Lục Nguyên tức cười, nếu lúc mới bắt đầu họ lấy bốn đánh một còn khả năng đối phó được hắn, nhưng mới đầu xem thường hắn, kết quả từng tên tấn công, đã khiến hắn hiểu nhược điểm hai người Triệu Thư Tam, Hàn Họa Tứ, giờ muốn làm gì được hắn thì đúng là buồn cười.
Kiếm pháp không biến đổi, lại là một chiêu ‘Cuồng Phong Quá Cảnh’ đâm thẳng hướng Hàn Họa Tứ và Triệu Thư Tam. Tay lật lại, chiêu ‘Phong Bất Khả Truy’ đánh về Tấn Cầm Nhất, Ngụy Kỳ Nhị.
Lúc này trên lôi đài đằng trước Tư Mã kiếm quán.
Một mình Lục Nguyên, một thanh trường kiếm đem Tấn Cầm Nhất, Ngụy Kỳ Nhị, Triệu Thư Tam, Hàn Họa Tứ cuốn vào kiếm quyển. Kỳ thực lúc mới đầu bốn người liên hợp thì còn chiếm chút ưu thế, nhưng Lục Nguyên lập tức tìm ra sơ hở của họ.
Tấn Cầm Nhất là dùng cầm, gã bắn cầm huyền phát ra từng chiêu công kích ngự khí ly thể. Nhưng chỉ cần chú ý động tác ngón tay của gã là phát hiện ra gã công kích chỗ nào. Nếu dùng Cuồng Phong Quá Cảnh không ngừng trùng kích cầm huyền của gã thì gã bị ảnh hưởng ngay. Chiêu thức công kích cần dùng cầm huyền pháp lực ngự khí ly thể sẽ có sơ hở.
Ngụy Kỳ Nhị là dùng quân cờ đen trắng công kích hắn, nhưng rắc rối lớn nhất của lão là không thể gần người, một khi bị tới gần thì sức chiến đấu sẽ yếu.
Triệu Thư Tam dùng bút lông, bút pháp mạnh mẽ chặt chém, khuyết điểm là bút lông của gã chỉ dài một thước, còn Dưỡng Ngô kiếm thì ba thước ba phân. Hắn lợi dụng binh khí dài đủ xoay sở.
Cuộn tranh của Hàn Họa Tứ thi triển Đại Họa Thiên Hạ kiếm pháp dùng là kiếm pháp, khuyết điểm càng dễ thấy. Đại họa thiên hạ nên có khí độ của đại họa thiên hạ, không phải người bình thường có thể thi triển ra được, cần người sử dụng có đại khí phách. Khí chất của Hàn Họa Tứ không hợp với khí phách Đại Họa Thiên Hạ kiếm pháp.
Sơ hở của bốn người này một khi bị tìm ra thì Lục Nguyên thả tay chân thi triển kiếm chiêu, dần đem bốn người cuốn vào kiếm quyển của mình.
Quần chúng đứng xem ngẩn ngơ ra đó.
Không ngờ Lục Nguyên dựa vào trường kiếm trong tay cứng rắn áp chế bốn môn khách cầm kỳ thư họa vào kiếm quyển.
Tư Mã Trường Phong thì hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì. Lúc mới bắt đầu bị thiếu niên lười quậy còn tưởng chẳng có việc gì, gã có chủ tướng mười cửa, cố ý mời mười vị cao thủ đến, chắc chắn có thể tóm lấy Lục Nguyên. Kết quả hay lắm, đầu tiên là sáu người Tư Mã Bác đến, cho rằng đám Tư Mã Bác có thể bắt lấy thiếu niên lười. Có hai ngờ sáu người Tư Mã Bác đụng phải Lục Nguyên thì không có cả can đảm ra tay. Tiếp theo là cầm kỳ thư họa tiến đến, bốn người là chủ tướng bốn cửa sau, là tán tu nổi danh đã lâu, danh tiếng to gấp mấy lần so với Tây Châu tam cự kiếm. Kết quả bốn người liên hợp thế mà bị thiếu niên lười dựa vào một thanh trường kiếm áp chế chặt chẽ.
Không thể tin, tuyệt đối không thể tin!
Sáu người Lý Nguyên Bạch chỉ thấy miệng đắng chát. Tư Mã Bác tự nhận gã là một trong đệ tử chân truyền nhưng thực lực cách Lục Nguyên không biết xa bao nhiêu. Tư Mã Hạo thì là câm nín khóc thầm, trước kia gã còn muốn cướp vị trí đệ tử chân truyền của Lục Nguyên, cho rằng hắn là dễ bị ăn hiếp nhất trong đệ tử chân truyền. Bây giờ xem ra Lục Nguyên mới là thứ khó chọc nhất trong đệ tử chân truyền.
Còn bốn người Tấn Cầm Nhất thì thầm kêu khổ. Bốn người họ lúc mới bắt đầu chiến đấu cho rằng chỉ là đệ tử hậu bối mà thôi, còn cái gì mà kiếm thuật tinh diệu, họ xuất thân là tán tu không mấy để ý. Người ta là đệ tử chân truyền danh môn, dù sao cũng có chút tài năng chứ. Đệ tử chân truyền danh môn xuất thân cao quý, tất nhiên khác với tán tu cha không thương mẹ không yêu.
Bốn người Tấn Cầm Nhất gặp qua không ít đệ tử chân truyền danh môn, nhưng đó giờ không đụng phải như Lục Nguyên kiếm thuật tinh diệu đến mức này. Một thanh trường kiếm đã giam cầm bốn người, điều này thật là không thể tưởng tượng. Họ muốn dùng hết cách thoát khỏi kiếm quyển này nhưng võng kiếm như mây, khiến chúng muốn thoát không được.
Hơn nữa chúng phát hiện không thể khống chế thân thể, dường như bị kiếm thế ảnh hưởng.
Chết tiệt, một hậu bối sao lại có kiếm thuật tuyệt vời như vậy!
Lúc này trường kiếm Lục Nguyên múa may.
Kiếm chiêu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm không ngừng thi triển ra. Bốn đối thủ đã bị hắn cuốn vào kiếm quyển, tiếp theo cực kỳ đơn giản.
Hắn nhìn Tư Mã Bác bên cạnh, nói:
- A, sáu người các ngươi giờ muốn ra tay không? Nếu muốn cũng không sao, cứ tới đây đi.
Đám Tư Mã Bác cùng rơi lệ.
Sáu người họ đã cảm giác được, dù họ có tham gia vào cũng không khả năng địch nổi Lục Nguyên.
Kiếm thuật Lục Nguyên quá mức tuyệt diệu.
Kiếm thuật như vậy!
- Triệt kiếm!
Kiếm Lục Nguyên động, Dưỡng Ngô kiếm khoảnh khắc rạch một vệt dài. Tùy theo luồng kiếm quang, bốn phía bắn vết máu. Cổ tay bốn người cầm kỳ thư họa cùng bị cắt đứt gân mạch, hơn nữa nhìn kỹ sẽ thấy vết thương đứt gân cùng một vị trí.
Tấn Cầm Nhất, Ngụy Kỳ Nhị, Triệu Thư Tam, Hàn Họa Tứ đều hít ngụm khí lạnh. Thiếu niên này kiếm thuật thật quá tinh diệu, có thể cắt cùng một vị trí gân mạch bốn người, không lệch một ly, khống chế đối với trường kiếm đã đến tình trạng này.
Cuộc chiến đến đây là kết thúc.
Gân mạch khá trọng yếu với tu tiên giả, tại luyện thể kỳ thì thân thể còn có khả năng tự động tu sửa tàn chi, tự nối lại gân mạch. Nhưng ở luyện khí kỳ một khi gân mạch bị cắt đứt thì sức chiến đấu tổn hao lớn. Tu tiên giới có không ít linh dược có thể tu bổ gân mạch nhưng cần thời gian rất dài trở về như cũ. Ít nhất trong mấy tháng, bốn người cầm kỳ thư họa đã đánh mất sức chiến đấu.
Cho nên trận này họ thua.
Nguyên nhân Lục Nguyên không giết luôn là vì môn quy Hoa Sơn. Hoa Sơn môn quy điều thứ ba, nội bộ tranh đấu, tàn hại đồng môn. Lúc trước Tư Mã Trường Bạch muốn mưu sát hắn lau sạch cái đuôi, không bắt được đuôi cáo của gã, hết cách. Nếu bây giờ hắn tại chỗ này giết chết cầm kỳ thư họa, tuy bốn người này chỉ là môn khách Hoa Sơn nhưng cũng xem như đồng môn, dù sư phụ Lý Nguyên Bạch có muốn bảo vệ hắn cũng khó được. Đến lúc ấy nhẹ thì đi Tư Quá Nhai, nặng thì trục xuất sư môn.
Môn quy Hoa Sơn ngũ đại giới vô cùng nghiêm ngặt, không người có thể phạm.
Danh môn chính phái là danh môn chính phái.
Quy tắc là quy tắc.
Mọi người ở mặt ngoài nhất định phải chơi trong vòng quy tắc, nếu muốn nhảy ra khỏi vòng quy tắc thì cũng được, nhưng đừng để bị người bắt đuôi, nếu không thì, hì hì, đến lúc đó thảm lắm. Đây chính là quy tắc trò chơi, kỳ thực có quy tắc trò chơi cũng tốt, mọi người đều sẽ đùa trong vòng, ngẫu nhiên nhảy ra khỏi quy tắc phải vô cùng cẩn thận, so với môn phái ma đạo không có quy tắc, cường giả sống sót, kẻ yếu đi chết thì tốt rất nhiều.
Lục Nguyên chợt phát hiện một việc khiến mình rất buồn bực. Giờ mình đá quán xong rồi, khiêu chiến cũng xong, tiếp theo nên làm gì? Không lẽ đánh một hơi nữa? phải rồi, mình có thể phóng hỏa, thiêu hết Tư Mã kiếm quán, đây là ý kiến hay.
Chỉ cần đốt lửa hủy Tư Mã kiếm quán, muốn xây dựng lại không phải chuyện đơn giản, sẽ vì một mình hắn đánh đến rớt danh tiếng, ít nhất trong thời gian ngắn Tư Mã kiếm quán nguyên khí đại thương.
Tốt lắm, vậy phóng hỏa đi.