Vào hạ, mặt trời lên sớm, mới canh tư mà khung cảnh bên ngoài đã sáng rõ như chính ngọ. Ta dậy sớm trước thời điểm khởi hành hai khắc, bắt đầu xếp mấy bộ đồ đơn giản vào tay nải, gọi Ly Tâm dặn dò mấy việc trước khi lên đường.
Đêm qua lúc Hách Liên Diệp rời đi, ta kể chuyện sáng nay sẽ lên đường đến Thiên Dực Môn trên đỉnh Chúc Đan cho Ly Tâm nghe, nàng liền kì kèo đòi đi từ đấy cho đến tận bây giờ. Nàng vừa nhìn ta sắp hành lý, đứng một bên vừa phụng phịu khua tay múa chân không chịu dứt: “Tiểu thư, nô tì hầu hạ tiểu thư lâu vậy rồi, từ trước tới nay luôn là tiểu thư đi đâu thì nô tì theo đó. Tiểu thư đường xa vất vả, không có nô tì ở bên cạnh làm sao được, nô tì phải đi theo chăm sóc cho tiểu thư!”
Ta cười thành tiếng, đáp: “Chính vì đường xá xa xôi nên ta mới không muốn để em đi, em còn nhỏ, không chịu nổi vất vả đâu.”
“Tiểu thư” Ly Tâm cao giọng, bĩu môi: “Sao tiểu thư có thể nói vậy, em... Sát Long nàng ta chẳng phải cũng cùng tuổi em hay sao, tại sao Sát Long có thể đi được, còn em thì phải ở nhà?”
Buộc gọn gàng đồ dùng cá nhân vào tay nải xong xuôi, ta để nó qua một bên, tiếp tục tiến về phía thư án, trải giấy mài mực. Ly Tâm lanh lẹ đuổi theo, tranh lấy nghiên mực trong tay ta, vừa mài vừa nói: “Tiểu thư, cho em đi đi, để tiểu thư đi như vậy làm sao em yên tâm được.”
Ta ngồi xuống thư án, chọn một cây bút lông nét mảnh, chấm mực bắt đầu viết chữ.
“Để em đi cùng ta mới không yên tâm, Sát Long không giống em, nàng ấy có võ công, là ám vệ đích thân hoàng gia bồi dưỡng, gặp biến không ứng phó được thì cũng có thể dựa vào khinh công tuyệt đỉnh để thoát thân an toàn. Em thì sao, với ta cùng loại, đều là chân yếu tay mềm trói gà không chặt, có ta làm gánh nặng cho Sát Long là đủ rồi, em đi theo, lúc gặp nguy hiểm chỉ tăng thêm phiền phức cho nàng ấy thôi.”
Động tác mài mực của Ly Tâm thoáng chậm lại, sắc mặt không còn vẻ trẻ con làm nũng đòi ăn kẹo nữa, thay vào đó là một bộ dạng ỉu xìu như chưa ăn cơm: “Tiểu thư, thật ra em cũng biết chuyện đó, nhưng mà nói gì thì nói, em vẫn rất lo lắng cho tiểu thư.”
Ta cười nhẹ, giọng nói cũng ôn hòa hơn mấy phần: “Ta hiểu, nhưng lo lắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, em hãy thay ta ở lại coi sóc vương phủ giúp Nhị vương gia cho cẩn thận, ta sẽ trở về sớm thôi. Bên cạnh ta có Hách Liên tiên sinh, Sát Long và Hoán Vũ, sẽ không sao đâu.”
Ly Tâm rũ mắt nhìn nghiên mực đen nhánh, không cam tâm thở dài: “Vâng.”
Tấm lòng của nàng ấy, dĩ nhiên ta rất hiểu, cũng rất cảm kích. Nàng ấy theo ta từ năm bảy tuổi, lúc là một đứa trẻ bé xíu đã phải làm bao nhiêu công việc nặng nhọc, ở chỗ của ta vừa hay lại là nơi nghèo nàn nhất tướng phủ, cuộc sống đúng là không dễ dàng gì.
Nhưng càng như vậy, ta càng không nỡ để nàng ấy theo mình chịu nhiều nguy hiểm. Lần này ta rời vương phủ là bí mật rời đi, vừa để bảo đảm an toàn, vừa là che mắt thiên hạ, trong thời gian này, Ly Tâm sẽ thay thế ta ở lại chông coi Nhị vương phủ, đối với nàng ấy hay với chính cũng là lựa chọn an toàn và thiết thực nhất.
“Ly Tâm, quãng thời gian tiếp theo ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, em tuyệt đối không được ra khỏi phủ, ta sẽ để Sát Lang quay về phủ bảo vệ em, nghe lời ta.”
Ly Tâm gật: “Dạ, em nghe lời tiểu thư.”
“Mộ Trường Vũ chắc chắn đã cho người theo dõi phủ Nhị vương rồi, chút nữa ta sẽ cải nam trang ra ngoài, muội mặc y phục của ta, dẫn theo một thị nữ đến hoa viên để đánh lạc hướng.”
“Vâng.”
Ta mỉm cười hài lòng, vuốt lại mép bức thư vừa viết xong cho ngay ngắn.
“Thưa Vương phi, Sát Long, Hoán Vũ cầu kiến.” Bên ngoài truyền vào giọng nói quen thuộc của Sát Long.
Ta hơi đề cao giọng để người ngoài cửa cũng có thể nghe thấy: “Vào đi.”
“Ly Tâm, em lui xuống một chút.”
“Dạ, thưa tiểu thư.” Ly Tâm khom người thoái lui vào bên trong hậu viện.
Cùng lúc, cửa phòng mở ra, hai người một nam một nữ tiến vào.
Nữ, mặc y phục màu trắng dài chấm đất, phong thái tĩnh lặng nghiêm chỉnh, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng bức người, chính là thủ lĩnh cao nhất của Bạch Hội, cùng với Sát Lang của Hắc Hội, dẫn đầu Anh Tiêu Hội ưu tú bậc nhất đằng sau bàn tay nuôi dưỡng của hoàng thất.
Nam, cao lớn vạm vỡ, thân trên để trần, trên vai chỉ khoác hờ một tấm áo rách nát lỗ chỗ, ống quần bó vào ủng cao qua mắt cá chân, lấm lem đầy bùn đất bụi bặm, bên hông đeo thêm một bao kiếm cũ đã ghỉ sét. Bộ dạng hắn quả thực rất ăn khớp lời miêu tả của Sát long, chính xác là rách rưới hệt như một tên ăn mày. Mà tên ăn mày này lại chính là sát thủ thông thạo hơn mười loại binh khí của Anh Tiêu Hội, võ công cao cường chỉ sau Sát Lang, sức khỏe hơn voi, hung dữ hơn hổ - Hoán Vũ của Hắc Hội.
Anh Tiêu Hội chia ra hai nhóm, Bạch Hội gồm thủ lĩnh Sát Long, trinh sát Tiêu Dao, ám vệ Lạc Nhạn, cung thủ Trầm Ngư. Hắc Hội gồm thủ lĩnh Sát Lang, độc nhân Bế Nguyệt, sát thủ Phi Tiếu, khống tâm Tu Hoa. Đó là bề nổi, còn bề chìm, Bạch Hội còn có một y nhân quy ẩn giang hồ và một kẻ hành tẩu khắp chốn nữa. Y nhân kia nghe nói là người của Bạch Hội, ta cũng chưa tiện hỏi rõ, còn kẻ hành lẩu kia, chính là Hoán Vũ trước mặt.
Đêm qua lúc gọi Sát Long vào để cân nhắc xem nên đưa ai đi, nàng liền nói cho ta biết Hoán Vũ này vừa hay có mặt ở kinh thành, hắn rất thông thuộc địa hình rừng núi hiểm trở, dẫn hắn theo sẽ giúp ích được không ít. Vì thế ta liền để nàng chiêu hồi hắn về đây, hôm nay cùng ta lên đường lên núi Chúc Đan.
Sát Long cung tay kính lễ, Hoán Vũ sau một ánh nhìn ngừng trên người ta, cũng ôm quyền cúi đầu: “Vương phi” Hoán Vũ cũng theo Sát Long, gọi ta một tiếng Vương phi.
Ta khoát tay: “Miễn lễ.”
“Tạ vương phi.”
“Vương phi, Hoán Vũ ra mắt vương phi.” Hắn ngẩng đầu, mái tóc dài lòa xoà trước trán, ánh mắt sáng lên tia sắc bén, hoàn toàn khác hẳn với vẻ buông thả bên ngoài.
“Chuyến đi này, nhờ ngươi rồi.”
Hắn cung tay, nheo mắt cười thành tiếng: “Vương phi quá lời rồi.”
Ta nghe tiếng trống điểm canh bên ngoài, biết đã đến giờ, liền gấp lá thư vừa viết, cho vào phong dán mép cẩn thận.
Ta đứng lên, cầm lá thư cùng tay nải hành lý, vừa đi ra cửa vừa nói: “Đi thôi, Hách Liên tiên sinh đang chờ chúng ta.”
Sát Long cùng Hoán Vũ đáp vâng một câu, nhất loạt đi theo ta cùng ra ngoài.
Vì hôm qua vừa có trận mưa to nên thời tiết sáng nay khá mát mẻ, bầu trời trong và cao, mây trắng nhàn nhạt lượn lờ, khung cảnh trong vắt tràn đầy sinh khí.
Ta cười khẽ, hít một hơi thật sâu.
“Tiên sinh.”
Nghe tiếng gọi, Hách Liên Diệp đang đứng chắp tay sau lưng nhắm mắt dưỡng thần bên gốc cây hoa Lê gần cổng lớn chầm chậm ngoái đầu lại, mái tóc trắng bay lượn theo gió trong không trung, tà áo xanh như màu trời của hắn cũng khẽ dao động, diện mạo có phần hư ảo càng khiến hắn trông giống một vị tiên nhân.
“Thanh Vũ cô nương chuẩn bị xong rồi? Vậy chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Chúng ta không đi ra ngoài bằng cổng chính mà đi bằng lối phụ phía Bắc để tránh bị chú ý, Hách Liên Diệp búi lại mái tóc trắng nổi bật, giấu vào trong mũ vành, che mạng để dấu đi nhân diện. Ta cùng Sát Long và Hoán Vũ cũng đội mũ vành, che mạng đen. Nhưng ta lại cảm thấy đi ngoài đường vào ban ngày mà dùng mạng đen như thế này, thực sự còn thu hút sự chú ý hơn cả bình thường...
Chúng ta đi bộ qua hai con hẻm nhỏ, tránh đi những con đường đông người qua lại, mất khoảng một khắc thì tới được nơi cho thuê xe ngựa, Hách Liên thuê một cỗ đủ cho bốn người ngồi, không cần phu xe mà tự hắn đánh xe. Ta cùng Sát Long ngồi bên trong, Hoán Vũ và Hách Liên đều ngồi bên ngoài.
Đến lúc chúng ta ra tới quan môn đã là chính ngọ, mặt trời cao quá đỉnh đầu, nắng rất gắt, không khí cũng nóng bức hơn rất nhiều. Ta buông rèm xe xuống, tránh nắng bên ngoài lọt vào.
“Sát Long.”
Sát Long ngồi vị trí đối diện, nghiêng đầu đáp: “Vương phi có gì dặn dò?”
Ta cho tay vào túi ngực, rút bức thư viết sáng nay ra: “Chút nữa qua quan môn hãy đưa bức thư này cho binh lính giữ thành xem, bên ngoài có dấu của Vương phủ, chúng ta sẽ không bị hỏi danh tính. Ra ngoài thành thì giúp ta dùng bồ câu gửi đến chỗ Trường Nguyên.”
Sát Long đưa hai tay nhận lấy bức thư, đáp “Vâng” một tiếng rồi cất cẩn thận vào trong tay áo.
Đúng như những gì ta nghĩ, có được con dấu của Nhị vương phủ, chúng ta an toàn rời khỏi kinh thành, một đường tiến về phía Tây.