Phi Vệ hoảng sợ bật thốt:
- Có chuyện gì vậy?
Tửu Tiên Nhân sắc mặt âm trầm.
Mộ Dung Hồng Lệ nói ra suy đoán:
- Thế giới côn bằng đang sụp đổ.
- Sao có thể? Côn Bằng Vương không chết thì thế giới côn bằng sẽ không đổ.
Phi Vệ hoảng sợ nói:
- Hạng nhất Thiên Bảng Vô Thượng Cổ Thủy không đến đây, Côn Bằng Vương ở
trong thế giới côn bằng là vô địch mới đúng, ai có thể giết được gã?
Không lẽ là xếp hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch ư? Nhưng Mặc Sĩ Tịch Mịch từng
thua dưới tay Côn Bằng Vương ba lần, đều kém một chiêu, hắn muốn thắng
Côn Bằng Vương thì rất khó, huống chi Côn Bằng Vương có tốc độ nhanh
nhất Thiên Bảng, sao mà chết được?
Tửu Tiên Nhân cũng hoảng sợ nói:
- Sao xảy ra được chứ?
Mộ Dung Hồng Lệ bình tĩnh nói:
- Mọi chuyện đều có khả năng.
Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, từng khối vách thế giới rơi vào lòng bàn tay
nàng, nhẹ như lông chim lại rất chắc chắn. Mộ Dung Hồng Lệ khẽ thở dài,
Côn Bằng Vương hạng hai Thiên Bảng, xóa tên.
Trên bầu trời con chim, đủ các loại điểu chi thành, đủ các thứ điểu yêu đều như phát điên.
Những điểu yêu không cảm giác nhanh bằng Mộ Dung Hồng Lệ, nhưng thế giới côn
bằng là nơi chúng sinh trưởng từ đời này đến đời khác, thế giới sụp đổ
đương nhiên chúng có cảm giác được. Chúng đời đời sống tại đây, các điểu yêu cực kỳ kinh hoàng, điểu yêu có yêu lực cường đại thế giới cảnh thì
thúc đẩy pháp lực bảo vệ thành trì của mình, bao lại một khoảnh trời.
Đây là do tiểu thiên thế giới mới sụp đổ không tính nghiêm trọng, nếu là kỷ nguyên đổ thì mới khủng bố. Lúc ấy đừng nói là thế giới cảnh, dù là
văn minh cảnh cũng không thể nào bảo vệ người khác, đó là thiên địa đại
kiếp nạn, chỉ mình văn minh cảnh mới thoát được, người khác đều chết hết không chừa một ai, không có ngoại lệ.
Cùng lúc đó, trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch và hạng bốn Vô Ảnh Nhân
Phương Truy Thủ không ngừng truy tìm tung tích của Côn Bằng Vương.
Mặc Sĩ Tịch Mịch ho ra máu, trước khi văn minh chi thể xuất hiện thì gã có
khiêu chiến một văn minh cảnh nên chịu chút vết thương, đến bây giờ còn
chưa lành, kết quả lúc này văn minh chi thể xuất hiện. Chính vì gã bị
thương nên mới luôn ngay mặt tranh hùng với Côn Bằng Vương, định cùng gã một người chia một văn minh chi thể.
Lần này gã phát hiện Hoang
Chi Tử, Lục Nguyên mỗi người giữ một văn minh chi thể đều bị Côn Bằng
Vương cướp mất, thế nên mới sốt ruột, cho dù Côn Bằng Vương có mạnh hơn
nữa cũng phải liều mạng.
Gã và Phương Truy Thủ đang đi tìm Côn Bằng Vương, kết quả là thế giới côn bằng đang sụp đổ.
Kẻ thù cũ Côn Bằng Vương của mình chết rồi!
Mặc Sĩ Tịch Mịch vô cùng kinh ngạc, gã rất muốn xem đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì thế giới côn bằng bắt đầu sụp đổ nên gã thiết lập nhiều trinh sát
cũng biến mất, có Phương Truy Thủ ở rất nhanh chạy tới chỗ vu tổ tế đàn.
- Côn Bằng Vương thật sự chết rồi, đó là Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đấu nhau.
Phương Truy Thủ quát to:
- Ha ha, không ngờ Côn Bằng Vương đã chết, chúng ta hên rồi, hai văn minh chi thể đều sẽ rơi vào tay hai ta!
Mặc Sĩ Tịch Mịch lắc đầu, nói:
- Ngươi nhìn kỹ Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đánh nhau đi.
Phương Truy Thủ thắc mắc nhìn sang, qua một lúc mới sợ hãi nói:
- Thực lực hiện nay của họ mạnh quá, không tính bị thương thì đã vượt qua Côn Bằng Vương rồi!
- Đúng vậy, xem ra Côn Bằng Vương là chết trong tay Hoang Chi Tử hặc là Lục Nguyên.
Mặc Sĩ Tịch Mịch nói:
- Lấy thương thế hiện tại của ta đánh không lại người nào trong đó, dù
sức chiến đấu của ngươi hoàn chỉnh cũng không đấu lại đâu, vậy nên chúng ta đành chờ đợi xem phút cuối có thể thừa dịp không.
Lục Nguyên và Hoang Chi Tử vẫn còn đang đánh nhau.
Lần thứ ba tức là ở trong văn minh thánh địa, mình và đám Hoa pháp Thánh
lấy tám địch một, Hoa pháp Thánh làm trung tâm mới chiến thắng Hoang Chi Tử, nhưng dù là vậy thì gã cũng cướp đi hai phần hỗn độn văn minh mảnh
vỡ, rồi mới thong dong rời đi, từ đó có thể thấy Hoang Chi Tử lợi hại.
Tiếp theo mình luôn tu hành, tăng lên thực lực, từ có thể đỡ một chỉ cấp văn minh bắt đầu cho đến ở trong Thiên Bảng không ngừng tăng sức mạnh, ngày càng cường hơn nhưng vẫn luôn lắng nghe tin tức về Hoang Chi Tử. Biết
Hoang Chi Tử luôn rất là mạnh, trong Thiên bảng luôn xếp hạng trên mình.
Bây giờ là lần thứ tư đụng độ.
Lần thứ tư đối diện Hoang Chi Tử bị mình vây khốn.
Ha ha ha ha, cùng Hoang Chi Tử đánh nhiều phen như vậy xem như chiếm ưu thế một lần.
Đương nhiên lần này thì thực lực của mình và Hoang Chi Tử sàn sàn như nhau,
nhưng do gã bị thương trước lại bị mình đánh lén mới đưa đến cục diện
này.
Ha ha ha ha, sảng khoái.
Lục Nguyên sảng kháoi trong
lòng, cầm kiếm lại ổn định lạ thường, không có một chút sơ hở, tinh thần hoàn toàn cùng kiếm hợp làm một, mỗi nhát kiếm diệu lạ lùng, chuẩn lạ
lùng, huyền ảo lạ lùng.
Hoang Chi Tử không có chút cơ hội lật ngược, hoàn toàn bị kiếm chiêu ổn định của Lục Nguyên khắc chết.
Kiếm quang chớp mắt đâm vào ngực Hoang Chi Tử, trước kiếm đâm xuyên.
Hoang Chi Tử lần thứ hai bị thương, nhưng là vết thương phụ, gã ba lần bị thương mà chẳng tỏ ra kinh hoàng chút nào.
Gã lạnh lùng nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi tiêu rồi.
Trên đầu gã hiện ra một thôn tự, và thôn thiên phệ địa quyết vận chuyển.
Chớp mắt pháp lực của Lục Nguyên liên miên bất tận thoát ra tiến vào
người Hoang Chi Tử.
- Thật là pháp lực chính khí, đây là pháp lực mà ta hấp thu sướng nhất, chính khí, trần ngập cảm giác sắc bén.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nở nụ cười đắc thắng nói:
- Mặc dù ngươi đâm trúng ta nhưng ngươi đã thua, bởi vì ngươi không hiểu
sự lợi hại thôn thiên phệ địa quyết của ta. Thôn thiên phệ địa quyết một khi đã vận chuyển thì có thể hấp thu pháp lực của đối phương. Lý do bắc minh chi vũ mất đi tác dụng là bởi vì pháp lực bên trên nó bị ta hút
sạch, bây giờ ngươi dám đâm một kiếm vào người ta, nay pháp lực của
ngươi đã bị ta hút đi rồi.
Lục Nguyên phát hiện pháp lực của mình liên tục bị Hoang Chi Tử hút đi thì giật mình, muốn rút kiếm ra nhưng không được.