Bây giờ Tửu Tiên Nhân tấn công gấp rút, gã cảm thấy mất hết cả mặt mũi, mặc kệ có là mười chiêu hay không.
Lục Nguyên phát hiện qua Vạn Vật Sâm La Kiếm Đạo thì rấ nhiều cảm nhận tửu
đạo đều bị mình hút hết, đã tới mức tận cùng. Nền tảng của Tửu Tiên Nhân thì hắn không hấp thu được, nó vượt qua phạm vi Vạn Vật Sâm La Kiếm Đạo có thể làm.
Lục Nguyên quát:
- Tửu Tiên Nhân, khiến ngươi công kích mấy chục chiêu, xem ra mười cheiue của ngươi là vô dụng, bây
giờ đến lượt ta tấn công, xem coi ngươi có qua nổi mười chiêu của ta
không!
Mặt Tửu Tiên Nhân xanh mét, cảm thấy rất mất mặt.
Lục Nguyên lại nói tiếp:
- Hơn nữa ta sẽ dùng tửu đạo công kích, xem ngươi làm sao?
Tửu Tiên Nhân thấy vô cùng nhục nhã, Lý Thái Sử này muốn dùng tửu đạo công kích xem như lấy răng trả răng, sỉ nhục mình ư?
Lục Nguyên không nghĩ nhiều như vậy, tay vung đã ra chiêu khúc tửu. Khúc
tửu này là ở dưới Hoa Sơn thiếu phụ bán, trải qua nhiều năm thiếu phụ
bán rượu chắc sớm thành đống xương rồi nhưng vị khúc tửu thì Lục Nguyên
vẫn còn nhớ, đấy là loại rượu mà ở Hoa Sơn hắn thích nhất. Một vị hoài
niệm chớp mắt đánh ra, chiêu khúc rượu thứ nhất đánh tới thì Tửu Tiên
Nhân giật mình phát hiện gã đường đường là Tửu Tiên Nhân mà đối với tửu
đạo sắp thua kém hậu bối Lý Thái Sử rồi. Một chiêu này chiếm ưu thế, Lục Nguyên tiếp tục ra tay, chiêu thứ hai hồ đồ tửu, có vị khó được hồ đồ.
Chiêu thứ ba thiên tửu phiên đằng, chiêu thứ tư long trung đối tửu, chiêu thứ năm bạch vân thâm xử hữu tửu gia, chiêu thứ sáu phong lâm dạ tửu.
Trở tay đã đến cheiue thứ tám, Lục Nguyên đsanh ra một quyển sách. Trong quyển sách ghi chép vô đố đạo lý rượu!
Lục Nguyên quát to:
- Trời đất bao la đạo lý lớn nhất!
Thân hình hắn biến vô cùng khổng lồ, quyển sách cũng to vô hạn:
- Tửu chi đạo lý, hiện!
Tửu Tiên Nhân ở trong quyển sách giãy dụa, gã phát hiện trong sách ghi chép tửu chi đạo lý so với gã càng tinh thong nhiều, hoàn toàn bị chôn trong tửu đạo lý.
Mới đầu Lục Nguyên luôn tránh né cuối cùng chỉ ra
chín chiêu đã đánh bại xếp thứ mười bảy Tửu Tiên Nhân, điêu này làm cả
thấy khủng bố. Phi Vệ đứng bên cạnh cũng líu lưỡi, gã chưa từng nghĩ Lý
Thái Sử lợi hại đến thế.
Thật ra thì sức chiến đấu hiện tại hạng
Lục Nguyên là hạng mười mấy, hơn Tửu Tiên Nhân một chút nhưng vì trước
đó dùng Vạn Vật Sâm La Kiếm Đạo học trộm chiêu thức của Tửu Tiên Nhân,
tương đương thêm vào trình độ tửu đạo của mình và Tửu Tiên Nhân, vậy nên mới dễ dàng thắng gã, chỉ dùng chín chiêu mà thôi.
Lục Nguyên
không giết Tửu Tiên Nhân, gã vừa chính vừa tà, không muốn giết hắn nên
không nằm trong phạm vi giết người. Hắn không phải loại khát máu, từ lúc bắt đầu tu tiên đến nay giết người chỉ chừng một trăm năm mươi, không
biết có tới chưa nữa.
Nguyên tắc của mình là không giết sai người.
Mình luôn giết hạng gian ác và lộ sát khí với mình.
Lục Nguyên lấy hết rượu chưa mở nắp của Tửu Tiên Nhân, đây mới là việc chính, mượn rượu đột phá.
Rượu, Lục Nguyên không ngừng uống rượu, đem rượu của Tửu Tiên Nhân uống đến mười vạn cân thì rốt cuộc nghênh đón đột phá.
Chữ tửu trong thần thức tỏa ánh sáng trắng chói lòa, lần này thực lực tăng
tiến nhiều, bây giờ thực lực của mình muốn thắng Tửu Tiên Nhân thì càng
dễ. Lục Nguyên ngẫm nghĩ, thực lực hiện tại chắc khoảng hạng mười Thiên
Bảng, đây là từ cuộc chiến với Tửu Tiên Nhân định ra. Vốn thực lực của
mình là hơn hai mươi, chữ kiếm tỏa sáng là mười mấy, chữ rượu tỏa sáng
thì tiến vào hạng mười là rất bình thường.
Vậy thì tiếp tục tu hành chính tự thôi.
Chính tự lần này e rằng không dễ dàng.
Kiếm và rượu thấm sâu vào trong, chính tự thì không như vậy, e rằng khó khăn càng cao, đây là tại sa mình để nó ở sau rượu và kiếm, nhưng dù có khó
hơn cũng phải thành công.
Lục Nguyên khoanh chân ngồi. Lý Nguyên
Bạch, nho chi văn minh dạy nhiều việc chính nghĩa xẹt qua trong lòng,
cùng lúc đó ban đầu văn tự chính tự cao cao dâng lên, dù là vậy thì
trong thần thức, chính tự xám đó không có chút phản ứng, không có cảm
giá tỏa ánh sáng trắng.
Chính tự, cũng không phải là dễ luyện.
Lục Nguyên phát hiện mình làm rất ít chuyện hành hiệp trwnjg nghĩa.
Nếu mình cứ rảnh là đi hành hiệp trượng nghĩa thì e rằng bây giờ khiến chính tự tỏa ánh sáng không là chuyện khó.
Nhưng nói đi phải nói lại.
Mình lười chảy thây, thường thấy chuyện bất bình có đi xen vào, muốn cố ý
làm chuyện hành hiệp trượng nghĩa thì làm khí mình quá.
Bây giờ
làm sao đây, hiện nay thực lực ở trong Năm Mươi Thiên Bảng khoảng hạng
mười, Côn Bằng Vương thì xếp hạng hai chắc có thể dễ dàng thắng mình
thôi. Hiện đang ở trong thế giới côn bằng, muốn tránh cũng không thoát,
khiến người bực mình thật.
Chính lúc, một ý thức cường đại vô cùng xộc vào đầu.
Ý thức hùng hòn này có các loại chính nghĩa.
Dường như có vô số chính khí phát ra từ cõi thiên địa.
"Đúng như ta đã đoán, trong văn minh chi đạo của ngươi có một chính tự, có chữ này không uổng ta kỳ vọng."
Trong thần trí xuất hiện cái bóng mờ ảo của Nho Chi phó chủ văn minh, Lục
Nguyên hiểu ra đấy là một phần thần thức Nho Chi phó chủ văn minh.
"Ngươi có hiệp ở trong lòng, có chính trong lòng, rất tốt."
Nho Chi phó chủ văn minh nói.
"Lấy chính nhập văn minh, trong thiên địa năm mươi kỷ nguyên ta là mạnh
nhất, bây giờ lấy đạo của ta giúp ngươi thành tựu chính."
Vô tận
thần thức này một phần nhập vào thần thức của Lục Nguyên, một phần vòng
quanh ban đầu văn tự chính tự khiến nó tỏa ra ánh sáng càng chói lòa.
Lục Nguyên trong cảm giác hạo hạo trạch trạch, cực cương cực chính lấp đầy
thiên địa phát hiện thần thức chữ chính đang tỏa ánh sáng trắng.
Chính thành!
Thực lực hiện tại của mình trong Thiên Bảng chắc khoảng hạng năm đi.
Nhưng không thật sự giao đấu, nếu có cơ hội phải đích thân ra tay mới được.
Bây giờ còn lại một chữ lười cuối.