dưỡng Ngô kiếm vào vỏ. Là lúc đi Trung Chính Bình Hòa Trai báo cáo nhiệm vụ hoàn thành.
Trăng treo trên cao, là nửa đêm.
Trong Trung Chính Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên Thượng Nhân đang viết chữ.
Bút lông sói ở trong tay, thạch yên nghiên đặt một bên, có một đạo đồng mài mực, giấy tuyên thành trải ra.
Khi Lục Nguyên bước vào thì thấy cảnh tượng này.
Lục Nguyên chắp tay nói:
- Tham kiến sư bá.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhàn nhạt hỏi:
- Đã hoàn thành nhiệm vụ?
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Vâng.
Đã là nửa đêm, hắn rất muốn trở về ngủ một giấc, kết quả chợt nghe Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói.
- Đến đây, tới bên cạnh lão phu, nhìn lão phu viết chữ.
Lục Nguyên muốn khóc, giờ hắn chỉ muốn ngủ thôi, vậy mà bị Nguyên Nguyên Thượng Nhân kêu đi qua xem lão viết chữ. Đi thì đi, hết cách, vị này là sư bá, còn là chủ Bắc phong, mệnh lệnh của lão hắn chỉ có nước nghe. Hắn đi tới sau lưng Nguyên Nguyên Thượng Nhân, nhìn lão viết chữ.
Qua giây lát hai người Vân Dật, Vân Bình cũng trở lại, họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nguyên Nguyên Thượng Nhân kêu hai người đến bên cạnh nhìn lão viết chữ.
Chữ là do nét bút viết ra, như mây bay nước chảy.
Tiếp theo có không ít người lần lượt đến, đều là báo cáo hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên cũng có lúc xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, sẩy tay. Nhưng Nguyên Nguyên Thượng Nhân sắp đặt thật lợi hại, một người sẩy tay thì người sau liền bù đắp, từng tình báo truyền lên, thật là cái lưới lớn.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đúng là giỏi thật.
Biết Nguyên Lăng sắp đặt không vội ra tay mà chờ tối hai ngày trước đại thọ mới bắt đầu hành động. Không ra tay thì thôi, đã làm là thế tới rào rạt, một hơi bố trí nhiều tay chân lặng lẽ bện lưới lớn, đến cuối cùng hoa lệ thu võng.
Một hơi không biết thu võng được bao nhiêu con cá.
Loại sắp đặt này, loại thủ đoạn này, loại nhẫn nhịn này.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân không uổng là Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Nếu chỉ là vậy thì thôi, cố tình khi đám người báo cáo thì Nguyên Nguyên Thượng Nhân vẫn luôn viết chữ, không ngẩng đầu. Lão đang viết ‘Đế Kinh Thiên’ tiền tiền triều hoàng đế khai quốc viết: "Tần xuyên hùng đế trạch, hàm cốc tráng hoàng cư. Khỉ điện thiên tầm khởi, ly cung bách trĩ dư. Liên hoăng dao tiếp hán, phi quan huýnh lăng hư. Vân rì ẩn tầng khuyết, phong yên xuất khỉ sơ..."
Chữ của Nguyên Nguyên Thượng Nhân vuông tròn đều có, ba thế tự nhiên, chữ như vàng, các hàng ngọc nhuận, nhiều phương mỹ lệ, kết tự rộng rãi, kết cấu hào phóng, khí thế tao nhã.
Từng tình báo đưa lên, ngẫu nhiên cũng có tình báo về sai sót, Nguyên Nguyên Thượng Nhân mặt không biến sắc, tay vẫn ổn định.
Viết xong nguyên Thiên Đế Kinh, trơn tru như là tâm lão không có bất cứ dao động.
Thái sơn sụp trước mặt không biến sắc
Bây giờ Lục Nguyên đã biết lý do Nguyên Nguyên Thượng Nhân kêu hắn, đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình đứng đây nhìn lão viết chữ là vì sao.
Một là đợi ba người hắn trước tiên nhìn Nguyên Nguyên Thượng Nhân sắp đặt, sau này ba người sẽ là đảm đương một phía Nguyên Nguyên Thượng Nhân, giờ trước xem cách làm của lão, học hỏi.
Thứ hai là muốn ba người học thái sơn sụp trước mặt không biết sắc, học bình tĩnh.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân tự mình biểu diễn cho ba người xem so với tất cả giảng giải có ích nhiều, tốt hơn nhiều.
Đêm chậm rãi trôi qua, đồng hồ cát bên cạnh từng chút một chảy xuống.
‘... Quảng đãi thuần hóa phu, phương tự vân đình hưởng.’ Đây là hai câu cuối của ‘Đế Kinh Thiên’. Viết xong hai câu này, Nguyên Nguyên Thượng Nhân ném bút lông sói sang bên, ném vào trong ống đựng bút.
Lão phủi tay, nói:
- Để ba người trẻ tuổi các ngươi cùng lão già như lão phu nhìn chữ một đêm, bài ‘Đế Kinh Thiên’ rốt cuộc viết xong, các ngươi có thể trở về.
Lúc này người lão phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã hoàn thành xong hết.
Tay chân, thế lực Nguyên Lăng ẩn giấu hoàn toàn tan rã.
Lưới này đúng là vớt lên không ít cá, trong đó có một số cá lớn.
Còn dạy ba đệ tử chân truyền có tài hoa chỉ xem như thuận tiện thôi.
Rốt cuộc có thể về nhà ngủ rồi, Lục Nguyên ngủ gà ngủ gật, nửa đêm rạng sáng lăn qua lộn lại sao không buồn ngủ? Đi ra Trung Chính Bình Hòa Trai, hắn duỗi người mấy cái. Hai người Vân Dật, Vân Bình như có điều suy nghĩ không nói lời nào.
Thật lợi hại, Nguyên Nguyên Thượng Nhân, một ban đềm vô số cuộc chiến.
Lục Nguyên thở dài một hơi, tuy nhiên chuyện không liên quan mình, giờ phải về ngủ thôi.
Hy vọng có giấc mơ đẹp.
………
Tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Sắc trời rất đẹp.
Ngày mai là ngày đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Rốt cuộc sắp tới rồi.
Hắn mới ăn bữa sáng thanh đạm, tương dưa leo với cháo loãng, ăn vô cùng thoải mái thì Diệp Phương, Diệp Viên ồn ào xông vào.
Diệp Phương nói:
- Đi, đi, đi, đi nhìn Liễu sư muội đi.
Lục Nguyên kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
- Đi xem Liễu sư muội!
Diệp Viên ở bên cạnh nói:
- Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Kiếm tông Đông phong đệ cửu đệ tử chân truyền Liễu Diệp Nhi, chính là tiểu mỹ nữ nổi danh, nói thật ra còn đẹp hơn Lăng tam sư tỷ nhiều.
Lăng Ngọc Châu coi như thượng đẳng, nghe Diệp Phương, Diệp Viên nói vậy thì hắn nổi lên hứng thú. Người trẻ tuổi thôi, đối với con gái đẹp thì sẽ có chút hứng thú. Lục Nguyên lập tức cầm Dưỡng Ngô kiếm đang nghỉ ngơi giắt bên hông, cùng Diệp Phương, Diệp Viên ra ngoài.
Lục Nguyên hỏi:
- Đúng rồi, lần này là chuyện gì?
Diệp Phương nói:
- Nghe nói khí tông Trung phong Ngọc Nữ Phong đệ thất đệ tử chân truyền Bạch Ngự Băng, và kiếm tông Đông phong đệ cửu đệ tử chân truyền Liễu Diệp Nhi đấu nhau. Nghe nói Bạch Ngự Băng cũng là mỹ nữ khá đẹp nhưng lạnh như băng, không phải loại đáng yêu ngây thơ như Liễu Diệp Nhi, cho nên không để ý lắm.