Nghe sư phụ nói nho chi văn minh ra một Lý Thái Sử kinh tài tuyệt
diễm, môn hạ của hai phó chủ văn minh đều động lòng, muốn nhìn xem Lý
Thái Sử tuyệt vời cỡ nào nên đều chạy tới.
Khi họ đến thì nghe Mạnh Vi muốn so đấu chiêu thức với Lý Thái Sử, cho nên lên tiếng muốn xem cuộc chiến.
Đám người đều là sư huynh đệ một văn minh, bình thường quan hệ thân thiết nên tất nhiên đồng ý cho họ đứng xem.
Mạnh Vi và Lục Nguyên đứng đối diện nhau.
Hai người giơ tay hành lễ xong Mạnh Vi nói:
- Vậy sư huynh ta ra tay trước.
Gã giơ tay đánh ra một quyển tiên thư. Tiên thư là binh khí của nho
chi văn minh, tựa như tiên kiếm của Kiếm Môn vậy. Tiên thư của gã là do
Nho Chi phó chủ văn minh truyền xuống, tên gọi Truyền Mạnh Tiên Thư.
Tiên thư mở ra đánh hướng Lục Nguyên.
Lục Nguyên định vận Dưỡng Ngô tiên kiếm đánh trả nhưng nghĩ lại bây
giờ thân phận của mình là Lý Thái Sử thì tất nhiên không thể dùng kiếm,
nên dùng sách làm binh khí.
Nếu lấy sách làm binh khí thì phải dùng Truyền Chính Tiên Thư, đây là Nho Chi phó chủ văn minh giao cho mình.
Chớp mắt Lục Nguyên lấy ra Truyền Chính Tiên Thư.
Truyền Mạnh Tiên Thư của Mạnh Vi đánh tới, Truyền Chính Tiên Thư của
Lục Nguyên phản kích. Ánh mắt Lục Nguyên cao minh, biết đối phương công
kích nơi nào nhưng mới đầu cách dùng không quen lắm, hắn cảm giác rõ
ràng Truyền Chính Tiên Thư và Dưỡng Ngô tiên kiếm hoàn toàn khác nhau.
Một cái là kiếm, một là sách, hình dạng và bên trong binh khí đêu khác,
lúc mới bắt đầu sử dụng không tiện tay.
Mới đầu mấy chiêu Mạnh Vi hơi chiếm ưu thế, thầm nhủ sư phụ nói năng
lực chiêu thức của Lý sư đệ đến đỉnh mà sao đấu thì chỉ có thế thôi.
Không lẽ sư phụ nhìn lầm rồi?
Mấy chiêu đầu qua đi Lục Nguyên nhanh chóng thích ứng binh khí loại tiên thư này.
Hắn phát hiện chiều dài và độ rộng của tiên thư rất khác với kiếm,
đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai là kiếm cố định mà sách thì có thể
lật, thêm rất nhiều biến hóa, Lục Nguyên luôn thích ứng những biến đổi
này.
Năng lực chiêu thức của Lục Nguyên cao tuyệt, đã vượt qua những người thế giới cảnh khác nhiều, bắt đầu mấy chiêu không quen thuộc nên hơi
chật vật, mười mấy chiêu sau hơi hiểu binh khí tiên thư rồi, đã tới lúc
phản kích. Lục Nguyên giơ tay đánh ra thư tịch nhất tuyến thiên.
Thư tịch nhất tuyến thiên và kiếm thuật nhất tuyến thiên cơ bản giống nhau nhưng một cái là tiên thư, một cái là tiên kiếm, binh khí khác
biệt.
Mạnh Vi cười ha hả nói:
- Lý sư đệ, thư tịch nhất tuyến thiên không có gì ghê gớm đâu!
Gã vừa nói ra câu này lập tức phát hiện có điều lạ.
Gã thấy thư tịch nhất tuyến thiên của sư đệ Lý Thái Sử liên tiếp
thuấn di, cái này không có gì đáng gờm, Mạnh Vi cũng biết nhưng gã liền
thấy không thích hợp.
Thư tịch nhất tuyến thiên mười lần thuấn di không có gì, mười lăm lần thuấn di không đáng là gì, hai mươi lần thuấn di vẫn không có gì lạ,
hai mươi lăm lần thuấn di thì cực kỳ khó, ba mươi lần thuấn di là khó
khăn không thể tưởng tượng, ba mươi lăm lần thuấn di, làm sao có thể!
Làm sao có thể ba mươi lăm lần thuấn di được! Thêm ba mươi bảy lần thuấn di mới ngừng lại.
Nếu gã biết Lục Nguyên dùng kiếm cực hạn là bốn mươi lần thuấn di,
bây giờ dùng tiên thư chứ không phải tiên kiếm cho nên mới thiếu đi ba
lần thì không biết sẽ kinh sợ đến mức nào.
Lục Nguyên vừa ra chiêu, Mạnh Vi liền biết mình kém xa không bằng, đã thua.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lục Nguyên dùng binh khí loại tiên thư,
chơi rất tiện tay. Chơi xong thư tịch nhất tuyến thiên tiếp ba mươi bảy
lần thuấn di rồi Lục Nguyên bắt đầu đem kiếm thuật chuyển qua mặt thư
tịch, dù gì là tùy tay chơi đùa.
Kiếm thuật, yến hồi thiểm! Hóa thành thư thuật, yến hồi thiểm!
Kiếm thuật, tam cực quy nhất thức! Hóa thành thư thuật, tam cực quy
nhất thức! Không đúng, thuận tay cũng chơi ngũ cực quy nhất thức một lần đi! Không sử dụng kiểu chơi bá đạo lục cực quy nhất thức.
Kiếm thuật, phồn hoa quá nhãn khai nhất quý! Hóa thành thư thuật, phồn hoa quá nhãn khai nhất quý!
Kiếm thuật, kham khổ nhất kiếm! Hóa thành thư thuật, kham khổ nhất
kiếm! Một kiếm này thật ra là tuyệt học của Chu Thanh Huyền, chiêu thức
của gã rất thê lương.
Kiếm thuật, tuyệt vân khí, phụ thanh thiên! Hóa thành thư thuật,
tuyệt vân khí, phụ thanh thiên! Một kiếm này là tuyệt học của Kiếm Chi
Tử, kiếm thuật của Lục Nguyên vốn là không chỗ nào không bao gồm, thấy
Kiếm Chi Tử dùng ciêu này một lần không dùng lại mới là quái. Lục Nguyên chơi sung sướng đầm đìa, đem một số kiếm thuật mình từng thấy hóa thành thư thuật. Kiếm thuật của Lục Nguyên quá rộng quá mênh mông, gần như
vượt qua cực hạn của bất cứ ai. Hắn tùy ý rút một ít chiêu thức biến
thành thư thuật, người đứng xem không ai thấy ra đó chính là kiếm thuật.
Thật ra người có ánh mắt không có tinh thần xem kỹ, đám người đứng xem sắp đổ mồ hôi hột rồi.
Dù là Khổng Ni, Túc Nguyệt Miên hay đệ tử hai phó chủ văn minh khác như Khổng Minh Đức đều giống vậy.
Chiêu thức của Lục Nguyên thật xảo thật diệu, tinh tuyệt vô song. Nếu chỉ là như vậy thì thôi, nhưng đám Khổng Minh Đức đứng xem không tự chủ được sinh ra một loại thư thuật của đối phương vượt xa cảm giác của
mình, khiến họ muốn bái phục, loại cảm giác này làm họ chấn kinh.
Nhìn từng chiêu từng thức của Lục Nguyên, họ chỉ có nước cảm thán,
trong thiên địa lại có thư thuật như vậy. Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt
Miên thế mới hiểu tại sao Nho Chi phó chủ văn minh nói Lý sư đệ Lý Thái
Sử năng lực chiêu thức cách đấu đã đến đỉnh, không cần tăng lên nữa, đến mức này đúng là đỉnh rồi.
Không chút nghi ngờ, Mạnh Vi thua.
Khổng Minh Đức tặc lưỡi nói:
- Quá mạnh, quá mạnh, chiêu thức của Lý Thái Sử sư đệ thật là ghê
gớm. Trong nho chi văn minh bên dưới văn minh cảnh chiêu thức mạnh nhất
chắc chính là người này.
Đó là lời khen cỡ nào.
Bên cạnh Khổng Minh Đức một người nói:
- Khổng sư huynh, năm đó ngươi từ thế giới cảnh thất tầng thăng lên
thế giới cảnh bát tầng, tiểu thiên thế giới là gấp bốn lần người bình
thường cũng tuyệt lắm rồi.
Cái này gãi trúng chỗ ngứa của Khổng Minh Đức.
Năm đó căn duyên của gã sâu, lúc thăng lên thế giới cảnh bát tầng thì tiểu thiên thế giới là gấp bốn lần người thường, luôn vì thế kiêu ngạo, kỷ lục ở trong nho chi văn minh thật lâu không người phá được. Khổng
Minh Đức thầm nghĩ rằng, không sai, năng lực chiêu thức cách đấu của Lý
Thái Sử đúng là rất mạnh nhưng căn cơ chắc không sâu bằng mình. Năm đó
tiểu thiên thế giới của mình to gấp bốn lần người bình thường vẫn không
ai phá được.
Thắng bại đến giờ đã phân ra.
Chính lúc này, bên tai Lục Nguyên truyền đến một truyền âm.
Là Nho Chi phó chủ văn minh truyền âm.
"Lục Nguyên, mới rồi nhận được tin tức, Hoang Chi Tử kéo theo một số
người tấn công Kiếm Môn, muốn triệt để hủy diệt Kiếm Môn, mọi người
không kịp phản ứng."
"Cái gì!" Lục Nguyên giật nảy mình.
"Ngươi đừng sốt ruột, lúc Hoang Chi Tử sắp thành công thì bỗng xuất
hiện một người đàn ông trung niên dùng kiếm khổ bi, kiếm pháp rất tuyệt, đấu với Hoang Chi Tử mà chỉ yếu thế một chút. Rồi người đàn ông trung
niên dùng kiếm khổ bi đó đem Kiếm Môn thu vào trong tiểu thiên thế giới
biến mất. Kiếm Môn thế là biến mất, trong phút chốc không có tin tức, mà Hoang Chi Tử cũng không đuổi kịp."