Đi một mạch đến lúc hoàng hôn, ta nhìn ra ngoài, thấy sắc trời đã nhá nhem tối, ngồi trên xe cho dù đường phẳng vẫn khá mệt mỏi, vết thương sau lưng lại bắt đầu nhói đau. Tình trạng thế này, không biết đi đến đoạn đường xóc còn đau đến mức nào nữa. Nhưng thời gian gấp gáp như vậy, ta cho dù có đau hơn nữa cũng phải cố chịu đựng, chuyện quan trọng trước mắt so với vết thương này vẫn đáng để tâm hơn nhiều.
Sát Long thấy bên trong xe bắt đầu tối đến không nhìn thấy gì, lục tìm mấy cây đèn trong góc đốt lên. Ánh sáng vừa được thắp trong phút chốc chiếu sáng cả gian xe ngựa nhỏ hẹp, theo chuyển động của xe mà xiêu xiêu vẹo vẹo, hắt lên bức vách hai cái bóng trông có phần u ám đáng sợ.
Sát Long cầm đèn loay hoay tìm chỗ để, đúng lúc chiếu đèn đến trước mặt ta, tầm mắt hạ xuống, vừa nhìn đã nhướn mày kinh ngạc, trong giọng nói chứa tia vội vã: “Vương phi, vương phi, sắc mặt vương phi rất xấu, vương phi thấy trong người thế nào?”
Ta cơ hồ có thể cảm nhận được một giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống bên thái dương, thân nhiệt hơi nóng, không gian trong xe lại bức bí khiến cơ thể ngày càng khó chịu. Vết thương sau lưng tuy nói là đã lành miệng, nhưng chỉ cần không cẩn thận xảy ra va chạm là có thể nứt ra, lúc đó đợi lành sẽ còn lâu hơn cả ban đầu rất nhiều.
Đau đớn từ phần y phục cọ sát vào lưng truyền đến khiến toàn thân co cứng, ta thoáng cau mày, hít một hơi thật sâu.
“Sát Long, ngươi lấy giúp ta bình sứ men trắng ở trong tay nải hành lý.”
Sát Long nghe xong, không nhiều lời, ngay lập tức cầm theo bấc đèn đến chỗ góc xe, mở hành lý tìm thuốc.
Đúng lúc này, xe ngựa rung mạnh một cái, cả cỗ xe to lớn nghiêng về một phía, từng đợt lắc lư không ngừng truyền đến. Ta nhíu mày chống tay xuống bàn, cố giữ thăng bằng để ngồi vững, bên ngoài xe truyền đến một âm giọng nam nhân trầm thấp, là Hoán Vũ: “Vương phi, Sát Long, chúng ta đi đến đoạn đường xóc rồi, hai người bên trong cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”
Thật là đúng lúc quá mà, ta thầm kêu, cỗ xe lại đột nhiên nhảy lên một cái. Chấn động mạnh, lưng ta không kiểm soát được đập vào vách xe đằng sau. Hỏng rồi, ta nghiến răng, một trận đau đớn thống khổ như muốn lấy mạng sộc thẳng lên đại não khiến tứ chi tê liệt.
“Vương phi!” Sát Long vội vàng nhoài người đưa tay đỡ ta, nàng đã cầm theo lọ thuốc mà ta cần, sắc mặt có vẻ rất lo lắng: “Vương phi sao rồi?”
Ta vịn vào tay nàng ngồi thẳng dậy, duy trì khoảng cách giữa lưng với vách xe đằng sau, hơi thở đã không còn giữ được nhịp ổn định như lúc đầu, giọng nói phát ra cũng ngắt quãng rời rạc: “Ta... tình hình này có lẽ... vết thương lại rách ra rồi...”
Sát Long căng thẳng nhíu chặt đôi mày thanh, đôi mắt đen láy trong trẻo di chuyển không ngừng: “Làm sao... vương phi, làm sao bây giờ?”
Ta nén lại cảm giác đau đớn như hàng ngàn những mũi kim nhọn hoắt đang cắm sâu vào da thịt, đỉnh đầu váng vất, giọng nói rít qua kẽ răng: “Ngươi giúp ta bôi thuốc, sau đó băng cố định lại, vài ngày tới... có lẽ ta vẫn sẽ chịu được.”
“Vâng.” Không nhiều lời, không có bất cứ một hành động thừa thãi nào, Sát Long xử dụng phần sức lực không hề ăn nhập với vẻ bề ngoài nhỏ nhắn thanh tú xoay người ta lại, bắt đầu vòng tay cởi tấm áo khoác ngoài. “Vương phi, thuộc hạ xin mạo phạm.”
Ta khẽ cười: “Lúc này ngươi còn câu nệ gì chứ.”
Nàng rất nhanh đã cở bỏ được trung y của ta ra, bên trong chỉ còn một lớp yếm vàng nhạt trước ngực cùng tấm lưng băng bó chằng chịt.
“Vâng, thuộc hạ để Vương phi chê cười rồi.” Có lẽ nàng muốn đánh lạc hướng để ta bớt đau, vẫn cứ tiếp tục câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối này.
Nhận ra lớp băng bó đang được gỡ bỏ, lưng ta nhói đau từng đợt, tê ngứa như hàng ngàng con côn trùng bu đến căn xé. Một âm thanh nghiến răng khẽ vang lên, mồ hôi thấm vào tóc mai ướt đẫm, bết lại dính lên khuôn mặt, không gian trong xe bức bí khó chịu.
Ta cùng muốn tạm quên đi cảm giác giày vò hiện tại, cố kiếm chuyện hỏi Sát long: “Ngươi cùng tuổi với Ly Tâm, vậy đã làm sát thủ cho Hội Anh Tiêu bao nhiêu lâu rồi?”
Động tác tháo băng của nàng lưu loát nhanh chóng, xem ra cũng là người có kinh nghiệm. “Hồi Vương phi, là từ khi sinh ra.”
“Sao?” Giọng ta thoáng cao, có phần kinh ngạc.
Sát Long vẫn bình tĩnh làm việc đâu ra đó, vừa giải thích: “Có chuyện này Vương phi chắc không biết, Hội Anh Tiêu là đội ám vệ do đích thân Hoàng gia giao cho gia tộc Hộ quốc nuôi dưỡng, từ lúc thành lập đến nay đã hơn bảy mươi năm rồi. Sát Long vốn dĩ cũng không phải tên thật của thuộc hạ, đó chẳng qua chỉ là cái tên thuộc hạ kế thừa từ mẫu thân mà thôi.”
“Mẫu thân người chính là Sát Long đời trước? Nói vậy... Sát Long đời thứ nhất là?”
“Là ngoại tổ mẫu của thuộc hạ, mẫu thân thuộc hạ là đời thứ hai.”
“Phụ thân của ngươi cũng là...” Ta thoáng chần chừ, có chút băn khoăn không biết đúng hay sai, chỉ là nếu suy nghĩ một chút sẽ thấy được rằng những sát thủ dưới quyền của hoàng gia như Sát Long rất ít tiếp xúc với người bên ngoài, nói phụ thân nàng cũng là sát thủ của hội Anh Tiêu không phải không có khả năng.
“Vâng, chính là Sát Lang đời thứ hai.”
Ta kinh ngạc: “Sát Lang? Vậy Sát Lang hiện tại là...?”
“Đại ca của thuộc hạ.”
“...” Sát Long và Sát Lang, ngoài việc có cùng một bộ mặt lạnh không biết vui buồn giận hờn ra, nhìn thế nào cũng thấy chẳng có dù chỉ là một chút điểm tương đồng nào. Vậy mà... hai người này lại là huynh muội của nhau.
Ta bị cuốn vào chuyện gia tộc của Sát Long, không để ý nàng đã sớm tháo được đến lớp băng cuối cùng, sau lưng nhẹ bẫng, cảm giác tuy vẫn còn đau nhưng vì không còn sự ma sát nên đã dịu đi rất nhiều. Mặt ta thoáng giãn ra, thở nhẹ một hơi.
Sát Long đặt hết chỗ băng cũ sang một bên, ta nhìn qua, thấy có vết máu đỏ thẫm, biết là vết thương lần này đã thực sự rách ra, kiểu này... chuyến đi vẫn còn dài, ta chỉ đành chịu đựng được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.
Sát Long bắt đầu lấy thuốc ra, từ sau lưng một cảm giác lạnh lạnh mền mại như nước suốt mơn man chảy dọc sống lưng khiến ta cảm thấy thoải mái vô cùng, tất cả cảm giác bức bách khó chịu cùng cơn đau đớn như muốn lọc da xẻ thịt phút chốc đều tan biến. Ta thầm cảm thán, thứ thuốc bôi bên ngoài này của Trường Nguyên thực sự quá tốt, công hiệu giảm đau lại thần kì như vậy.
“Vương phi cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Ta gật đầu: “Ừm, rất thoải mái.”
Sát Long nghe xong, cũng không nói gì thêm, tiếp tục cẩn thận thoa đều thuốc lên vết thương của ta, đến lúc xong xuôi, nàng đi lấy băng mới băng lại thì bị ta ngăn cản.
“Chờ một chút, ngươi tìm một bình sứ màu đen, rắc thứ bột đó lên trước rồi mới băng bó.”
“Vâng.” Sát Long theo lời đi lấy bình sứ kia mang đến, lúc mở ra đổ một chút vào lòng bàn tay mới khựng lại.
“Sao vậy?”
Sát Long nhìn ta, giọng nói mang theo tia quở trách rất hiếm có: “Vương phi!” Nàng từ trước đến nay vẫn luôn là người biết trên biết dưới, chuyện thất thố như thế này là lần đầu ta được thấy.
Ta mỉm cười, ngồi dịch qua một chút để nàng tiện rắc thuốc bột lên: “Không ngờ ngươi lại nhận ra, ta hiện tại cũng đã hết cách, vết thương cứ để như vậy mà đi sớm muộn cũng sưng tấy, cơn sốt cao có thể đến bất cứ lúc nào, mà thời gian thì không còn nhiều nữa.”
Sát Long vẫn cau mày, không chuyển động: “Vương phi, bột Thí Khúc này bôi lên tuy có thể giúp vết thương không sưng lên trong vài ngày, nhưng tác dụng phụ... vương phi, vương phi làm như vậy là đang tự hủy hoại mình.”
Chẳng qua là sau này sẽ đau đớn một chút, chỉ cần ta chịu đựng được qua một đêm thì sẽ không sao. Nhưng nếu không chịu được...
“Sát Long, ngươi rắc lên đi.”
“Vương phi!” Sát Long vẫn chưa chịu từ bỏ: “Vương phi làm thế là gây khó dễ cho thuộc hạ, Vương gia giao cho thuộc hạ bảo vệ Vương phi đâu phải để nhìn Vương phi làm những chuyện gây tổn hại bản thân như vậy?”
“Làm đi.” Môt giọng nam êm ái như cơn gió từ ngoài cửa xe vọng vào, trong tựa tiếng suối reo: “Đừng chần chừ nữa, Nhị vương gia và Đại vương gia đều đang đối diện với nguy hiểm trong gang tấc, chủ tử của các ngươi kiên cường như vậy, các ngươi lại sợ hãi sao?”
“Hách Liên tiên sinh?”
Hách Liên Diệp ở bên ngoài nhưng xem ra có thể biết được bên trong xe chúng ta đang xảy ra hoàn cảnh gì, trong lúc này còn có thể tham gia một câu như thế.
“Sát Long, Hách Liên tiên sinh nói đúng, ngươi cũng nghe thấy rồi. Nếu ta thực sự lên cơn sốt, thời gian đi đường của chúng ta sẽ bị kéo dài, Trường Nguyên cũng sẽ gặp nguy hiểm. Sát Long, ngươi hãy suy xét đến đại cục.”
Sắc mặt Sát Long rất xấu, nàng mím môi, ánh mắt tối đi: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Thí Khúc được rắc lên, sau đó vết thương cũng được băng lại cẩn thận.
Ngồi trong xe thêm một canh giờ, cảm giác đau đớn sau lưng đã giảm đi ít nhiều, cơ thể ta cũng được thả lỏng hơn.
Chúng ta cứ đi liên tục không nghỉ, cũng không biết qua bao lâu mới dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi một chút, nhân đây Hoán Vũ đến trấn gần đó mua vài phần màn thầu và lương khô. Chúng ta dùng bữa đơn giản, cất thêm đồ ăn làm lương thực dự trữ rồi tiếp tục lên đường.
Nửa đêm, trăng lên cao, sương đã bắt đầu bủa giăng tứ phía. Hoán Vũ quả nhiên rất thông thạo đường, cũng biết cách vượt qua sự cản trở tầm nhìn về đêm, thuận lợi dẫn chúng ta băng rừng suốt cả đêm dài.
Ngồi trong xe ngựa, ta ngả đầu mệt mỏi, đã đi cả ngày đường cũng không trách có phần cạn kiệt sức lực. Cuối cùng, ta cũng không biết bản thân đã thiếp đi từ lúc nào.