Mục tiêu lớn thật sự của chủ thái cổ văn minh chỉ có một, đó là lập lại trật tự trong thiên địa.
Không sai, là lập lại trật tự trong thiên địa, cùng với trùng kích chủ vĩnh hằng.
Người khác hoặc là không hề biết bí mật trùng kích chủ vĩnh hằng.
Bao gồm những chủ văn minh sống còn lâu hơn cả gã, ví dụ như chủ pháp cổ văn minh, chủ tiên cổ văn minh.
Nhưng gã thì biết.
Tất cả là do lần trước đám chủ kiếm cổ văn minh đấu thiên bắt đầu, khiến
thiên cơ xuất hiện một sơ hở nhỏ, nó không bị người kiếm đạo lợi dụng,
những người khác không được đến, ngược lại là chủ thái cổ văn minh là
chủ văn minh sin hra từ kỷ nguyên này được đến ích lợi lớn.
Cũng chính vì đấu thiên cho nên chủ thái cổ văn minh có thể được đến năm pháp lực kỷ nguyên.
Đương nhiên chủ thái cổ văn minh cũng không tổn thất gì, bởi gã có được một cách khả năng trùng kích chủ vĩnh hằng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY-Y.com
Vì che giấu khả năng này mà gã phải làm mặt ngoài, phủ một tầng ngụy
trang, tầng ngụy trang đó là lập lại trật tự trong thiên địa, hoặc nói
thẳng ra là chiến tranh!
Đại chiến tranh!
Hiện nay trung ương thiên triều bình tĩnh quá lâu rồi.
Tất nhiên gã sẽ không ngu tự mình ra tay, trước khiến cho đám di thất địa làm đi.
Đây là một bàn cờ cực kỳ lớn.
Lục Nguyên hiện nay thì sao? Hắn đang trong tình trạng khó xử.
Chủ pháp cổ văn minh, Phượng Hậu chủ văn minh, Thường Nga và phó chủ thiên
mẫu văn minh, bốn người thật ra là quen biết cũ, hiếm khi cả bốn tụ tập
lại nên dắt nhau đi uống trà. Cùng đi còn có Mộng Hồ Đế Hậu và Pháp Nhất Đế Tử, nghe nói còn có vài vị cấp phó chủ văn minh. Một pháp cổ văn
minh có số lượng phó chủ văn minh khoảng mười người.
Lục Nguyên thì phát hiện mình đang ở tình trạng cực kỳ lúng túng.
Bây giờ hắn đang ngồi trên bãi cỏ pháp cổ văn minh, cách không xa Vân Tụ
Tuyết mặc áo vàng, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào nhưng trong ngọt ngào
có mấy phần sắc bén. Chung Linh thì mặc đồ trắng, mắt sáng răng trắng,
dịu dàng cười như không biết gì cả, bộ dạng rất là đơn thuần. Nhưng mà,
bản chất của Chung Linh là rất có tâm kế, lúc nàng ở Chung gia tuổi trẻ
đã nắm quyền to, hơn nữa kiếp trước còn là cấp phó chủ văn minh, không
trải qua vô số kiếp nạn thì sao làm tới cấp phó chủ văn minh được.
Tiểu Thanh áo xanh thì lúng túng đứng đó, trong ba cô gái kiến thức ít nhất chính là Việt Nữ Tiểu Thanh.
Vân Tụ Tuyết là con gái văn minh, Chung Linh tâm cơ sâu nhất, Tiểu Thanh
chỉ là thiên phú mạnh thôi chứ không còn gì khác, cho nên nàng là lúng
túng nhất.
Vân Tụ Tuyết, Chung Linh, Tiểu Thanh thành hình tam giác đứng.
Đụng tới loại tình huống này thì Lục Nguyên có thể thuyết cái gì đâu? Đương nhiên là là sang góc ngồi chơi đi.
Lục Nguyên phát hiện là hắn thà đấu với Hoang Chi Tử chơi trò chín chết một sống chứ không muốn ở đây, khó chịu quá.
Chung Linh cười thật đơn thuần nói:
- Thì ra là Vân tỷ tỷ, trước kia đã nghe nói pháp cổ văn minh có một tỷ
tỷ lan tâm tuệ chất, hôm nay gặp đúng là không bình thường.
Chung Linh nói vậy hiển nhiên không định ngay mặt đánh, Vân Tụ Tuyết tâm kế
kém xa Chung Linh nhiều, qua một lát khuôn mặt căng cứng dịu đi.
Chung Linh tâm kế sâu nhất, bây giờ dưới tay Thường Nga cai quản thuộc hạ cũ
năm đó, thủ đoạn cao siêu. Nàng thầm nghĩ, chắc Vân Tụ Tuyết là người
Lục Nguyên thật sự thích, người này nhất định phải kết giao cho tốt.
Tiểu Thanh là thanh nữ trong thất nữ phượng cổ văn minh, cần thiết lôi
kéo.
Vân Tụ Tuyết, Chung Linh, Tiểu Thanh không khí khá hòa hợp.
Lục Nguyên đổ mồ hôi lạnh càng nhiều, hắn quyết định một việc, phải đi
luyện kiếm thôi, kiếm đạo là cao nhất, hắn phải đi luyện kiếm, nhất định luyện đến tập trung tinh thần hoàn toàn.
May là qua một lúc thì
Thường Nga, phó chủ thiên mẫu văn minh và Phượng Hậu chủ văn minh đều
phải rời đi. Thường Nga vốn là không thể ở lâu được, nếu chờ Hồng tìm
tới cửa thì tiêu đời. Họ đi thì Chung Linh, Tiểu Thanh đương nhiên phải
đi cùng. Lục Nguyên thở phào một hơi, giai đoạn khó khăn rốt cuộc qua
rồi.
Ngày tháng trở về bình thường, trừ ngẫu nhiên gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Vân Tụ Tuyết.
Tiếp tục tu hành thôi, mà khoan, Bách Bại Chân Kinh.
Đột nhiên nhớ ra lúc trước mình được một quyển Bách Bại Chân Kinh, khi đó
nghe nói là do sơ tổ Kiếm Môn sáng tạo ra. Sơ tổ Kiếm Môn là người trời
sinh có đại khí vận, không hề tầm thường, cuối cùng chết dưới tay chủ
thái cổ văn minh. Năm đó sơ tổ Kiếm Môn từng sáng lập vạn bại chân kinh, có nó trong tay bị một vạn phó chủ văn minh đánh bại là có thể trùng
kích văn minh cảnh. Trước khi chết sơ tổ Kiếm Môn cảm thấy một vạn bại
thì khoa trương quá, nên y dùng hết công sức đem một vạn bại đổi thành
một trăm bại, vậy nên vạn bại chân kinh thật ra có thể đổi thành Bách
Bại Chân Kinh.
Theo sơ tổ Kiếm Môn nói thì chỉ cần bị văn minh
cảnh khác nhau đánh bại một trăm lần không chết thì có thể tu hành thành công, trùng kích văn minh cảnh.
Lúc trước bởi cách văn minh cảnh quá xa nên không nghĩ tới chuyện này, đem Bách Bại Chân Kinh gác sang
bên. Còn bây giờ thì sao? Bây giờ mình đã đến thế giới cảnh thập tầng,
có tư cách trùng kích văn minh cảnh, khó được ở trong pháp cổ văn minh.
Pháp cổ văn minh bản thân có mười văn minh cảnh, cho nên Lục Nguyên định luyện tập một chút.
Mục tiêu thứ nhất là Pháp Nhất Đế Tử, hết cách, ai bảo mình quen thân với Pháp Nhất Đế Tử làm chi.
Pháp Nhất Đế Tử ở trong một gian nhà tranh.
Gian nhà tranh không có tên, độc lập trên sườn núi.
Lục Nguyên từng tu hành trong gian nhà tranh này, không quá xa lạ với nơi đây.
Lục Nguyên tới dưới chân núi, nói:
- Lục Nguyên cầu kiến Pháp Nhất Đế Tử!
- Lên đây đi.
Lục Nguyên leo lên núi, thấy một người đàn ông mặc áo trắng đơn giản, lôi
thôi lếch thếch. Trong tay Pháp Nhất Đế Tử lắc lư một bình rượu.
Gã tùy tiện hỏi:
- Ngươi đến có gì không?
Như là hỏi một bằng hữu, lần đầu tiên Lục Nguyên tới đây tu hành thì thái độ của Pháp Nhất Đế Tử cũng như vậy.
Lục Nguyên nói:
- Ta muốn khiêu chiến với ngươi.
Pháp Nhất Đế Tử cười khẽ nói:
- Này này, mặc dù thượng cổ kiếm giả rất kiêu ngạo tự đại, ta quen mấy
người kia cũng tương tự nhưng không tới mức độ như ngươi. Bây giờ thực
lực của ngươi tuy rằng dưới văn minh cảnh rất là cường, nhưng mà, ngươi
khó thể đỡ được một chỉ của ta. Ta không có hứng thú một chỉ dễ dàng
nghiền nát ngươi.
Lục Nguyên biết không hải Pháp Nhất Đế Tử nói
phóng đại, đây là sự thật, lập tức kể về Bách Bại Chân Kinh, mấy người
pháp cổ văn minh đều là ủng hộ hắn cả, nếu không có bọn họ thì e rằng
hắn sớm bị giết rồi nên có thể tin tưởng.
Nghe hắn nói xong Pháp Nhất Đế Tử nổi lên hứng thú:
- Có thể đưa Bách Bại Chân Kinh cho ta xem được không?
Lục Nguyên không ngại, liền đưa Bách Bại Chân Kinh ra, dù sao hắn có sao chép một bản rồi.
Pháp Nhất Đế Tử cầm lấy nghiêm túc nhìn bản 'Bách Bại Chân Kinh', nghiên cứu đã lâu mới nói:
- Đây là sơ tổ Kiếm Môn các ngươi sáng lập ra? Năm đó trình độ của hắn
chỉ là nửa bước văn minh cảnh, có thể sáng tạo ra chân kinh đẳn câp như
vậy có lẽ cũng là kéo dài khí vận kỷ nguyên trước mới may mắn tạo ra bản 'Bách Bại Chân Kinh'.