Những chủ văn minh này không hành động, kiếm khí của Lục Nguyên xộc
thẳng tận trời, cộng thêm sau khi hắn tái xuất giang hồ liên tục chém
chết chủ hoang đạo văn minh mười tám kỷ nguyên, chủ di thất văn minh
mười chín kỷ nguyên đều là đại nhân vật trong thiên địa, nên họ không
dám nhúc nhích.
Lục Nguyên ngự bước tung bay, đã bay đến đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung.
Đứng trên đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung nhìn xuống bên dưới.
Trời đất đều thấp bé.
Dù là trời hay đất đều thấp bé cả.
Nơi này mới là đỉnh cao nhất thiên địa.
Đây là trời trên trời.
Mây trên mây.
Đỉnh trên đỉnh.
Vô thượng trên vô thượng.
Lúc này trên đỉnh cao nhất Vĩnh Hằng Thiên Cung chỉ có hai người đứng.
Một là Lục Nguyên, người kia chính là Thái Cổ chủ vĩnh hằng.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng đã sắp nổ nát vận mệnh thông đạo rồi, chỉ kém vài cái
cuối thôi, cỡ nửa nén nhang là xong việc. Nhưng lúc này Lục Nguyên lên,
gã không thể không ngừng lại hành động oanh kích vận mệnh thông đạo.
Gã quay đầu nhìn Lục Nguyên, nói:
- Ngươi thật là ngu xuẩn, không giết, không chém sai một người, thật là
buồn cười. Ngươi bởi vì không chém sai một người kết quả tiêu hao nửa
phần pháp lực, vốn ngươi không cần như vậy.
Một người có mười
phàn pháp lực, nửa phần pháp lực tức là hai một phần mười, không tính
nhiều lắm, bình thường Lục Nguyên tiêu hao được. Nhưng giờ là lúc cao
thủ tranh đấu, đặc biệt trước khi chiến đấu với thiên thượng thiên hạ đệ nhất Thái Cổ chủ vĩnh hằng, tiêu hao nửa phần pháp lực không phải ngu
bình thường mà là ngu như heo.
Lục Nguyên lạnh lùng cười nói:
- Đây là phong cách của ta, luôn như vậy, cũng là đạo của ta. Nếu như
không giữ đạo của mình thì ta sớm không phải Lục Nguyên rồi. Kiếm của ta chưa từng chém sai người nào, ngươi muốn dùng lời nói suếu kiếm đạo của ta sao? Thật là quá buồn cười.
- Ta không cần dùng lời nói suếu kiếm đạo của ngươi.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng nói:
- Ta vốn là thiên thượng thiên hạ đệ nhất, ta chính là vô địch.
- Thiên thượng thiên hạ đệ nhất. Tất cả ca thủ đều đã bị ta đánh bại, dù là ai.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng hời hợt nói:
- Chỉ có ngươi là ta chưa đánh bại, hãy để ngươi làm đối thủ mạnh nhất
của ta đi. Ta cảm giác được hơi thở của ngươi còn mạnh hơn cả Tổ Long.
Thật ra lúc ban đầu khi người trỗi dậy ta không quá để ý, nhưng không
ngờ ngươi càng lúc càng mạnh, đã cường đến vượt qua Tổ Long, trở thành
đối thủ một trận chiến mạnh nhất của ta. Đạp nát đối thủ cuối cùng là
nhà ngươi xong, thiên thượng thiên hạ đệ nhất không còn ai đối kháng với ta được nữa. Hoang kém hơn Lục, dự ngôn buồn cười này hãy để ta phá vỡ. Buồn cười, thật là buồn cười, tầm thường pháp bảo văn minh dự ngôn mà
cũng muốn dự ngôn chủ vĩnh hằng vĩ đại ta đây?
Thái Cổ chủ vĩnh hằng nói:
- Hoang kém hơn Lục là dự ngôn nhưng ta sớm không bị bất cứ dự ngôn nào
trói buộc. Dự ngôn là vận mệnh, ta đã vượt qua vận mệnh, là sự tồn tại
vĩnh hằng.
Gã nói cũng có lý, vĩnh hằng vượt qua vận mệnh.
- Lục Nguyên, hôm nay hãy để ta đánh chết ngươi, bóp chết hy vọng cuối cùng của loạn đảng đi.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng quát to, thân hình giống như vô hạn tinh không, đôi
mắt gã biến thành vô biên tinh thần, tàn thân vĩ đại, hùng hồn như một
thế giới.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng sờ cái đầu trọc, tuyệt đỉnh đầu trọc.
Tiếp đó tay ấn chuôi đa.
Đao của gã vốn gọi là thiên hoang địa lão đao.
Nhưng bây giờ gã gọi đao là vĩnh hằng chi đao.
Vĩnh hằng chi đao không phải thần khí.
Bởi vì bản thân nó đã vượt qua thần khí.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh ra vĩnh hằng chi đao của mình.
Một đao đâm ra.
Một đao kia, hủy diệt vạn cổ, đánh bại đại hoang, thiên diệt mà diệt, vạn kiếp không sinh.
Một đao kia khủng bố, ngay cả đám chủ tiên cổ văn minh, chủ phật cổ văn
minh, chủ bất tử văn minh ở một bên cũng thầm kinh khiếp. Từ sau khi
Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh bại Tổ Long thì đã rất lâu rồi không ra tay,
đám tiên cổ đứng ở đỉnh cao nhất thế giới có khi đoán bây giờ chủ vĩnh
hằng mạnh tới cỡ nào rồi.
Giờ xem ra mấy trăm năm qua Thái Cổ chủ vĩnh hằng càng thêm sâu không lường được, một đao kia so với năm đó đao pháp đánh về phía Tổ Long càng khủng bố.
Một đao đoạn diệt!
Một đao thật cường!
Lục Nguyên chưa từng thấy qua một đao cường như vậy.
Từ khi năm trăm năm tái xuất giang hồ, dù Lục Nguyên gặp phải ai, bao gồm
chủ di thất văn minh mười chín kỷ nguyên thì hắn đều bình tĩnh, nhẹ
nhàng thắng được. Nhưng giờ nhìn một đao Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh ra,
Lục Nguyên khẳng định gã chính là đối thủ mạnh nhất trong đời hắn, vượt
qua bản thân hắn, trận chiến này chắc là khổ chiến đây.
Đương nhiên Lục Nguyên sẽ không mất đi niềm tin.
Dù đối thủ là ai thì Lục Nguyên chưa từng mất tinh thần, bây giờ đối đầu
thiên thượng thiên hạ đệ nhất, hắn càng không đánh mất niềm tin.
Đến đấu đi!
Lục nguyên đánh ra một kiếm!
Một kiếm này, kiếm thế xông chín tầng trời, kiếm khí xông chín tầng trời, thân kiếm xông chín tầng trời.
Chín là cực hạn, cửu thiên là cực hạn của kiếm.
Đây là một kiếm mạnh nhất trong trời đất.
Một kiếm đánh ra, trừi đất chỉ còn lại kiếm.
Một kiếm này chính là kiếm thập ngũ, lúc trước Lục Nguyên cho rằng là chung cực kiếm. Lúc hắn xông tinh vực môn thì sáng tạo ra kiếm này, bây giờ
rốt cuộc sử dụng.
Khi hắn đánh ra một kiếm này, chủ tiên cổ văn
minh, chủ phật cổ văn minh, chủ bất tử văn minh, ba người đều chấn động, cùng cảm giác đến một kiếm này cường đại. Nhá kiếm của Lục Nguyên cũng
có thể huỷ diệt vạn cổ, đánh bại đại hoang, thiên diệt mà diệt, vạn kiếp không sinh.
Lục Nguyên lại có thể thi triển ra một kiếm mạnh như vậy, là nhát kiếm mạnh nhất từ khi có kiếm đạo đến nay.
Bây giờ trong cuộc chiến đấu Vĩnh Hằng Thiên Cung, không thể nghi ngờ đó là trận chiến mạnh nhất kỷ nguyên này, không đúng, là vô số kỷ nguyên.
Một trận chiến này, đã vượt trên tất cả.
Nhưng không tệ lắm, cuộc chiến mạnh nhất đánh ở nơi cao nhất.
*Bùm!*
Đao và kiếm va chạm cùng một chỗ, vĩnh hằng chi đao va chạm với Dưỡng Ngô thần kiếm.
Vô số nguyên khí trong chớp mắt này tạc nổ, nhưng quái dị là chỗ khác
không bị lan tới. Càng quái dị như vậy thì càng biểu hiện ra sự cường
đại của Thái Cổ chủ vĩnh hằng, lúc gã giao đấu còn khống chế được lực
lượng tinh vi như vậy, khiến xung quanh không bị phá hư.
Lục Nguyên văng ra ngoài ngàn trượng, đây chỉ mới là một kiếm!
Nhưng sau khi Lục Nguyên bị đánh bay thì tất cả chủ văn minh thầm khen một
tiếng, không uổng là Lục Nguyên, đỡ một kích của Thái Cổ chủ vĩnh hằng
chỉ bay ra ngàn trượng mà thôi. Hiển nhiên đối với mọi người thì có thể
ngay mặt đỡ một kích từ Thái Cổ chủ vĩnh hằng mà mới bay ra ngàn trượng
là vinh diệu to lớn.
Thái Cổ chủ vĩnh hằng cười dài khen rằng:
- Lục Nguyên, không sai, không sai, có thể chính diện đỡ một kích của ta
mới lùi ra ngàn trượng, ngươi đúng là đã hoàn toàn vượt qua Tổ Long. Bây giờ để xem ngươi có thể đỡ đọwc bao nhiêu kích của ta!
Thái Cổ chủ vĩnh hằng vung trường đao oanh kích Lục Nguyên, lại là một đao thức cực diệu, cực đỉnh, cực bá đao.