Tương lai nếu là thời thái bình thì Vân Dật, ngươi tính tình trầm ổn, xem như trung chính bình hòa, vị trí chủ Bắc phong là Vân Dật ngươi ngồi. Tương lai nếu loạn thế gió mây lên, vị trí này do Vân Bình ngươi làm. Vân Bình, tính tình ngươi nóng nảy không chịu thua. Cho nên kêu Lục Nguyên ngươi đến, vì ngươi là cùng đại với đại sư huynh, nhị sư huynh ngươi, sau này ngươi làm giám sát.
- Hợp sức thì mạnh, chia rẽ thì yếu, nếu còn đấu nữa sẽ càng yếu.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân trầm giọng nói:
- Đây chính là điều ta muốn nói cho các ngươi.
- Được rồi, các ngươi có thể đi, hãy suy nghĩ lời hôm nay ta nói.
………
Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên đều đi ra.
Trong Trung Chính Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên Thượng Nhân chắp tay đứng.
Lúc này, cửa sau lưng lão bị đẩy ra.
Diệp Dương Dung mập mạp mang nụ cười thương nhân đẩy cửa tiến vào.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân không hề ngoài ý muốn, dường như đã tính trước gã sẽ tới.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân thì thào nói:
- Tính tình lười nhác của Lục Nguyên không tệ, nếu không vì Sở Hán tranh hùng biến thành tam quốc tranh bá càng khó khăn, hơn nữa tính hắn phù hợp ý tiêu dao không bị bó buộc của tiên gia, tương lai thành tựu của hắn là lớn nhất.
Diệp Dương Dung xen vào:
- Cho nên sư huynh muốn để Lục Nguyên giám sát hai người kia.
- Đúng vậy.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân gật đầu, nói:
- Lý do kêu ba người họ tham gia ám đấu minh tranh với Nguyên Lăng là để chúng xem, để chúng lấy đệ cửu chúng ta làm tham khảo, cũng nói ra sự việc. Thái bình là Vân Dật lên, loạn thế là Vân Bình đến, hy vọng chúng nghe lọt tai, đừng đi vào lối mòn của chúng ta.
Thực ra Nguyên Nguyên Thượng Nhân biết lời mình nói hôm nay chưa chắc đem lại bao nhiêu tá dụng. Nhưng vì vết xe đổ của lão khiến lão phải suy nghĩ đắn đo, có lẽ vô dụng, có lẽ hữu dụng. Nguyên Nguyên Thượng Nhân chỉ có thể cố hết sức.
Trên đời này khó khống chế nhất chính là lòng người.
Cho dù Nguyên Nguyên Thượng Nhân tính hết thiên cơ, tính cạn vạn biến nhưng không thể khống chế lòng người.
Diệp Dương Dung bỗng nói:
- Đúng rồi, lần này Nguyên Lăng sư huynh sắp đặt hơi dễ tan tác, có phải là kỳ lắm không?
- Đúng là hơi kỳ.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhíu mày, nói:
- Lần này dễ dàng đánh tan kế hoạch của Nguyên Lăng không phù hợp cách Nguyên Lăng thường hay làm. Nhưng suy nghĩ của Nguyên Lăng luôn rất khó đoán, ta cũng không đoán ra được. Đối với Nguyên Lăng, chúng ta trước cẩn thạn là hơn rồi theo kế hoạch sắp xếp đi.
Diệp Dương Dung gật đầu đáp:
- Vâng!
Bắc phong, Trường Xuân Cư.
Mới vào canh ba đã bị sư phụ kêu lên, thật thảm quá.
Nhưng nhìn sư phụ Lý Nguyên Bạch sắc mặt nghiêm túc thì Lục Nguyên không phàn nàn cái gì.
Lý Nguyên Bạch mang Lục Nguyên đi thư phòng.
Gian thư phòng này hắn từng đến, bên trong trang sức đơn giản, một hàng giá sách, một cái bàn dài, một cái ghế, đơn giản làm chính. Nhưng hôm nay trên bàn học đặt một tấm bản đồ to lớn.
Lý Nguyên Bạch chắp tay sau lưng nói:
- Đến đây, nhìn cái này.
Lục Nguyên tới gần xem, là bản đồ Đại Tấn quốc, trên bản đồ non xanh nước biết trập trùng.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Hiện nay Đại Tấn quốc chia làm hai trăm bảy mươi tỉnh, mỗi tỉnh ít nhất gần mười phủ, nhiều nhất là hơn hai mươi. Bây giờ Đại Tấn quốc tổng cộng có ba ngàn bảy trăm bảy mươi bảy phủ. Vùng đất bao la, núi non sông nước sợ là lớn đến mấy ngàn vạn lý, bao la vô bờ.
Tất nhiên Lục Nguyên sớm biết, cách phân chia của Đại Tấn quốc là như vầy: quốc, tỉnh, phủ, huyện.
Quốc quản tỉnh, tỉnh quản phủ, phủ quản huyện.
Trong thiên hạ tỉnh có hai trăm bảy mươi cái, phủ là ba ngàn bảy trăm bảy mươi bảy phủ, huyện thì nhiều đến mấy vạn, khó thể thống kê.
Lục Nguyên im lặng, những điều đó hắn sớm biết, không hiểu tại sao hôm nay sư phụ bỗng nói lên.
Lý Nguyên Bạch dùng tay vẽ vòng tròn trên bản đồ Đại Tấn quốc, Lục Nguyên nhìn qua, phát hiện chỗ vòng tròn Đông Đạo phủ. Đông Dã huyện nơi hắn sinh ra là thuộc về Đông Đạo phủ quản. Đông Đạo phủ cũng là một trong ba ngàn bảy trăm bảy mươi bảy phủ, nhưng hắn vẫn khó hiểu tại sao sư phụ vòng khối này lại.
Lý Nguyên Bạch chắp tay nói:
- Tuổi thọ của vi sư chắc còn có thể chống qua hai năm, nhưng tối đa không vượt qua ba năm.
Lục Nguyên nghe nói thế thấy hơi khó chịu.
Lý Nguyên Bạch cười cười nói:
- Đứa ngốc đứa ngốc, sao phải khó chịu? Sư nương ngươi sớm đi, bằng hữu của vi sư đa số cũng đi, bây giờ vi sư sống trên đời chỉ lo lắng mình ngươi. Chỉ cần ngươi trưởng thành, dù vi sư có mất cũng sẽ không lung lay bao nhiêu.
Lý Nguyên Bạch nói tiếp:
- Nhưng trước khi vi sư mất phải đại khái nói cho ngươi một chút về gia sản của vi sư.
Cửu đại tri danh kiếm tiên đều có một phần gia sản khổng lồ, Lý Nguyên Bạch cũng vậy, nếu không thì Tư Mã Trường Bạch sẽ chẳng thèm thuồng đến mức muốn cướp đoạt.
- Trong Bắc phong vi sư có một số tài sản nhưng không chủ yếu. Tài sản chính của vi sư là ở nơi khác, nhưng bây giờ ta không muốn giao sản nghiệp khổng lồ đó cho ngươi, bởi vì ngươi còn chưa đủ mạnh.
Lý Nguyên Bạch trầm giọng nói:
- Ngươi không đủ mạnh, không thể trấn áp những người giữ gìn sản nghiệp thay vi sư.
- Không sai, khi vi sư còn ở, chỉ cần một ngày chưa chết thì uy phong của vi sư sẽ trấn được những người đó.
- Nhưng ngươi không được.
- Lòng người khó đoán, đích thực có một phần người sẽ đi theo ngươi, trung thành tận tâm. Nhưng cũng có một số người âm thầm xằng bậy, bây giờ ngươi chưa thể áp phục họ. Ngươi đừng nói có thể mượn sức, mượn sức môn phái. Không sai, sức mạnh môn phái ngươi có thể mượn, lấy thân phận hiện nay của ngươi, đệ tử chân truyền thiên tài, Nguyên Nguyên sư huynh chắc chắn sẽ cho ngươi mượn sức. Nhưng đó không phải sức của mình, rốt cuộc vẫn là không phải, vi sư hy vọng ngươi có thể bằng vào lực lượng của mình khuất phục đám người đó.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Cho nên trước đưa ngươi một sản nghiệp không tính lớn để luyện tay, nhìn xem ngươi có thể đứng vững gót chân không.
Ông chỉ vào vị trí Đông Đạo phủ trên địa đồ mới nãy ông đánh dấu, nói:
- Trong Đông Đạo phủ ra thành không bao xa có một khoáng sản, khoáng sản lấy sản xuất mỏ vàng làm chính, nhưng ngẫu nhiên có đào ra linh thạch.
- Nơi này xem như là một trong số sản nghiệp khổng lồ của vi sư, ngươi đi trước thử xem. Ở đó có lẽ ngươi sẽ gặp các loại tình huống nhưng phải tự mình xử lý.
Lý Nguyên Bạch trầm giọng nói:
- Sư môn, vi sư đều sẽ không giúp gì cho ngươi, xem như là thử thách ngươi.
Lục Nguyên gật đầu, đáp:
- Vâng!
Sản nghiệp khổng lồ của sư phụ theo luật do hắn kế thừa.
Nhưng đầu năm nay người ngó trộm sản nghiệp khổng lồ của sư phụ không ít.
Có người minh đến, ví dụ Tư Mã Trường Bạch.
Có người âm thầm phá rối, đám người núp trong bóng tối tạm thời tìm không thấy.
Đa số hoặc cho rằng mình tuổi nhỏ dễ khi dễ, hì hì, đến lúc ấy sẽ cho các ngươi biết ta có phải là tuổi nhỏ dễ ăn hiếp không.
Lục Nguyên đi ra gian phòng, căn phòng lập tức yên lặng.
Lý Nguyên Bạch chắp tay sau lưng đứng đó, ngẩn ngơ nhìn Thùy Mộ linh kiếm treo trên tường. Ông bước đến cạnh Thùy Mộ linh kiếm, rút ra thân kiếm một thước, thân kiếm ảm đạm. Ông búng tay bắn.