CHƯƠNG 6
Biên tập : Tiểu Nam
ĐAM mê sự hoàn MỸ
Tự hào là HỦ NAM
—–Φ—–
Người thợ giúp việc mỉm cười, nhưng hắn lấy làm khó hiểu. Bình thường, Âu Dương lão sư rất biết quý trọng thời gian – chỉ tư vấn, cắt tóc chứ không gội đầu cho khách hàng bao giờ, hôm nay, không biết chuyện gì đang xảy ra? Thật kỳ lạ.
“Thúc thúc, mau nằm xuống chỗ này.” Lý Kiến đưa Liên Điền tới chiếc giường xả tóc bên cạnh.
“. . .” Liên Điền cảm thấy thật khó xử, nhất là sau khi nghĩ lại những chuyện ở khách sạn hôm trước, nơi này lại chỉ có hai người họ, không biết . . .
“Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn có rất nhiều khách hàng đang chờ ta a.” Lý Kiến thúc giục nói.
“Được rồi.” Cơ thể nam nhân thon dài nằm lên chiếc giường êm ái, khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp như hoa ngước lên trên nhìn Lý Kiến, hai mắt khép hờ lại.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng được rút ngắn lại, Lý Kiến rất muốn cúi xuống hôn người này một lần nữa. Năm đó, Lý Kiến bơ vơ nơi Trình gia, bị mọi người xa lánh, chỉ có y là người duy nhất hoan nghênh một đứa trẻ mười tuổi cô đơn như hắn.
Khi Liên Điền nói “Từ bây giờ, ngươi sẽ không còn cô đơn nữa.” Lý Kiến đã nhớ thật rõ, đã khắc sâu ánh mắt cùng nụ cười của y. Hắn tin rằng Liên Điền không nói dối, Lý Kiến không bao giờ quên dáng vẻ chân thành của Liên Điền dưới cây phượng đằng năm xưa. Trong suốt những năm tháng qua, Lý Kiến coi đó là kỷ niệm, là điều đáng quý nhất trong cuộc đời mình – đó chính là viên kim cương mãi mãi tỏa sáng, không có gì có thể khiến nó lu mờ.
Vốn dĩ chuyện đi lên Nam Dương làm nhà tạo mẫu tóc không phải là dự định ban đầu của Lý Kiến.
Lý Kiến ở nông thôn, cuộc sống thanh bình, yên ả đã quen hắn không thích khói bụi, bon chen nơi thành thị. Chỉ khi Gia Tĩnh – một người bạn hắn quen ở trường dạy nghề rủ hắn thì Lý Kiến mới suy nghĩ lại rồi đưa ra quyết định này.
Gia Tĩnh muốn tới Nam Dương để phát triển sự nghiệp. Bất cứ một nhà tạo mẫu tóc nào trong nước cũng đều biết đến Tinh Chi Hải – hai người thợ cùng nhau lập nên chuỗi salon này cách đây mười năm, trải qua quá trình xây dựng, cùng với quyết tâm không ngừng nghỉ của bọn họ mới có được Tinh Chi Hải của ngày hôm nay. Bước chân vào làm ở đây, chính là ước mơ của hầu hết những người mới vào nghề – trong đó có cả Lý Kiến và Gia Tĩnh.
Đặc biệt là Gia Tĩnh, cứ nhắc đến Tinh Chi Hải là hắn lại như phát cuồng lên cho nên hai người mới rủ nhau xin vào làm tại đó. Cũng may, như vậy Lý Kiến mới có cơ hội được gặp lại Liên Điền – người mà hắn luôn yêu thương nhất, luôn đặt ở một nơi sâu nhất trong trái tim.
Nếu không phải lần đó bọn họ làm quen với nhau tại bar Blue rồi lại lên giường cùng nhau thì thực sự, Lý Kiến không biết phải tiếp cận với Liên Điền như thế nào.
Đó chính là lý do vì sao khi cần mượn xe, hắn lại chạy tới chỗ của Trọng Trì.
Lý Kiến và Liên Điền, dù gì đi nữa, hai người họ vẫn đến từ hai thế giới khác nhau.
Để gửi được chậu hoa Xương Bồ kia, Lý Kiến đã phải lấy hết dũng khí mà mình có mới làm được.
Sáng nay đi làm, thấy Liên Điền tới tận đây tìm mình, Lý Kiến vui như mở cờ trong bụng, vì thế hắn mới xúc động mà hôn Liên Điền trước con mắt tò mò của nhiều người xung quanh.
Nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Liên Điền, Lý Kiến cố gắng che dấu cảm xúc ngọt ngào đang trào dâng trong lòng mình. Hắn hỏi Liên Điền “Nước có đủ độ ấm không?”
“Ấm. . .” Liên Điền đang sung sướng mà hưởng thụ động tác nhẹ nhàng của người thanh niên bên cạnh. Hai bàn tay mạnh mẽ của Lý Kiến vuốt nhẹ từ chân tóc tới ngọn tóc, kéo dài ra phía sau. Lý Kiến gom những sợi tóc của Liên Điền lại một chỗ, dùng một loại hóa chất chuyên dùng, nhẹ nhàng chà xát, tẩy đi màu nâu hiện hữu trên tóc Liên Điền.
Vừa vuốt tóc, thỉnh thoảng Lý Kiến còn giật nhẹ chân tóc, tạo cảm giác thư thái cho đầu óc Liên Điền.
Dưới kỹ xảo điêu luyện đó, Liên Điền vô thức mà thở gấp, ảo tưởng đôi bàn tay kia đang lần mò xuống phía dưới, hai gò má, cổ, vai, ngực, tay, rồi đến cả . . . thứ ở giữa hai chân của y . . . tất cả đều bị cảm giác êm ái kia bao trùm.
Thật là thỏa mãn, Liên Điền ảo tưởng mà cũng không khỏi bật cười khúc khích.
Liên Điền vốn nghe nói, những salon hớt tóc này vốn có thêm cả “dịch vụ kèm theo” khiến khách hàng không thể hài lòng hơn được nữa. Quả thật không sai, mới chỉ có gội đầu thôi mà đã thế này rồi . . . Liên Điền nhớ lại – mình chưa có tình nhân nào là nhà tạo mẫu tóc cả, sau lần này, phải tìm một người mới được. Tiểu tử đang đứng phía sau cũng không tệ, nhưng không biết hắn nghĩ thế nào?
Trong đầu Liên Điền tự nhiên hiện lên khung cảnh ngọt ngào của mùa xuân, có bướm lại có hoa, bướm quấn quýt mấy hoa mãi không rời. Giữa mình và Âu Dương Lý Kiến, ai là bướm, ai là hoa . . . Liên Điền thật khó tưởng tượng.
“Thúc thúc đang nhớ tới chuyện *** loạn gì sao?” Lý Kiến phá tan giấc mộng đẹp của Liên Điền “Quán của ta làm ăn rất đàng hoàng, không hề có những chuyện mà ngươi đang tưởng tượng a.”
“Ta biết.” Liên Điền quả quyết “Ngươi cứ lo làm việc của mình đi.”
“Gội đầu xong rồi, bây giờ tới cắt tóc thôi.” Ngay khi bước chân vào trường dạy nghề, Lý Kiến đã hạ quyết tâm phải trở thành một nhà tạo mẫu tóc nổi danh cho bằng được nên hắn không quan tâm lắm đến những chuyện gội đầu, nhuộm tóc này – mặc dù thầy cô của hắn đều nói – một nhà tạo mẫu tóc chân chính muốn thành công cần phải quan tâm đến từng chi tiết, dù là những chi tiết nhỏ nhất. Nhưng Lý Kiến vẫn không quan tâm. Thực tế, hắn thật sự có năng khiếu trong việc thiết kế những kiểu tóc mới. Cũng chính nhờ thế mà hắn càng ngày càng được nhiều người biết tới, tất cả khách hàng qua bàn tay của Lý Kiến đều phải thừa nhận hắn là một nhà tạo mẫu tóc tuyệt vời, giúp bọn họ lấy lại vẻ thanh xuân, tươi trẻ một cách tự nhiên nhất.
Liên Điền ngồi vào ghế “Cắt đi, cẩn thận một chút, đừng làm cho thúc thúc thất vọng a” Bây giờ, Liên Điền lại tự xưng là thúc thúc, y muốn lên mặt với tiểu tử kia một trận cho bõ tức.
“Không cần lo lắng, cứ để đó cho ta.” Tiếng máy sấy rù rù, những lọn tóc tơi tả của Liên Điền đã được Lý Kiến chải thành nhiều nếp suông mượt.
“Nhất định phải cắt thật sao?” Nhìn thấy Lý Kiến mở thùng dụng cụ ra, Liên Điền khẩn trương hỏi. Dù sao thì y cũng đã mất cả năm trời mới nuôi được mái tóc cho nó dài tới từng này, bây giờ cắt đi, quả là đáng tiếc.
“Thúc thúc không tin ta.”
“Tin chứ.”
“Vậy chỉ cần đợi bốn mươi phút nữa, nhất định ngươi sẽ hài lòng.”
“Bốn mươi phút . . .” Từ trước tới giờ, có rất nhiều nhà tạo mẫu chuyên nghiệp tự tìm tới Liên Điền mà đề nghị được tư vấn, tạo kiểu cho y nên mặc dù biết Tinh Chi Hải từ lâu nhưng đây mới là lần đầu tiên Liên Điền đặt chân đến nơi này. Ngồi ở một nơi bình dân như thế này, Liên Điền không dám hy vọng Lý Kiến có thể giúp mình toại nguyện, nhưng đã đến đây rồi, không lẽ lại cứ thế mà về. Hơn nữa, y cũng rất thích cảm giác được người kia đùa nghịch mái tóc của mình, thật là dễ chịu.
“Ngươi không hỏi ta muốn cắt tóc theo kiểu nào sao?”
Trong đầu Liên Điền đang hình dung tới rất nhiều mái tóc ấn tượng mà y đã từng thấy, từ những kiểu thư sinh của các ngôi sao Hàn Quốc cho tới những kiểu đầy vẻ nam tính của những ngôi sao trên sân cỏ . . . Nhưng mà, quan trọng nhất, cắt sao thì cắt – phải để cho người khác ngay cái nhìn đầu tiên đã bị thu hút bởi vẻ đẹp trai, phong độ của y – đó mới chính là điều mà Liên Điền mong muốn nhất. Liên Điền mở miệng nói “Ta muốn cắt . . .”
Lý Kiến xen ngang “Ta biết rồi, không phải nói.”
Liên Điền giật mình, Lý Kiến thật là kỳ lạ, nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp gì mà không quan tâm xem mong muốn của khách hàng là gì cả “Vậy nếu ngươi cạo trọc hay khiến ta rụng tóc tùm lum, ta phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì ngươi cứ đội mũ trùm đầu mà ra ngoài a.” Lý Kiến thản nhiên nói “Có thế mà cũng phải hỏi.”
“Ngươi . . . thôi, không cắt nữa!” Liên Điền la lớn, giãy dụa định ra khỏi chiếc ghế. Từ sau khi li xuất hiện, hành động của Lý Kiến đã dịu dàng, hòa nhã hơn rất nhiều, chỉ vẫn có cái miệng là ăn mắm ăn muối – nói toàn những lời khiến người khách bực mình. Dường như Lý Kiến quyết định không bao giờ nói ra những lời dễ nghe khiến Liên Điền càng thêm ảo tưởng về bản thân mình.
“Được rồi, ngồi yên đó, ta sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt.”
“Mái tóc của ta vốn đã đẹp, ngươi không cần nhiều lời, muốn cắt thì mau cắt đi.” Liên Điền cãi bướng, không hiểu sao, tâm trạng của y gần đây rất tệ, không những không có hứng thú đi tìm tình nhân vui vẻ mà còn cảm thấy cô đơn, chán nản nữa.
Bởi vậy, y cũng muốn đổi kiểu tóc xem sao, biết đâu sẽ chấm dứt được những ngày tháng tẻ nhạt này.
Hy vọng mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo bình thường vốn có.
“Ta sẽ khiến cho ngươi . . .”
“Lắm lời, ngươi học được ở đâu cái thói nói chuyện tay đôi với trưởng bối như vậy hả?” Thật là nhức đầu – Liên Điền nghĩ.
“Làm sao nào, ngươi vốn không thích nhận là trưởng bối của ta mà, nhất là lúc ở trên giường đó.”
“Ngươi . . . ngươi . . .”
“Ngồi yên đi, nếu không ta cắt vào tai ngươi bây giờ”. Lý Kiến quàng cho Liên Điền một cái khăn màu đen thật to, hắn không múa mép khua môi với y nữa, cầm cây kéo trên tay, chăm chú mà thực hiện công việc yêu thích hàng ngày của một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp.
Liên Điền cảm nhận được từng sợi tóc của mình được người thanh niên đứng phía sau nhẹ nhàng mà tỉa tót, tiếng kéo xoành xoạch vang lên không ngớt – nghĩ tới những đổi thay sắp tới, tâm trạng Liên Điền lên trông thấy.”
“Nhắm mắt lại, không thì tóc bay vào mắt đó.”
“Ừ” giọng nói êm tai khiến Liên Điền cảm thấy an tâm, ánh mắt khép hờ, rất mong đợi được nhìn xem kiểu tóc mới của mình như thế nào – không biết có hay ho như lời tên tiểu tử này quảng cáo hay không?
“Được rồi, mở mắt ra đi.” Không quá bốn mươi phút sau, Lý Kiến hưng phấn mà cất giọng.
Liên Điền mở to mắt, nhìn người trong gương như trẻ ra đến vài tuổi.
Oa ô! Đây mới là kiểu tóc độc nhất vô nhị thật sự a.
Lý Kiến vốn thấy tóc y rất dài, nhiều khi che lấp luôn cả đôi mắt, nhìn chung là có sáng tạo nhưng không phù hợp với khuôn mặt chút nào. Hắn đã tỉa bớt tóc, xóa đi màu nâu phản cảm, thay vào đó là một màu hạt dẻ dễ thương, rất hợp với làn da trắng hồng của Liên Điền.
“Này . . .” Liên Điền giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của mình hiện tại “Đây mới thật là Trình Liên Điền a.” Y có cảm giác như mình chỉ đang là một cậu thanh niên năm hai đại học.
“Sao? Không tin vào mắt mình phải không?” Lý Kiến nhẹ nhàng bước lại gần Liên Điền, giúp y nhặt một sợi tóc đang dính trên trán “Thúc thúc, ngươi thật xinh đẹp!”
Liên Điền lầm bầm – phí lời, ta vốn đẹp trai từ nhỏ, ta chính là người xinh đẹp nhất thế gian này. Liên Điền bối rối khi nhìn lên đôi mắt nóng rực của nam nhân đang chăm chú nhìn mình, tim đập bang bang như nhẩy ra khỏi ***g ngực.
Hắn nói như vậy, khiến cho Liên Điền thật sự thẹn thùng. Có phải thật vậy hay không, trong mắt hắn, Liên Điền là một người rất xinh đẹp ư?
“Thúc thúc, ngươi có nhớ ngươi đã hứa với ta những gì không?” Lý Kiến chờ mong nói ra ước mong giấu kín trong lòng đã lâu.
“Ngươi muốn gì? . . .” Liên Điền rất vừa ý, với kiểu tóc này, y đang muốn thưởng cho hắn một chút, cũng coi như nhân tiện mà chăm sóc cho đứa cháu họ bất đắc dĩ này.
“Ai, dưới lầu còn có hơn ba chục người chờ đợi ta đó.” Ở trong thời điểm mà Liên Điền đang cảm thấy tình cảm giữa hai người ngọt ngào nhất thì Lý Kiến lại phun ra một câu không thể chấp nhận được, lại còn kéo đầu, vòng tay qua cổ y “Vì thế, thúc thúc xong rồi thì trả tiền rồi đi xuống dưới đi, không cần phải phá hỏn chuyện làm ăn của ta nữa, cho ngươi chen ngang thế này, ta mất thật nhiều khách quen a.”
“Ngươi, tên hỗn đản này.” Liên Điền bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nắm cổ áo thanh niên, dán sát vào khuôn mặt anh tuấn của hắn mà kêu gào “Vậy khi nãy, ngươi khen ta xinh đẹp, còn bày trò quyến rũ ta làm gì?”
“Có chuyện đó sao? Không có a, ai, thúc thúc, ngươi thật nhạy cảm. Đó chẳng qua là lời ngon tiếng ngọt mà ông chủ dặn chúng ta phải nói ra sau khi phục vụ xong khách hàng, có như vậy thì lần sau bọn họ mới nhớ tới đây a.” Lý Kiến cười khẩy, tỏ vẻ đắc ý “Sau khi cắt tóc xong, ta luôn khen khách hàng của mình thật xinh đẹp. Nếu đã khiến cho thúc thúc hiểu lầm, ta thật sự rất xin lỗi a.”
“Ngươi. . . đừng có mà tưởng bở, ta không thèm để ý tới mấy lời rỗng tuếch đó của ngươi.”
“Không vọng tưởng thì tốt rồi, ngươi xem, ngoài kia, có nhiều người hâm mộ ta như vậy, nếu thêm một người như ngươi nữa thì thật là phiền phức a.”
“Chưa có ai từng nói cho ngươi biết ngươi vô duyên tới mức nào sao? Nếu còn lắm mồm, lắm miệng nữa, ta sẽ làm thịt ngươi.”
“Ai, sợ quá, thúc thúc, không biết ai làm thịt ai à” – Lý Kiến cười tà tà.
Nghe xong câu này, Liên Điền không thể chịu đựng hơn nữa, tay nắm thành nắm đấm mà hướng tới mặt Lý Kiến, hai người giằng co, lăn lộn mấy vòng tại giữa phòng cắt tóc – thật không giống quan hệ thợ cắt tóc, khách hàng cũng không giống quan hệ thân nhân trong gia đình mà giống hai đứa trẻ hiếu thắng, không đứa nào chịu thua đứa nào.
“ Ngươi muốn dùng cách này để quyến rũ ta sao, muốn ta trực tiếp động thủ với ngươi tại nơi này à? Chỉ gội đầu cho thôi mà ngươi đã tưởng tượng tới mấy chuyện không tốt đẹp kia rồi.”
“Ta không nghĩ tới những chuyện đó.”
“Ngươi chẳng rên rỉ *** đãng đấy thôi.”
“Sao ngươi có thể nghe thấy, ngươi rên thì có.”
“Ngươi rên lớn như thế, có điếc mới không nghe thấy, muốn ta hôn ngươi ngay bây giờ không?” Lý Kiến cuối cùng cũng thuận lợi mà đem Liên Điền áp dưới thân “Hả trung niên nam tử cô đơn?”
“Trung niên nam tử” bốn chữ như tiếng sấm bên tai Liên Điền, y như muốn ***g lên, lấy hai tay bịt tai lại, chạy nhanh mà thoát khỏi chỗ này. “Không phải, ta không phải trung niên nam tử cô đơn!”
“A, tức giận sao . . .” Lý Kiến cười lớn tiếng, thừa lúc Liên Điền còn đang mất hồn vì bị chê là trung niên nam tử cô đơn, hắn thô bạo hôn lên cái miệng đang gào to của Liên Điền, mạnh mẽ mà xâm chiếm hai cánh hoa phấn hồng. Tuy không có nhiều thời gian, lại còn cả đống khách hàng đang chờ ở dưới nhưng Lý Kiến rất muốn ăn “fast food” một lần xem sao. Người này tự nhiên lại tới tận Tinh Chi Hải tìm hắn, biểu hiện vừa đáng yêu lại vừa khiến người ta khó chịu, Lý Kiến càng sinh tình ý yêu thương, nhớ lại vẻ thẹn thùng e lệ mà *** đãng khát khao của y ở trên giường hôm trước.
“Ngô . . .” Liên Điền theo bản năng mà mở rộng đôi môi, chiếc lưỡi của đối phương không ngần ngại mà tiến vào tàn sát bừa bãi, chậm rãi mút rồi cắn môi y một lần. Lý Kiến dùng đầu lưỡi rậm rạp của mình mà liếm láp khoang miệng non mềm của Liên Điền, dần đân nút mạnh đầu lưỡi ấm áp của y.
“Ngô . . .” thân hình Liên Điền bỗng trở nên nóng rực, khe miệng khẽ nhếch – một sợi chỉ bạc từ đó mà bắt đầu chạy ra, lan cả xuống cổ. Đầu lưỡi gắt gao quấn quýt lấy nhau, liều mạng mà nút, mà liếm – Liên Điền cảm thấy bản năng trong người mình lại trỗi dậy, dục vọng kiềm chế lâu ngày đang kêu gào được giải thoát.
Muốn, muốn làm chuyện đó cùng Lý Kiến, chỉ là một nụ hôn mà có thể khiến Liên Điền không thể khống chế mà khao khát nam nhân này, hơn nữa, không chỉ muốn được làm tình cùng hắn, mà còn muốn tiểu cúc hoa của mình được hắn sử dụng thêm một lần nữa . . .
Lý Kiến chưa từng có cảm giác kỳ lạ này, có lẽ đây mới đáng được gọi là hôn.
Trong quá khứ, khi hôn, Liên Điền cùng với tình nhân của mình khá gượng gạo, cứ như trao đổi không khí với nhau mà thôi, cùng lắm chỉ là cắn khẽ bờ môi, không hơn không kém – kết quả là chẳng bao giờ được hài lòng, như ý.
Lý Kiến là ai? Có thể ví hắn là dòng nước biển dạt dào, còn Liên Điền là bờ cát trắng trải dài mênh mông – đang khao khát được dòng nước mát lạnh kia vỗ về, tưới mát từng khe hở, thỏa mãn thức khoái cảm kích thích mới lạ này.
Đôi môi Liên Điền càng lúc càng nóng lên, khuôn mặt cũng đỏ ửng, nhưng Lý Kiến vẫn không chịu dừng lại, giống như muốn dùng nụ hôn này mà nuốt luôn Liên Điền vào trong bụng mình thì mới vừa lòng.
Dục vọng chiếm hữu dâng trào vô cùng mãnh liệt, Liên Điền hoàn toàn có thể cảm nhận được điều đó. Nơi hạ thân của hai người, Lý Kiến đang không ngừng trườn qua trườn lại như một con rắn không xương. Dù cách nhau hai lớp vải, nhưng Liên Điền tưởng như tiểu kê kê của mình sắp bị thứ nam tính cương cứng kia thiêu cháy.
“Ô . . . Ân” Nơi này là phòng cắt tóc a, lúc nào cũng có thể có người tiến vào
Vừa nhắc đã đến, ngoài hành lang, bắt đầu vọng đến tiếng bước chân “Mời tiên sinh đi lối này” – một đồng nghiệp của Lý Kiến đang dẫn khách hàng lên lầu. Lý Kiến dù không muốn nhưng cũng phải dừng hành động xâm ngang nhiên xâm chiếm của mình lại.
Hai người cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, mặt không hoảng hốt mà từ đất đứng lên, rất nhanh đã che dấu được dấu vết vận động kịch liệt trên người mình.
“Đa tạ tiên sinh, phí tổn của tiên sinh là ba nghìn tệ.” Lý Kiến hướng Liên Điền cúi đầu.
“À, ờ.” Liên Điền lấy tiền từ ví da trong túi quần.
“Cám ơn quý khách, quý khách đi thong thả, mong quý khách tiếp tục chiếu cố Tinh Chi Hải chúng tôi.”
Lý Kiến thu tiền, còn nhón người, ngả ngớn nói nhỏ vào tai Liên Điền “Thúc thúc thật *** loạn mà, chỉ hôn thôi mà đã cứng lên như thế, ta rất muốn giúp thúc thúc tiêu sầu, nhưng tiếc quá, ta phải đi làm mất rồi, đành phải . . .”
“Nhất định sẽ có một ngày ta phải làm thịt ngươi cho hả dạ.”
Liên Điền buồn bực trả lời, một bàn tay tức giận mà nắm chặt thành nắm đấm.
“Ta sẽ hảo hảo mà chờ đợi tới ngày đó.” Lý Kiến cười tinh quái, nháy mắt đưa tình với Liên Điền. Liên Điền thật bực mình, chỉ trong ngày hôm nay mà bị tên tiểu tử này đùa cợt tới mấy bận, bản thân lại còn không không chế được mà hùa theo, thật là mất mặt./
Hết chương 6