Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, trong mắt lộ ra kinh ngạc. Cho đến nay
gã hoàn toàn chiếm ưu thế với Lục Nguyên, hắn không có sức phản kháng
lại, gã sớm xem hắn như con kiến thế mà nay hắn đánh trả lại khiến Hoang Chi Tử rất kinh ngạc.
- Lục Nguyên, khí vận đệ bát tử, rất tốt, cái tên này ta miễn cưỡng
nhớ. Nhưng mà ngày hôm nay ngươi phải chết tại đây, chết dưới thần hồn
công kích của ta.
Hoang Chi Tử hừ lạnh nói:
- Hồng hoang thần hồn, đại địa thương thổ, hóa thành nhất thể, thần hồn lực lượng, thăng cho ta!
Theo tiếng rống của gã, bảy mươi hai con thần hồn quái thú hồng hoang vẫn là vậy.
Nhưng đều từ nhan sắc vốn có biến thành màu hoàng kim.
Màu hoàng kim, là thần hồn hoàng kim!
Trong thần hồn lực lượng mạnh nhất là chí cao vô thượng hỗn độn sắc.
Nhưng màu thần hồn hỗn độn sắc chỉ văn minh cảnh mới tu hành được.
Kế tiếp chính là màu hoàng kim.
Bây giờ Hoang Chi Tử tăng thần hồn lên màu hoàng kim.
Một con màu hoàng kim là đã hơn năm con nhan sắc vốn có.
Tức là nói hiện tại bảy mươi hai con thần hồn quái thú hồng hoang màu hoàng kim tức là ba trăm sáu mươi con ban đầu.
Hoang Chi Tử đã tăng thần hồn công kích lên đến cực điểm.
Thần hồn hóa thành màu hoàng kim, đây là một truyền thuyết.
Còn thần hồn hóa thành hỗn độn sắc thì càng là truyền thuyết văn minh cảnh, căn bản không cần nhắc tới.
Trong truyền thuyết, thần hồn khi tới trạng thái mạnh nhất dưới văn minh cảnh, không thể càng ngưng tụ thêm sẽ à màu hoàng kim.
Màu hoàng kim, màu vô thượng thần hồn.
Có thể đem một tấc thần hồn ngưng tụ thành màu hoàng kim là mục tiêu phấn đấu của nhiều người.
Bây giờ Hoang Chi Tử càng đem bảy mươi hai con biến thành quái thú
hồng hoang toàn bộ hóa thành màu hoàng kim, khiến sức chiến đấu hơn gấp
năm lần. Bảy mươi hai con thần hồn quái thú hồng hoang màu vốn có đã
đáng sợ, giờ bảy mươi hai con thần hồn quái thú hồng hoang màu hoàng kim càng khủng khiếp hơn. Vốn có mấy lão quái vật sống mấy chục vạn năm rất không phục Hoang Chi Tử, nay xem gã ra tay thì không dám bất mãn nữa.
Hoang Chi Tử biểu hiện thực lực quá kủng bố!
Hoang Chi Tử hừ lạnh nói:
- Lục Nguyên, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết. Ta chính là
trời là đất, ta nắm giữ sinh tử, ta nhìn xuống tất cả, ngươi chỉ là một
con kiến bị ta nghiền nát thôi.
Bảy mươi hai con thần hồn quái thú hồng hoang hoàng kim tụ tập, thần
hồn công kích có thể khiến chư thần bái phục, chư ma quỳ xuống, chư phật ngã ngồi, chư tiên lạc trần. Đó là thần hồn công kích khiến lệnh thần
phật tiên ma yêu đều phải thần phục, đã vượt qua thần vương cấp, phật
cấp, tới gần sát văn minh cấp.
*Ầm!*
Một đoàn sáng trắng ôn hòa như tùy thời tắt đi nhưng nó vẫn không tắt, bảo vệ thần hồn Lục Nguyên chặt chẽ.
Còn chưa phá!
Mới rồi một kích khí diễm đạt đến cao nhất của Hoang Chi Tử thế mà
không đánh bại được thần hồn sáng trắng thủ hộ của Lục Nguyên.
Cái này! Cái này! Cái này!
Cái này là sao!
Tại sao công kích đáng sợ như vậy mà vẫn không phá được!?
Hoang Chi Tử quát dài. Trên đỉnh đầu gã như xuất hiện một tiểu nhân giống hết gã, tay cầm Hồng Hoang Thần Kích.
- Phá cho ta!
Lục Nguyên cũng quát to:
- Thủ cho ta!
Hai loại lực lượng cực đoan phá và thủ ở không trung tranh đấu. Bên
cạnh hơn một vạn đều trợn tròn mắt ra. Hoang Chi Tử có thần hồn công
kích cường đại như vậy là ra ngoài dự đoán của mọi người. Lục Nguyên rõ
ràng không mạnh bao nhiêu mà có thần hồn thủ hộ cường đến thế, có thể
chống lại Hoang Chi Tử công kích thì đúng là khiến người kinh sợ.
Lục Nguyên nhìn Hoang Chi Tử, nói:
- Hoang Chi Tử, về thần hồn ngươi không thể đánh bại ta.
Hoang Chi Tử mặt tái xanh. Gã tung hoành bất bại, kỷ nguyên chi tử, ở bất cứ mặt nào đều thắng các đối thủ thế mà giờ về thần hồn không làm
gì được Lục Nguyên, điều này thật khiến người kinh sợ. Hoang Chi Tử
thường ngày vô cùng bá khí, giờ nỗi lên sát tâm mãnh liệt với Lục
Nguyên.
Bên cạnh hơn một vạn người không biết nói sao nữa.
Không ngờ! Không ngờ! Về thần hồn, kỷ nguyên chi tử như Hoang Chi Tử mà không làm gì được Lục Nguyên, thật sự xuất hiện kỳ tích!
Bên cạnh đám người mới rồi còn rống Lục Nguyên là tang gia bại khuyển bị Hoang Chi Tử hù sợ giờ chẳng còn ai dám la nữa. Lục Nguyên chẳng
những xuất hiện mà còn so đấu thần hồn với Hoang Chi Tử, chẳng hề yếu
thế, khiến Hoang Chi Tử không thể làm gì được hắn về thần hồn, thế này
mà bảo là tang gia bại khuyển thì quá xạo.
Pháp Thánh Đế Tử ở bên cạnh thầm kêu hay. Lục Nguyên lắng đọng hơn
hai năm xem ra không uổng phí, mặc dù không biết về cái khác hắn ra sao, nhưng ở mặt thủ thần hồn tiến bộ rất lớn, cứng rắn chống đỡ Hoang Chi
Tử.
Kiếm Chi Tử thầm hận. Gã hận lắm, mặc dù gã là khí vận đệ lục tử
nhưng so cỡ nào cũng không bằng Hoang Chi Tử được, nào dám tranh chấp
với Hoang Chi Tử. Kết quả Lục Nguyên cố tình dám tranh chấp cùng Hoang
Chi Tử, mặc dù chỉ là về thần hồn không yếu thế nhưng so với Hoang Chi
Tử mà không bị lấn át là rất có mặt mũi rồi. Kiếm Chi Tử thầm ghen ghét, không lẽ mình thật sự không bằng Lục Nguyên sao? Phải nói pháp lực của
Kiếm Chi Tử bây giờ đã đến mức độ rất cao thấp, tới thế giới cảnh cửu
tầng.
Khổng Ni nhìn Lục Nguyên, gã cảm thấy hắn khá quen nhưng không biết do đâu.
Hoang Chi Tử thu lại thần hồn vào trong đầu, nói:
- Rất tốt, Lục Nguyên, thần hồn của ngươi không tệ nhưng chiêu thức
và pháp lực thì quá tệ. Trong Văn Minh Thánh Địa hy vọng ngươi đừng gặp
phải ta, nếu không thì ta rất vui lòng hai, ba chiêu đập chết ngươi.
Lục Nguyên cũng thu lại thủ hộ thần hồn trắng, mới rồi so đấu thần
hồn cùng Hoang Chi Tử thật ra hắn mệt rã rời. Sự thật là thần hồn của
Hoang Chi Tử ở trên hắn, nhưng nhờ có thần hồn công kích cả, cường địch
này không giống bình thường.
- Hoang Chi Tử, ngươi muốn hai, ba chiêu đập chết ta? Buồn cười.
Lục Nguyên quát to:
- Hoang Chi Tử, nói thật cho ngươi biết, trong vòng mười năm ta sẽ đuổi kịp ngươi, trong vòng một trăm năm ta sẽ chặt đầu ngươi!
Lời vừa thốt ra xung quanh tĩnh lặng.
Yên tĩnh như chết!
Tất cả mọi người khó tin nhìn Lục Nguyên.
Cái này! Hắn nói khoác lác gì vậy.
Nói xạo hơi quá đi.
Hoang Chi Tử là kỷ nguyên chi tử, tiến bộ siêu nhanh, giờ đã có thực
lực Năm Mươi Thiên Bảng, là người có khả năng thành công trùng kích văn
minh cảnh nhất.