Hoa Tâm Thuần Chúc Ái Thất Nhan Nhan

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Biên tập : Tiểu Nam

ĐAM mê sự hoàn MỸ

Tự hào là HỦ NAM

—–Φ—–

Tinh Chi Hải chính là một chuỗi các salon tóc nổi tiếng khắp cả nước. Từ thành phố Nam Dương này cho đến những đô thị hạng ba đều có chi nhánh của Tinh Chi Hải tại những nơi địa thế thuận lợi nhất. Tọa lạc tại Nam Dương chính là trụ sở và cũng là cửa hiệu lớn nhất của Tinh Chi Hải, mỗi ngày, tại đây, khách khứa ra vào như mây không ngớt.

Chín giờ sáng, salon mở cửa, phía trước vẫn là cảnh tượng ngày nào cũng gặp – một dãy dài các quý bà, quý cô xếp hàng chờ tới lượt mình được những nhà tạo mẫu nổi tiếng bên trong tư vấn.

Nhân viên trong salon mặt lễ phục chỉnh tề, đứng ngay ngoài cửa, rất lễ phép, niềm nở đón tiếp khách hàng “Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có hẹn trước không? Nếu không thì thật xin lỗi, cảm phiền quý khách hôm khác quay trở lại.”

“Quý khách cần phải hẹn trước ít nhất một tuần thì mới có cơ hội được phục vụ.”

Một tuần? Nếu như những salon khác mà nói như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ điên tiết lên mà làm dữ một trận, còn bêu rếu tên tuổi, rỉ tai chị em bè bạn tẩy chay salon đó “Chẳng qua chỉ là cắt tóc mà thôi, có cần phải hẹn trước tới một tuần không? Còn khó hơn cả muốn gặp ngôi sao điện ảnh.”

Nhưng mà, riêng ba chữ “Tinh Chi Hải” lại khiến cho người khác cam lòng mà chờ đợi. Đây không chỉ là một chuỗi các salon lớn nhất nước mà còn là nơi quy tụ những nhà tạo mẫu tài giỏi cùng với công nghệ làm tóc tối tân nhất trong nước. Khách hàng cứ vui lòng mà hẹn trước, vui vẻ mà chờ đợi, chỉ cần có thể thay đổi được “góc con người” của mình là mãn nguyện rồi.

Mới sáng sớm như vậy mà ngay trước cửa đã đông nghẹt người.

Xa xa, một thanh niên tuấn tú mặc âu phục màu lam cũng đang ngó ngang ngó dọc đánh giá nơi này.

Liên Điền cố tình coi như không biết quy củ gì cả, cứ ung dung mà tiến vào. Chưa qua khỏi ngưỡng cửa, nhân viên tiếp tân đã lịch sự đưa tay ra ngăn cản.

“Tiên sinh, xin hỏi có hẹn trước không, tiên sinh không thể tự tiện vào Tinh Chi Hải của chúng tôi được.”

“Tự tiện? Ta không có tự tiện.” Liên Điền vội vàng lấp liếm “Ta chỉ muốn vào xem thợ hớt tóc mà ta hẹn trước đã sẵn sàng phục vụ ta chưa mà thôi.”

“Xin hỏi, tiên sinh hẹn nhà tạo mẫu số mấy”

“Số mấy?” Liên Điền ú ớ, thuận miệng mà nói đại “E hèm, là số 3.”

“Thật xin lỗi, hiện tại, Tinh Chi Hải chúng tôi không có nhà tạo mẫu nào ở vị trí số 3.”

“Cái gì? Không thể nào!” nghe đồn nơi này luôn luôn có ít nhất hai chục nhà tạo mẫu chuyên nghiệp bận rộn mà tư vấn, tạo kiểu – theo lý thì từ số 1 đến số 20 không thể thiếu số 3 a

“Mấy ngày trước, nhà tạo mẫu ở vị trí số 3 đã xin nghỉ, hiện giờ, ghế số 3 là ghế trống.” Nhân viên tiếp tân dễ dàng vạch trần lời nói dối của Liên Điền.

“Có chuyện trùng hợp như thế sao?” Liên Điền vẫn tiếp tục, đã phóng lao thì phải theo lao, nếu không, lòi ra cái đuôi nói dối thì thật mất mặt “Vậy mà ta lại có hẹn với hắn mới hay a”

“Thật sao, không lẽ tiên sinh hẹn ước trong mộng với hắn? Xin mời tiên sinh trở về, nếu muốn, tôi có thể giúp tiên sinh đặt một cái hẹn khác.”

Liên Điền tức hộc cả máu, lần đầu tiên có người dám ngang nhiên mà từ chối y. Chẳng qua cũng chỉ là một cái salon nho nhỏ, sao lại ngạo mạn như thế, đúng là không có ai lên tiếng thì bọn họ cứ tưởng như thế là hay mà làm tới.

“Ở đây, có kẻ nào tên là Âu Dương Lý Kiến không? Ta muốn gặp hắn.” Khẩu khí của Lý Kiến trở nên mạnh mẽ, y cũng không có nhiều thời gian mà ở đây diễn trò với bọn người này.

Sau khi nhận được hoa của Âu Dương Lý Kiến, Liên Điền suy nghĩ, nếu Âu Dương Lý Kiến đã dùng hoa làm phương tiện mà thừa nhận mình là thúc thúc của hắn thì người làm thúc thúc như mình cũng cần phải có trách nhiệm với hậu bối – nên chủ động quan tâm tới Lý Kiến một chút.

Tiểu tử đó từ nông thôn chuyển lên sống nơi thị thành, nhất định gặp nhiều bỡ ngỡ, cần phải có người giúp đỡ, chỉ bảo.

Liên Điền hôm nay muốn tìm Lý Kiến, nói cho hắn biết rằng sau này nếu có chuyện gì cứ đi tìm y là được, không cần chạy qua chỗ của Trọng Trì nữa. Nếu như y đã không được tính là thúc thúc thì càng không tới lượt tên Trọng Trì khô như ngói kia.

Liên Điền vẫn còn rất bực mình – y không nghĩ rằng Trọng Trì lại đem mình so sánh với một tiểu tử rồi còn kết luận mình thua xa hắn, mình không xứng làm trưởng bối của hắn.

“Ta đến tìm Âu Dương Lý Kiến.” Liên Điền nhấn giọng một lần nữa.

“Mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn gặp Âu Dương lão sư, nếu ai nói muốn vào ta cũng cho vào, như vậy thì còn gì là Tinh Chi Hải nữa. Chỉ dựa vào lời nói một phía, không thể tin được. Tiên sinh, nếu không muốn hớt tóc, mời tiên sinh quay về.”

“Không thể tin được? Ta chính là thúc thúc của hắn. Ta muốn gặp hắn ngay bây giờ.”

“Vô cùng xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì? Không lỗi phải gì hết, mau kêu Âu Dương Lý Kiến đến đây cho ta, tiếp tân mà làm việc lề mề như ngươi sớm muộn gì cũng bị đuổi cổ.” Liên Điền liên tưởng người tiếp tân này với những tiếp viên tại khách sạn của mình, dù có thể không thỏa mãn yêu cầu của khách khứa nhưng ít nhất thì cũng không khiến họ tức giận, đó mới là nhân viên tiếp tân thực thụ, được đào tạo bài bản.

Hai người còn đang tranh cãi thì cánh cửa thủy tinh sáng chói được đẩy ra, Âu Dương Lý Kiến bước vào trong tiếng hét chói tai của một đám con gái đứng ngay ngoài cửa – chẳng khác gì minh tinh xuất hiện trên thảm đỏ.

“ Âu Dương! Âu Dương lão sư!”

“Tại sao hôm nay Âu dương lão sư không đeo vòng bạc ở cổ?

“Âu Dương, khi nào thì tới lượt ta, ta đã chờ hai tháng rồi . . . . không thể chờ thêm được nữa a”

“Aizz, thật là, mới sáng sớm mà ồn ào cái gì vậy, mới bước chân vào cửa mà cũng không được yên thân với mấy cô.” Âu Dương Lý Kiến khó khăn vượt qua đám đông bước vào phía trong Tinh Chi Hải.

“Nếu không chờ được thì đi chỗ khác đi . . .” Âu Dương Lý Kiến buồn bực bỏ lại một câu, không phải hắn không tôn trọng khách hàng mà quả thật những người này dai còn hơn đỉa. Làm nhà tạo mẫu chuyên nghiệp ở salon này cũng gần được một năm, Âu Dương Lý Kiến nhanh chóng được nhiều người ủng hộ như vậy – hắn rất vui vẻ. Nhưng hắn luôn hy vọng khách hàng đến với mình vì muốn sở hữu một mái tóc vừa ý chứ không chỉ vì muốn chiêm ngưỡng ngoại hình bắt mắt của hắn.

Đại đa số những người ủng hộ này đều là phụ nữ, bọn họ cố tình giành nhau chỉ để có thể ngồi cùng hắn một giờ đồng hồ, chủ yếu là nhìn ngắm dáng vẻ của hắn chứ trình độ tay nghề của hắn đến đâu họ cũng chẳng thèm để ý. Rất ít người nói với hắn được một câu như thế này “Âu Dương lão sư quả là nhà tạo mẫu tuyệt vời, đây là kiểu tóc đẹp nhất mà ta từng có, đa tạ lão sư.”

Đi đến quầy tiếp tân, nhận lấy danh sách khách hàng hẹn trước ngày hôm nay, Lý Kiến nhìn thấy một người thanh niên quần áo màu lam đang trợn mắt há mồm mà nhìn hắn, kinh ngạc vì tiếng reo hò của đám đông khi hắn bước vào lúc nãy. Thanh niên dường như không thể tin được Lý Kiến lại là một nhà tạo mẫu tóc được nhiều người mến mộ đến thế.

“ Âu Dương lão sư, số lượng khách hàng đăng ký hẹn trước với ngươi càng ngày càng đông a . . . . Hơn nữa, gần đây, số khách hàng là nam giới cũng tăng lên đáng kể a” Tiểu Lệ – nhân viên quầy tiếp tân giọng ngọt như mía lùi chào đón nhà tạo mẫu tóc anh tuấn được ái mộ nhất Tinh Chi Hải.

“Bình thường thôi . . .” Lý Kiến cố ý tự hào mà cười cười.

“À, có vị tiên sinh này đã chờ ngươi lâu lắm rồi, nhất định đòi gặp mặt ngươi cho bằng được nhưng y đến số hiệu của mấy nhà tạo mẫu cũng không hề biết a” Tiểu Lệ trào phúng nói cho Lý Kiến nghe.

“Được rồi, cứ để đó cho ta giải quyết.” Lý Kiến kéo Liên Điền lại phía góc tường “Thúc thúc, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta chỉ muốn đến xem ngươi có chuyện gì hay không? Sao mà điện thoại cũng không liên lạc được.” Liên Điền không hờn giận mà nói cho Lý Kiến nghe lo lắng của mình.

“À, mấy hôm trước, ta cùng với mấy lão sư khác đi dự triển lãm tạo mẫu tóc ở Thành Đô, đi vội quá nên quên chưa nạp tiền điện thoại. Thúc thúc, ngươi gọi cho ta sao?”

“Xem ra, ngươi đúng là được nhiều người hâm mộ, chắc ngay cả cước phí điện thoại cũng do người khác bao luôn chứ gì?” Liên Điền chanh chua trào phúng.

“Ha hả, là bọn họ nài nỉ quá mà thôi, ta cũng không nỡ từ chối ý tốt như vậy.” Lý Kiến nói xong, nhớ tới nguyên nhân Liên Điền tìm đến đây – nhất định có liên quan tới chậu hoa Xương Bồ hắn đã gửi cho y “Thúc thúc nhận được hoa của ta chưa? Có thích không?”

“Nhận được rồi, rất không vừa lòng, ta ném hết vào thùng rác rồi.”  Liên Điền nói dối, trên thực tế, hiện tại bồn hoa kia vẫn đang được chăm sóc rất tốt trên đầu giường của y.

“Ngươi không biết ý nghĩa của hoa Xương Bồ sao?” Giọng nói của Lý Kiến lập tức tràn đầy thất vọng.

“Không biết, cũng không có hứng thú muốn biết. Nói cho ngươi biết, muốn gặp ngươi còn khó hơn gặp siêu sao a? Chỉ là hớt tóc, có cần phải làm khó người khác như vậy không? Ta bây giờ muốn hớt tóc nè, ngươi mau hớt cho ta.”

Liên Điền muốn đổi đề tài, không muốn bàn luận thêm về chậu hoa kia nữa. Vừa nói chuyện với Lý Kiến, y vừa liếc mắt về phía nhân viên tiếp tân đằng kia như muốn nói với cô ta rằng – nhìn đi, nhìn cho kỹ đi, Trình Liên Điền ta hoàn toàn có thể không hẹn trước mà vẫn hớt được tóc đấy. Ta là ai? Ta là Trình Liên Điền, thúc thúc của Âu Dương Lý Kiến.

“Ngươi chịu đổi kiểu tóc rồi sao? Thật là tốt a” Lý Kiến vui sướng trả lời “Vậy thì từ nay, mỗi lần gặp ngươi, hai mắt của ta sẽ không phải chịu dày vò hơn nữa.”

Tóc của Liên Điền thật sự rất khó nhìn, có lẽ chính vì thế mà vừa rồi Tiểu Lệ mới không có cảm tình với y cho lắm, chứ bình thường, cô ta cứ thấy trai đẹp là hai mắt sáng rỡ cả lên, làm gì còn tâm trạng mà cãi qua cãi lại như lúc nãy.

Cũng khó trách Tiểu Lệ, những người xuất hiện trong Tinh Chi Hải này chỉ riêng về tóc tai thôi cũng đã ăn đứt những người bình thường khác. Mái tóc đã xấu, ăn nói lại thô lỗ – Tiểu Lệ có ác cảm với Liên Điền cũng không có gì là lạ.

“Tóc của ta thật sự khó coi đến vậy sao?” Liên Điền lộ vẻ bất mãn hỏi Lý Kiến, y nhanh chóng bước lại ghế mà ngồi xuống.

“Không phải như vậy . . . nhưng thật sự, tóc ngươi hoàn toàn có thể dễ nhìn hơn . . .” Lý Kiến an ủi nói.

“Con ngựa kia, lấy kéo đi.” Vì muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với Lý Kiến, Liên Điền cố tình chứng tỏ mối quan hệ thân mật giữa hai người và y là một thúc thúc có bản lĩnh, hoàn toàn có thể cạy nhờ.

Liên Điền tựa vào ***g ngực ấm áp của Lý Kiến “Dùng bàn tay vàng của ngươi mà làm cho ta thành một con người mới đi!”

Tư thế thân mật của hai người khiến những cô gái ngoài kia và nhân viên trong này trợn tròn cả mắt.

Lý Kiến không hề phản đối, cứ để cho Liên Điền tùy tiện cọ cọ vào ngực mình. Thậm chí lúc sau, hắn còn nâng cằm Liên Điền lên, nhẹ nhàng mà hôn vào bờ môi gợi cảm của y.

“ Oa ô!” những người chứng kiến khung cảnh tình cảm này hét vang cả lên “Tại sao? Tại sao . . . tại sao Lý Kiến lại hôn người đàn ông khác a”

Liên Điền cũng vô cùng bất ngờ, tuy là muốn chứng tỏ sự thân mật giữa hai người, nhưng cũng không cần phải “thân mật” tới mức đó.

Hôm nay, Liên Điền tới đây, trước là muốn tham quan nơi làm việc của Lý Kiến một chút, sau là để xem xem hắn sống như thế nào? Nếu cần, Liên Điền sẵn sàng giúp đỡ, y nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt, giữ đúng lời hứa cách đây chín năm.

Liên Điền sau khi nhận được chậu hoa Xương Bồ thì tìm hiểu mới biết ý nghĩa của nó đối với người tặng là hết lòng tin tưởng vào lời hứa của người được tặng.

Lý Kiến tặng hoa Xương Bồ cho Liên Điền là muốn nhắc nhở y phải giúp đỡ hắn, làm những việc nên làm vì hắn.

“Thúc thúc có cảm thấy hôm nay, ta đón tiếp thúc thúc thật ‘long trọng’ không?” sau khi no nê mà hôn trước, sau, trái, phải. Lý Kiến tươi cười ôn hòa như nắng nhẹ ngày xuân hỏi Liên Điền.

“Ngô . . .” không ngờ một công tử phong lưu như li lại bị một nụ hôn bất ngờ này làm cho mất hồn, ngạt cả mũi, nhịp tim đập loạn cả lên, nghẹn luông cả cổ họng.

Hai mắt trừng to, cả người bỗng dưng nóng rực.

Tại sao lại như vậy? Y chính là Trình Liên Điền – người đã từng hôn và bị hôn rất nhiều lần, vậy mà lại bị một nụ hôn của tiểu tử hỉ mũi chưa sạch trước mặt mọi người làm cho kinh ngạc khôn nguôi.

“Thúc thúc, miệng của ngươi vừa xinh đẹp lại thật ngọt ngào. Được rồi, ta sẽ cắt tóc cho ngươi!”

“Nhưng . . . nhưng mà . . .” Liên Điền nghẹn lời.

Một nụ hôn không hề ngần ngại của Lý Kiến bỗng dưng khiến Liên Điền trở thành một nhân vật cực kỳ đặc biệt trong mắt của vô số khách hàng và những người thợ hớt tóc bên cạnh. Được một nhà tạo mẫu tóc siêu anh tuấn mà người khác muốn gặp phải hẹn trước cả tháng hôn mình, lại được hắn nâng niu trong vòng tay – diễm phúc này, nhiều người mơ còn không được.

Liên Điền rất bực mình, y không muốn mọi chuyện tiến triển theo chiều hướng này, như thế thì tên tiểu tử kia sẽ ngày càng đắc ý.

Nhưng cũng phải nói thật, nụ hôn của Lý Kiến khiến Liên Điền ngẩn người một lúc lâu, hình như chưa bao giờ y có một nụ hôn như vậy.

Động tác nhẹ nhàng, say đắm của Lý Kiến khác hẳn với những người từng ở cạnh Liên Điền – vừa khô khan, lại sáo rỗng, khêu gợi một cách rẻ tiền.

Đôi môi dày, đỏ mọng của Lý Kiến có sức hút mê hồn, lại thêm sức nóng độc nhất vô nhị, cộng với vị ngọt có một không hai trên đời – thật là bảo bối hiếm thấy.

Đầu óc Liên Điền vẫn còn choáng váng, cứ vô thức mà đi theo Lý Kiến lên lầu hai của Tinh Chi Hải.

Lầu hai này chỉ có hai, ba chiếc ghế sô pha, một vài tấm gương, lúc hai người đi lên – hoàn toàn trống vắng, không có ai cả.

“Cắt ở đây đi!” Lý Kiến mở miệng. Tuy rằng tự tiện tư vấn cho khách không hẹn trước là trái với quy định tại đây nhưng thật sự Lý Kiến không thể nhìn mái tóc của Liên Điền thêm một phút nào nữa – nói dài thì không phải dài, ngắn cũng chưa hẳn là ngắn cong chẳng ra cong, mà thẳng cũng chẳng phải thẳng. Lý Kiến rất muốn tự tay mình giúp y lấy lại hình dáng phi phàm năm xưa – lúc hai người gặp nhau, lúc ấy, Liên Điền ngọt ngào như ánh trăng ngày rằm.

“Ta sẽ gội đầu cho ngươi trước đã.” Mang thùng dụng cụ lại đây, Lý Kiến mặc vào tạp dề có logo của salon, thật giống với một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp.

Liên Điền quan sát từng cử chỉ của Lý Kiến, nhìn thấy hai bàn tay thoăn thoắt kia, lại nhớ lại lúc hai người trong khách sạn, hai bàn tay đó đã nhiệt tình phục vụ mình như thế nào – Liên Điền không kiềm chế được mà run rẩy.

Bỗng nhiên có một người thợ giúp việc từ dưới nhà đi lên muốn giúp Lý Kiến gội đầu cho Liên Điền. Lý Kiến  xua tay “Ta muốn tự mình phục vụ y.”

Hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.