Khi Lục Nguyên suy tư về Ám Chi Tử thì Hoang Chi Tử và Côn Bằng Vương đã đấu với nhau.
Hai người đánh nhau cực kỳ đặc sắc.
Một là hạng hai Thiên Bảng, một là kỷ nguyên chi tử thực lực tăng nhanh.
Lần này giao đấu vô số chiêu thức cấp văn minh đánh ra, mặc dù chỉ có
thể phát huy tối đa hai phần uy lực nhưng cũng là trận chiến đặc sắc.
Lục Nguyên ở một bên xem thấy rất hấp dẫn, lúc đó hắn đấu cùng cao thủ
Năm Mươi Thiên Bảng hạng bảy Mộ Dung Hồng Lệ chỉ thấy tuyệt học hồng lệ
của nàng rất hay, nhưng so với Hoang Chi Tử và Côn Bằng Vương đấu nhau
thì không bằng. Hồn lệ của Mộ Dung Hồng Lệ như là múa búa trước cửa Lỗ
Bang.
Hơn nữa lúc đánh nhau Lục Nguyên phát hiện thực lực của
Hoang Chi Tử trên cả Côn Bằng Vương, chắc cỡ bằng hắn luyện thành tâm
chi thiết tắc, ngang ngửa nhau.
Côn Bằng Vương là người có kinh
nghiệm dày dạn không khả năng không phát hiện điều này, thực lực của
Hoang Chi Tử đúng là trên gã, gã bắt đầu muốn dựa vào kinh nghiệm chiến
đấu lấy lại cân bằng nhưng bất đặc dĩ kéo không được. Không chỉ không
cân bằng được mà dần rơi vào kích vọng thiên mệnh thần kích của Hoang
Chi Tử.
Nhưng Côn Bằng Vương nổi tiếng lâu như vậy tất nhiên là
có thủ đoạn, gã bỗng rống to, vô số lông chim tạc nổ, gã như mũi tên
chạy thoát, đánh không lại bỏ trốn là cách hành động của gã.
Mắt thấy Côn Bằng Vương định trốn, bỗng nhiên người gã cứng đờ khựng giữa không trung.
Hoang Chi Tử nhàn nhã nói:
- Vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao có mùi vị như thế nào?
Côn Bằng Vương hú dài:
- Vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao!?
- Đúng vậy, là vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao.
Hoang Chi Tử cười khẽ nói:
- Ngươi luôn lấy lông chim làm tuyệt chiêu, lại không ngờ ta sớm âm thầm
ra tay, ẩn giấu vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao chờ ngươi tốn liền dùng để giết ngươi.
Cuối cùng Hoang Chi Tử vẫn là giết chết Côn Bằng
Vương, đương nhiên gã dẫu sao cũng là hạng hai Thiên Bảng nên trước khi
chết phản kích làm tổn thương Hoang Chi Tử. Vai phải của gã có lỗ hổng
to lớn khiến Hoang Chi Tử giảm xuống tám phần sức chiến đấu, chẳng qua
cho dù thực lực giảm tám phần thì gã dư sức đối phó Âu Dương Lạc và
Phương Chu. Dù sao mới bắt đầu Âu Dương Lạc đã bị Hoang Chi Tử trọng
thương, Phương Chu thì chỉ xếp hạng bảy thôi.
Hoang Chi Tử động, thiên mệnh thần kích trùm hướng Âu Dương Lạc, hơn mười chiêu liền giết chết gã.
Phương Chu chạy trốn, chạy vắt giò lên cổ.
Hoang Chi Tử không đuổi theo, giết chết Côn Bằng Vương hạng hai, Âu Dương Lạc hạng bốn Thiên Bảng gã đã có được nhiều ích lợi, hơn nữa bây giờ gã
không rảnh để ý Phương Chu, chỗ này còn có Lục Nguyên. Lục Nguyên là một trong đại địch của Hoang Chi Tử, sức nặng lớn hơn Phương Chu nhiều lắm.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, mỉm cười, cực kỳ tự tin nói:
- Lục Nguyên, trước đó không lâu hai chúng ta đều bị đám Côn Bằng Vương,
Âu Dương Lạc bắt, ngươi đã nói không ngờ sẽ gặp nhau dưới tình huống như vậy. Bây giờ ta cũng muốn nói một tiếng, không ngờ sẽ gặp nhau dưới
tình huống như vậy.
Hoang Chi Tử có chút đắc ý.
Khi Hoang
Chi Tử cực kỳ đắc ý chém giết hai cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng thì Lục
Nguyên đang nhanh chóng dung luyện bắc minh chi vũ, phải nhanh lên, nếu
không thì bị bắc minh chi vũ giam cầm coi như thực lực có vượt qua Côn
Bằng Vương cũng phát huy không được. Bắc minh chi vũ rất là lạ, Côn Bằng Vương chết rồi mà nó vẫn không giảm bớt tác dụng.
Phải nhanh lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Mây giờ còn một trăm giây, có kịp không?
Năm mươi giây.
Khi năm mươi giây thì Hoang Chi Tử đã đi hướng bên này.
Hoang Chi Tử làm sao không đắc ý cho được?
Gã mới giết chết không phải nhân vật bình thường mà là Côn Bằng Vương hạng hai, Âu Dương Lạc hạng bốn trong Thiên Bảng.
Cường giả mạnh nhất trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đều bị gã giết chết.
Chỉ dựa vào trận này gã có thể danh chấn chư thiên vạn giới.
Hơn nữa nổi tiếng lần này khác với trước.
Lúc trước nổi tiếng là mọi người biết có người như vậy, biết thực lực kẻ đó lớn.
Nhưng bây giờ nổi tiếng thật sự là uy lâm vạn giới, đăng đạt chí tôn.
Hơn nữa đây là một đợt phản kích cực kỳ tuyệt vời, ban đầu bị bắt đầu sau
lấy thiên mệnh thần kích bị thương Âu Dương Lạc, rồi lại đấu cùng Côn
Bằng Vương chiếm ưu thế cuối cùng khi Côn Bằng Vương bỏ trốn, cùng vạn
cổ hồng hoang nhất vũ mao khiến gã không thể trốn thoát, cuối cùng chém
chết gã.
Hoang Chi Tử có chút đắc ý, và lần này gã thu hoạch rất
nhiều chỗ tốt. Hai cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng năm hàng đầu chết để lại
biết bao ích lợi, tích lũy rất nhiều, nhưng gã phải trước tiên giết chết Lục Nguyên đã.
Gã đắc ý cất bước hướng vu tổ tế đàn, từng bước từng bước tới gần Lục Nguyên:
- Lục Nguyên, không cần giả bộ hôn mê, ngươi đã tình rồi, vu tùng chi
thuật của Âu Dương Lạc sớm ngừng, sao ngươi bất tỉnh được chứ? Chắc bây
giờ ngươi rất khổ sở nhỉ, tại sao ngươi vẫn còn bị bắc minh chi vũ giam
cầm chứ gì?
Lục Nguyên bất đắc dĩ mở mắt ra, hắn đúng là rất khổ sở.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên. Lục Nguyên bất đắc dĩ nhìn lại.
Hoang Chi Tử nhìn lướt qua, ở phía xa Dưỡng Ngô tiên kiếm và hồng hoang thần
kích đặt cùng một chỗ, đều là bị Côn Bằng Vương bắt để ở đó, hồng hoang
thần kích binh khí thần cấp đè lên, Dưỡng Ngô tiên kiếm bị áp chế.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Con người của ngươi giống như binh khí của ngươi vậy, chỉ có nước bị ta đè ép thôi. Lục Nguyên, ngươi là một kẻ có tiềm lực đủ làm đá lót chân
ch ota, đúng quy cách hơn Kiếm Chi Tử.
Lục Nguyên nhìn Hoang Chi Tử, nói:
- Hoang Chi Tử, ta biết một bí mật liên quan hoang và kiếm, biết tại sao
chủ thái cổ văn minh chỉ được đến năm pháp lực kỷ nguyên mà không được
đến đáng lẽ ra là mười pháp lực kỷ nguyên.
Năm mươi giây không
tính quá lâu, nói đơn giản là bắc minh chi vũ tứi giờ phút mấu chốt mở
ra nhưng Lục Nguyên không vội vã, làm bộ nhưng nó chưa mở ra. Hắn không
hiểu tại sao chủ thái cổ văn minh không được mười pháp lực kỷ nguyên,
nguyên nhân nói lời này là gì? Đơn giản thôi, kéo thời gian. Không đúng, nói chính xác hơn là khiến Hoang Chi Tử nghĩ rằng hắn kéo thời gian.
Hoang Chi Tử nghĩ rằng hắn kéo thời gian thì sẽ cho rằng hắn không có thủ đoạn.
Chỉ cần Hoang Chi Tử có chủ kiến là cơ hội của mình tới.
Khóe môi Hoang Chi Tử nhếch lên, nói:
- Lục Nguyên, bí mật của hoang và kiếm ta không cần biết, ngươi muốn kéo
dài thời gian hả? Tiếc rằng muộn quá rồi, ta đại biểu thiên mệnh, đánh
chết ngươi. Khí vận của ngươi rồi sẽ thuộc về ta, ta tuyên án ngươi, tử
hình, chết đi cho ta đồ tạp chủng!
Thiên mệnh thần kích của Hoang Chi Tử đâm thẳng tới, đâm vào người Lục Nguyên, pháp lực to lớn chớp mắt ùa vào thân thể hắn.
Hoang Chi Tử cười lạnh nhìn Lục Nguyên, hắn đã hết đường xoay sở rồi, pháp
lực trong người hắn là đông lại, Lục Nguyên xong đời rồi.
Pháp lực đông lại đại biểu vẫn bị bắc minh chi vũ giam cầm, đại biểu cho hắn không thể phản kích.
Trong chớp mắt một luồng kiếm quang kinh! Tuyệt! Cô! Độc! Hàn! Lãnh! Ngạo! Diệt! Không! Tịch! Tử! Bỗng nhiên hiện ra.
Đó là kinh thiên nhất kiếm!
Đó là tuyệt diệt nhất kiếm!
Đó là cực cô nhất kiếm!
Đó là độc lai độc vãng nhất kiếm!
Đó là hàn chi cực nhất kiếm!
Đó là lãnh đến đỉnh điểm nhất kiếm!
Đây chính là siêu cấp sát chiêu của Lục Nguyên, tuyệt sát nhất kiếm!
Trong chớp mắt Hoang Chi Tử chỉ có một cảm giác. Ngạo! Diệt! Không! Tịch! Tử!