Ba năm trước sau khi phụ hoàng thoái vị liền đêm mẫu hậu đi vân du,
cũng thực hiện được tâm sự hai mươi mấy năm của phụ hoàng, từ hơn mười
năm trước đã để hắn tham chính bồi dưỡng hắn. Chỉ đến ba năm trước phụ hoàng cảm thấy hắn đã có thể tự mình chấp
chính, liền buông tay để đi vân du. Những đại thần khác đều thê thiếp
thành đàn, nhưng phụ hoàng chỉ có một mình mẫu hậu, tình cảm của họ là
không ai có thể lí giải nổi, đương nhiên cũng muốn hắn tìm được tình yêu đích thực giống họ. Chỉ là nữ nhân kia đã đi đâu? mười năm bặt vô âm
tín, những người hắn phái đi tìm đều là tay không trở về. Thỉnh thoảng
lại ngồi ở Ngự hoa viên nhớ đến những hồi ức tốt đẹp về nàng. Nhớ lại
cái đêm mười năm trước, nàng nói nàng thích hắn, không muốn giấu giếm
hắn, nàng nói nàng là Dạ Tu La, Một năm trước vì bào thù cho cả nhà nên
đã tiêu diệt Long Hổ sơn trang, một bước thành danh, nàng giết Phi Dương đạo trưởng là vì hắn đùa giỡn con gái nhà lành, v.v …. những gì nàng
nói hắn đều tin, nàng từng nói, nàng không có cách nào cùng người khác
chung một chồng, hắn là thái tử, sau này sẽ trở thành hoàng đế, không
thể chỉ có một mình nàng, hắn là của thiên hạ, không phải của một mình
nàng, cho nên nàng muốn rời khỏi…nàng nói cả đời này nàng chỉ là Yên nhi của một mình hắn, mà hắn là Long Ngự Phong của cả thiên hạ.
” Yên nhi, nàng rốt cuộc đang ở đâu? “
**********
Giang hồ nghe đồn: Dạ Tu La tái xuất giang hồ, có lần thay triều đình diệt đi tâm phúc đại hoạn Thanh Long trại, nhất thời trở thành đại hiệp trong mắt bách tính. Nhưng chưa có ai nhìn thấy chân diện mục của nàng. Thật là chưa có ai thấy qua sao? mọi người không khỏi nhớ đến mười năm
trước thái tử hạ lệnh bất luận như thế nào cũng phải tìm thấy Dạ Tu La,
ai biết được tung tích sẽ được trọng thưởng! nhưng chưa có ai đến báo.
Có lẽ là sợ Dạ Tu La tìm đến cửa, có lẽ thật sự là không ai biết…..
” Mẹ, kinh thành không phải khoái mã ba ngày là đến được rồi sao? Sao chúng ta đã đi được hai tháng còn chưa đến?” Đứa trẻ sao lại không biết tâm tư của mẫu thân? nên đối mặt thì cuối cùng cũng phải đối mặt
” Ắc…. mẹ là muốn cho các con tham quan thực tế một chút đó mà! “
” Có mới lạ! người rõ ràng là sợ gặp cha. ” Đứa trẻ thông minh nói trúng tim đen của mẫu thân
” Á à… Phàm nhi ngoan, cho mẫu thân một chút thời gian đi ” Vân Phi Yên cười xấu hổ nhìn tiểu hài tử
” Thời gian mười năm còn chưa đủ? còn muốn thời gian? ” tiểu nam hài tiểu đại nhân không có ý định bỏ qua cho mẫu thân
” Được, mẹ đáp ứng với con một tháng, chỉ một tháng chúng ta sẽ đến
kinh thành. Được không? ” thời gian một thàng chắc là đủ rồi?
” Chỉ một tháng, không được thay đổi nữa ” Bé trai kết thúc cuộc nói
chuyện của bọn họ, kéo tay muội muội không thèm để ý đến mẫu thân mà đi
thẳng về phía trước.
” Khải bẩm hoàng thượng, giang hồ truyền ngôn Dạ Tu La tái xuất giang hồ “
” Cái gì? chuyện lúc nào? ” xem ra Yên nhi cuối cùng cũng xuất hiện
rồi, lúc đầu nàng đi phóng khoáng như thế, đi liền mười năm, hắn không
hận nàng, nhưng hắn oán, oán nàng có từng nghĩ đến hắn? vì sao có thể
nhẫn tâm không gặp mười năm?
” Hồi hoàng thượng hai tháng trước Thanh Long trại toàn bộ bị diệt,
cũng là gần đây liên tục truyền ra có khả năng là Dạ Tu La tái xuất
giang hồ, mãi đến hôm nay đã được chứng thực “
” Người đâu, tiếp tục tìm cho ta! nhất định phải tìm được người
nguyên vẹn không thưởng tổn về cho ta ” Yên nhi, ta sẽ không để nàng rời xa ta lần nữa
” Tuân mệnh “
” Mẹ, mau xem, bên kia có một căn nhà nhỏ, tối nay chúng ta không cấn nghe tiếng sói kêu, cũng không cần ngủ cây nữa rồi ” Long Phi Điệp vui
sướng la lên, lại không biết trong lòng mẫu thân có bao nhiêu đau xót
” Điệp nhi chậm một chút, nhà không biết chạy đâu “
” Mẹ cứ đi thong thả, bọn con đến gõ cửa ” Long Phi Phàm thấy mẫu
thân vẻ mặt đầy sám hối nên muốn chừa cho mẫu thân một chút không gian
“Ừ, cũng được, phải lễ phép đó nha! ” Vân Phi Yên không yên tâm căn dặn các con, hiển nhiên là các con không nghe thấy rồi
” Chào gia gia, hôm nay sắc trời đã muộn có thể tá túc một đêm được không? ” Long Phi Phàm hỏi rất lễ phép.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc trước mắt nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
” Chỉ có hai đứa? “
” Không, mẫu thân của bọn con còn ở phía sau, xem chừng đến rồi ” lúc này Vân Phi Yên đi đến
” Lão nhân gia người khỏe, bọn ta muốn ở chỗ này của người tá túc một đêm có tiện không? “
” Ờm, mời vào, phu nhân, sao lại đến cái nơi hoang vu hẻo lánh này? “
” Bọn ta là tránh sự truy sát của người khác mới đi đường núi ” Long
Ngự Phong bất luận như thế nào cũng muốn bắt nàng, có nên tính là truy
sát không?
“Mẹ, người chưa gặp qua cha, sao lại nói cha muốn truy sát người a?
nói không chừng là người không dám đi tìm cha, cha mới đi tìm mẹ đấy! ”
Long Phi Phàm một lần nữa phủ quyết cách nghĩ của mẫu thân, haizz! Mẫu
thân của nó đúng là thích nghĩ lung tung
” Không truy sát ta, vậy tại sao đi khắp thiên hạ tìm ta? đã mười năm rồi, vẫn còn ghi hận như vậy. Ta làm sao dám đi tìm hắn “
haizz! thật là bị mẹ đánh bại. Long Phi Phàm không khỏi thay người cha không có duyên của bình biểu lộ sự đồng tình sâu sắc
“ha ha… mọi người trước tiên ngồi nghỉ một lát, để ta bảo nội nhân
làm một chút đồ ăn ” chủ nhà đúng lúc cắt ngang cuộc nói chuyện của hai
mẫu tử
” Đa tạ gia gia ” Vừa nghe nói đến ăn là mắt của Điệp nhi liền sáng lên.
” Đến đây đến đây, các con mau nếm thử xem ” một vị lão phu nhân cầm thức ăn đem vào
” Đúng rồi, lão nhân gia. Xem ra hai người không giống như người sơn
dã, không biết quý tính của người? ” Vân Phi Yên nhìn như thế nào bọn họ cũng không giống như người sơn dã
” ha ha… phu nhân thật tinh mắt, bọn ta là đến đây ẩn cư, kẻ hèn họ Long “
” Gia gia cũng họ Long? bọn cháu cũng vậy, cháu tên Long Phi Điệp,
đây là ca ca của cháu, tên Long Phi Phàm ” Long Phi Điệp không dễ gì mới gặp đựoc người cùng họ giống mình liền cao hứng giới thiệu bản thân
” Nghe nói họ Long không nhiều, không biết phu nhân là gia tộc nào?
nói không chừng chúng ta còn là bà con xa ” lúc này Long lão gia càng
trở nên hiếu kì, Long là quốc họ, người mang họ này không nhiều.
” Long lão gia, ta chưa xuất giá, chỉ biết tên phụ thân của bọn họ,
còn đi tìm ở nơi nào, cũng không quen biết những người khác. Với lại lúc ta cùng phụ thân của bọn nhỏ gặp nhau, hắn vẫn còn là thiếu niên mười
tám tuổi, còn ta cũng chỉ mới mười sáu. Đến nay đã mười năm. Người nhà
của hắn ta trước giờ đều không biết ” nghĩ kĩ lại thì ngoại trừ biểu
muội của hắn chính mình vốn chưa từng gặp qua những người thân khác của
hắn.
” Vậy phụ thân hắn làm gì? tên gì? có lẽ ta còn có thể giúp hỏi thăm ” Long lão gia nhiệt tâm giúp đỡ thiếu phụ đáng thương này
” Đa tạ hảo ý của Long lão gia, ta biết làm sao để tìm đựoc hắn “
Long Phi Phàm lập tức cắt lời mẫu thân ” Chính là mẹ không chịu đi
tìm, mẹ sợ cha, trứoc giờ cũng chưa từng nói qua cha làm gì, bọn cháu
chỉ biết cha tên Long Ngự Phong
” Hoàng nhi? ” Long thị phu phụ kinh ngạc nói không nên lời, chả
trách hai đưa trẻ này lại quen mặt như vậy, thì ra là dáng vẻ lúc nhỏ
của hoàng nhi. “
” vậy không biết xưng hô với cô nương như thế nào? “
” Tiểu nữ Vân Phi Yên “
” Vân cô nương, dù sao các người cũng đang tránh người truy bắt, chắc cũng chưa gấp gáp rời đi, hai người già bọn ta ở đây ẩn cư, hằng năm
không có ai lui tới, không biết có thể để cho bọn nhỏ ở cùng bọn ta vài
ngày được không? không biết trong nhà Vân cô nương còn ai khác không? ”
Long lão gia trong lòng đang suy tính nên như thế nào thành toàn ho
hoàng nhi
” Ta từ nhỏ đã không còn phụ mẫu, lớn lên bên sư phụ “
” Haizz! đứa nhỏ đáng thương! nếu không chê con có thể làm con nuôi
của bọn ta? bọn ta cũng rất thích mẫu tử ba người các con, không biết
con có nguyện ý không? “
” Long lão gia, người không chê con, con làm sao có thể không đáp ứng chứ! bái kiến nghĩa phụ! ” Vân Phi Yên từ nhỏ đã luôn khát vọng có phụ
mẫu, nếu đã không chê mà nhận nàng làm nghĩa nữ, sao lại không đáp ứng
cho được?
” Hoàng thượng, có thư khẩn của Thái thượng hoàng “
” Mau trình lên đây ” sau khi phụ hoàng thoái ẩn cũng chưa từng viết qua cấp hàm, hay là xảy ra chuyện gì?
” Người mà hoàng nhi tìm kiếm suốt mười năm, có phải tên là Vân
Phi Yên hay không? ta cùng mẫu hậu của con đã tận lực tìm cớ giữ họ lại ở đây mấy ngày, nếu là người hoàng nhi tìm kiếm, phụ hoàng ở đây xin chúc mừng con rồi, Phi Yên mang theo tiểu hài tử một nam một nữ cũng sắp đầy mười tuổi. Rất giống với con…. ” Tuy rằng không biết người mà phụ
hoàng nói có phải là Yên nhi của hắn hay không. Nhưng có môt chút manh
mối hắn cũng không muốn bỏ qua.
” Người đâu, mau chuẩn bị ngựa, Lý Đức, tuyên trẫm chỉ ý, nghỉ thượng triều năm ngày “
” Vâng! nô tài tuân chỉ ” thay đổi y phục liền vội vàng xuất cung, lo lắng chính mình chần chừ thì Yên nhi sẽ lại chạy đi đâu nữa.
” Hoàng nhi bái kiến phụ hoàng mẫu hậu “
” Mau lại đây xem. bọn nó có phải rất giống với con lúc nhỏ hay
không? ” Long Ngự Phong thật sự không ngờ tới chính mình đã có con, mà
còn đã được mười tuổi rồi, Vân Phi Yên yêu nữ đáng chết kia, không những trốn hắn mười năm tìm không thấy bóng, ngay đến con nối dõi của hắn
cũng dám giấu đi….
” Mau nói cho phụ hoàng biết các con tên gì? ” Long Ngự Phong gấp gáp muốn hiểu con của chính mình
” Phụ hoàng? không phải cha sao? ” Long Phi Điệp kì quái nghiêng đầu
” Phụ hoàng là hoàng thất chúng ta tôn xưng, cùng giống như cha vậy,
nhưng các con tương lai sẽ là thái tử công chúa, nên tuân theo cách gọi
của hoàng thất chúng ta ” Long Ngự Phong giải thích cho con gái.
” Phụ hoàng con tên là Long Phi Phàm. Muội muội tên là Long Phi Điệp ” Long Phi Phàm thay muội muội trả lời phụ hoàng
” Ha ha… ngoan! Mẹ các con đâu? sao không thấy? ” kì lạ, đến bây giờ còn chưa gặp qua Yên nhi
” Mẹ đi săn cho bọn con rồi ” Long Phi Điệp vừa nghĩ đến sắp có đồ ăn ngon, cao hứng khoe khoang với phụ hoàng
” Phụ hoàng mẫu hậu, trẫm muốn đón bọn trẻ hồi cung thụ phong ” Long Ngự Phong nhìn về phía Long thị phu phụ
” Nên như vậy, nên như vậy “
” Vậy chúng con đi đây “
” Hoàng nhi, con không đợi Yên nhi sao? ” Long lão phu nhân kì quái hỏi hoàng nhi
” Con muốn nàng chạy trốn như thế nào, thì trở về như thế đó. Phụ
hoàng mẫu hậu chỉ cần nói vơi Yên nhi, con ở thái tử cung đợi nàng, Phàm nhi Điệp nhi các con theo phụ hoàng hồi cung trước đợi mẫu thân các con được không? “
“Ừm, hoàng cung so với Lạc Hoa Cốc của bọn con thú vị hơn sao? ” điều đầu tiên mà Điệp nhi nghĩ đến là vui chơi
” Đương nhiên, đi, chúng ta vừa đi vứa nói đến nơi các con sống được
không? đến đây, mau hướng hoàng gia gia hoàng nãi nãi cáo từ “
” Hoàng gia gia hoàng nãi nãi, bọn con sẽ rất nhớ hai người, hai
người phải thường xuyên đến thăm chúng con nha ” Điệp nhi khóc lóc cáo
từ Long lão phu phụ
” Đúng rồi, ta đã nhận Phi Yên làm nghĩa nữ, bọn ta lại gặp nhau ở
trong rừng, vậy thì ban tên Lâm Yên công chúa đi, sau này cũng dễ chặn
miệng đám đại thần ” xem ra phụ hoàng đã giúp hắn nghĩ xong rồi.
” Tạ phụ hoàng mẫu hậu, hai người bảo trọng ” một đám người đông nghịt từ từ rời đi.
Cây xanh bao phủ, khói nhẹ lượn lờ, một nữ tử ở trong rừng bay lên bay xuống đuổi bắt vật săn mà mình nhìn trúng
” Hôm nay thu hoạch không tệ, xem ra tối nay có dã vị rồi ” Vân Phi
Yên chỉ muốn nhanh chóng nhìn thây hai bảo bối của mình, cả đoạn đường
dùng khinh công bay đến nhà Long lão gia
” Phàm nhi Điệp nhi các con mau ra đây, hôm nay có thịt thỏ ăn nha! ” chưa vào cửa đã gọi con trai con gái.
” Phi Yên, con về rồi, Phàm nhi và Điệp nhi đã được hoàng thượng đón
đi. Hắn nói hắn ở thái tử cung đợi con, để con năm đó chạy trốn như thế
nào thì về như thế ấy “
” Hoàng thượng? sao hắn biết nơi này? ta chưa từng gặp qua hoàng
thượng nha? ” kì lạ không phải Long Ngự Phong tìm nàng, sao ngay đến cả
hoàng thượng cũng tìm nàng “
” Thật không ngờ con lại là Dạ Tu La năm đó, con biết không, năm đó
con đi phóng khoáng như thế nhưng có biết giang hồ truyền ngôn như thế
nào không? văn võ bá quan cười nhạo ra sao? ngày đó thái tử không tảo
triều, hoàng thượng và hoàng hậu lo lắng, vừa vào tẩm cung của thái tử
liền thấy hoa rơi đầy dưới đất, thái tử hôn mê chưa tỉnh, thân không có
một mảnh vải. Liền giống như giang hồ truyền ngôn Dạ Tu La đổi nghề làm
hái hoa đạo tặc, đêm trộm đông cung thái tử ” Long lão gia nói mà không
nhịn được bật cười.
” Thử nghĩ xem thái tử kiêu ngạo ra sao? con biết không? hôm sau hắn
tìm con, con lại trốn hắn đến mười năm, nha đầu, con lại có thai! vả lại ba năm trước hắn đã đăng cơ làm hoàng đế “
” Ô, con làm sao không biết hắn kiêu ngạo cỡ nào! chỉ là không biết
hậu quả năm đó lại nghiêm trọng như thế! nếu không sao con lại trốn ở
Lạc Hoa Cốc mười năm không dám ra ngoài? bất tài như vậy ra ngoài sẽ bị
hắn biết, trốn vào trong núi. Không ngờ…” Vân Phi Yên vạn vạn không nghĩ đến Long Ngự Phong bây giờ đã là hoàng đế
” Thậy không ngờ hắn lại tìm được con? vậy gặp sớm hay gặp muộn không phải cũng như nhau sao? ” Long lão phu nhân cũng cười hỏi nàng
” Không phải chưa chuẩn bị tốt tâm lí thì đã bị sư phụ đá ra ngoài
bức bách con đi tìm hắn! sau đó vòng vo hơn hai tháng lại đến nơi này “
” ha ha… mau đi đi, tốt nhât là ở trước mặt hắn sám hối cho tốt.”
” Vậy hắn tại sao còn ở thái tử cung đợi con? hoàng thượng không phải có tẩm cung riêng sao? ” Vân Phi Yên như thế nào cũng không hiểu nổi
hắn tại sao lại ở thái tử cung đợi nàng
“Ha ha… đương nhiên là đợi con đầu án tự thú rồi, hoàng thượng kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho con được? “
” Hức… phải rơi vào ma trảo rồi ” Vân Phi Yên tối mặt, tùy thời đều
có cảm giác muốn khóc. Nếu không đi tìm Long Ngự Phong ai mà biết tai
nạn về sau sẽ càng lớn hơn hay không? nếu như hắn…. nghĩ thôi đã cảm
thây một trận rét run. Kinh thành gần ngay trước mắt, Vân Phi Yên thủy
chung nhấc không nổi chân mà bước vào….
Vài ngày sau…
Triều đình hạ một đạo thánh chỉ: trẫm cảm thấy thật sự may mắn, tìm
lại được hoàng nhi Long Phi Phàm đã thất lạc mười năm, sắc phong làm
thái tử, công chúa Long Phi Điệp sắc phong làm Phượng Điệp công chúa,
phong nghía nữ của thái thượng hoàng làm Lâm Yên công chúa, đặc thử đại
xá thiên hạ, khắp nơi ăn mừng…
Thu phân vào đêm một thân diễm hồng vùn vụt rơi vào thái tử cung,
cánh hoa bay đầy trời càng làm cho người đến tăng thêm vẻ lộng lấy.
” Yên nhi, nàng cuối cùng đã đến ” bỗng chốc cả căn phòng sáng lên,
từ trong phòng một nam nhân khiến cho người ta yêu thích và thèm muốn từ từ đi ra, trong lời nói thâm trầm của nam tử lộ vẻ bất mãn, có cảm
thán, có bất đắc dĩ.
” Woa! chàng càng ngày càng đẹp ra nha! sao một chút cũng không già đi , so với trước kia còn thu hút hơn? “
” Yên nhi, chú ý chút được không? ” Long Ngự Phong bất đắc dĩ gầm nhẹ.
” Ờm…chàng như thế nào càng ngày càng đẹp ra thế, người ta thì càng
ngày càng già đi, tiểu tử thối kia của chàng suốt ngày mắng ta là lão
yêu bà ” Vân Phi Yên tỏ vẻ đáng thương hướng hắn ai oán.
” Dừng! đừng tưởng như thế ta sẽ tha thứ cho nàng “
Vân Phi Yên đảo đảo con mắt, tại sao đến vậy còn không thể qua quan? ” Ngự Phong… “
” Không phải nàng nói ở trong cung mà kêu tên ta thì sẽ gặp họa sát thân sao? “
Vậy cũng không được? thử lại lần nữa ” hoàng thượng…. chàng có nhớ
người ta không? người ta nhớ ngài đến chết đi được, cả ngày ăn không
ngon ngủ không yên. Xem, người ta vì chàng mà trà không nhớ cơm không
nghĩ, cả người đều biến thành vừa già vừa xấu rồi “
” Nhớ trẫm? trà không nhớ cơm không nghĩ? “
“Ừ ừ. “
” Nếu đã nhớ trẫm như vậy tại sao lại trốn trẫm suốt mười năm? trà
không nhớ cơm không nghĩ? nhưng ta lại nghe Phàm nhi Điệp nhi nói nàng
sống phóng khoáng hơn ai khác.”
Tiểu tử thối các ngươi dám bán đứng lão nương? ” Ngự Phong….hoàng thượng, người ta là suy nghĩ cho chàng nha! “
” Hử? nói nghe thử xem ” Long Ngự Phong cười nhìn Vân Phi Yên
“ Hê hê… chàng nghĩ xem, chàng thống hận ta như thế, ta đương nhiên
phải thả lỏng tâm tình chuẩn bị tốt ngày khác kế hoạch phục thù của
chàng a. Nếu như năm đó ta để chàng muốn giết thì giết vậy chẳng phải
một chút hứng thú của chàng cũng mất hết sao? vả lại ta còn phải nuôi
dạy hoàng tử công chúa của chàng đương nhiên càng phải có tâm tình tốt
rồi, miễn cho tức khí mà xuống tay sát “.
” Vậy tại sao không tiến cung mà nuôi dạy? “
” Chàng vì chính sự quốc gia mà tâm lực tiều tụy rồi, làm sao lại dám tăng thêm chuyện thị phi cho chàng “
” Chậc chậc…. thật là một mảng hao phí khổ tâm a! vậy nàng có từng nghĩ đến ta trở thành chuyện đàm tiếu của thiên hạ? “
” Lúc đấy người ta mới mười sáu tuổi làm sao nghĩ được nhiều như thế? tục ngữ không phải nói ‘ tri thác năng cải thiện mạc đại yên ‘ (biết
sai mà sửa thì không có gì đáng trách) người ta lần này không phải đến
chuộc tội rồi sao “
” Hành trình chuộc tội của nàng thật đủ dài nha! từ Lạc Hoa Cốc đến
kinh thành chỉ cần có ba ngày, đến nay nàng đã đi hết ba tháng có thừa!
từ Lạc Hoa Cốc đến đây là lên phía bắc, sao nàng lại xuống phía nam? “
Vân Phi Yên càng nói càng không có lí do biện bạch ” cái này….a! cái này là vì các con muốn tham quan thực tế “
” Phải không? mau ngẩng đầu lên, sắp chạm đất rồi, tiểu Yên nhi của
ta, nàng nói ta nên trừng phạt nàng thế nào đây? đưa nàng vào lãnh cung? hay giam vào thiên lao? “
Không phải chứ? ghi hận đến thế sao? ” Hức… có thể cái nào cũng không chọn không? “
” Đều không muốn? vậy chỉ còn một con đường cuối cùng rồi “
” còn một con đường? là con đường gì? ” khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phi Yên trong phút chốc sáng bừng
” Làm nha hoàn thị tẩm của trẫm “
Khuôn mặt lần nữa trở nên ảm đạm ” có thể không cần được không? rất đau đó! “
Nha đầu này nghĩ đi đâu vậy? bất quá điều nàng nghĩ cũng không phải
không thể. Long Ngự Phong bất giác nở một nụ cười mê người, người nào đó không biêt liêm sỉ nước miếng tràn lan…. rốt cuộc ai là sói xám? ai là
tiểu bạch thỏ?
Không hổ là hoàng cung mà người trong thiên hạ đều muốn vào, đã vào
mùa thu mà hoàng cung Ngự hoa viên vẫn như lúc đầu xuân trăm hoa đua nở, tranh kì đoạt diễm (đua nhau khoe sắc), từ trong hoa, mỹ nhân còn đẹp
hơn so với hoa giờ phút này đang bất mãn chu miệng. Dựa vào cái gì mà
phụ tử ba người họ ở đây ngắm hoa nhấm nháp mỹ thực? phải biết là những
thứ Ngự trù ở đây làm ra đều là cực phẩm nha, đối với người thích ăn như nàng, chỉ được xem không được ăn lại còn phải đứng hầu hạ phụ tử ba
người họ đúng là chịu tội mà! tên thối hoàng đế đáng chết Long Ngự Phong lại còn nói đây là trừng phạt nàng. Ăn thì cứ ăn đi, lại còn dùng từ
ngữ miêu tả, hại nàng chỉ có thể nuốt nước miếng. Đáng chết. Đáng chết.
” Không cần ở trong lòng mắng trẫm ” Long Ngự Phong nhướng mày, không cần đoán cũng biết trên mặt nàng đều viết hết ra rồi
” Nô tì làm sao dám mắng bệ hạ ngài chứ? ngài cả nghĩ rồi ” làm sao hắn biết?
” Vịt chết còn cứng miệng! ” Phàm nhi không khách khí mà chặn miệng mẫu thân
” Tiểu tủ thối ngươi nói ai đấy! dám bất kính với lão nương….”
” Yên nhi, người nàng mắng là thái tử, còn nàng chỉ là một nô tì, tội đại bất kính ngoài nàng ra còn ai nữa? ” Long Ngự Phong nhìn như trách
cứ, nhưng lại lộ ra vẻ mặt cười đầy hứng thú.
” Nô tì biết sai rồi ” ngay đến đứa con trai ruột cũng không thể giáo huấn, làm mẹ còn phải tôn sùng con trai như tiểu tổ tông, đây là thiên
lí gì đây?
” Sai phải biết, phạt cũng không thể thiếu, tối nay hãy giúp trẫm tắm rửa thay quần áo, được rồi, lĩnh chỉ quy an lui xuống chuẩn bị đi! ”
nhìn thấy biểu tình dám giận không dám nói của Vân Phi Yên, nghẹn cười
đến nỗi suýt bị nội thương, nếu còn không để nàng đi nói không chừng sắp nghẹn chết mất
” Nô tì cáo lui ” Vân Phi Yên sắp tức chết rồi, vừa đi vừa chửi mắng Long Ngự Phong. Tiểu nhân, ác ôn, hôn quân….
” Lý Đức, bữa tối hôm nay chuẩn bị…” Long Ngự Phong chuẩn bị một bàn
thức ăn toàn những món mà Vân Phi Yên thích, nhưng biểu tình chỉ để nàng xem không cho nàng ăn nghĩ thôi cũng thấy mắc cười rồi.
” Phụ hoàng, sao lại toàn những món mẹ thích? ” Điệp nhi bất mãn.
” Mẫu thân con chỉ đối với hai thứ mới chảy nước miếng, biết là cái gì không? ” Long Ngự Phong ôm con gái hỏi.
” Phụ hoàng, nhi thần biết rồi, phụ hoàng chỉ để mẫu thân nhìn, còn
chúng ta ăn, giống như lúc nãy, nhưng còn một cái khác khiến cho mẫu
thân thèm chảy nước dãi là cái gì? ” Long Phi Phàm không hiểu ngoại trừ
thức ăn ra còn có cái gì.
Long Ngự Phong nhìn phương hướng Vân Phi Yên vừa rời khỏi cười mà không nói.
Bữa tối giống như Long Ngự Phong sở liệu, khuôn mặt của Vân Phi Yên
giống như cưỡi ngựa xem hoa khiến cho người khác chẳng buồn nhìn. Long
Ngự phong vẻ mặt cười xấu xa hỏi
” Muốn ăn? “
” Ngươi tốt vậy sao? ” Vân Phi Yên không tin khẽ nhíu mày, đánh chết
nàng, nàng cũng không tin hắn đột nhiên lại trở nên thiện tâm.
” Đương nhiên không, có điều kiện ” thấy chưa? biết ngay mà, hắn làm gì có hảo tâm như thế.
” Điều kiện gì? “
” Tối nay giao hết dược ra đây ” đêm nay hắn còn muốn dụ hoặc nàng, lần nữa làm cho nàng mê ngất mới được?
Vân Phi Yên trong lòng dãy dụa, hắn và mỹ thực đều thu hút như nhau,
không đem nàng mê choáng thì thôi, nàng sợ sắc tính nàng lại bộc phát.
Nhưng dụ người là mỹ thực… nhịn không được nuốt nước miếng
” Nghĩ kĩ chưa? “
” Không ăn ” nhịn đau khổ từ bỏ thứ yêu thích. Nếu như chịu không nổi nam sắc của hắn có thể tùy thời làm hắn hôn mê rồi muốn làm gì hắn thì
làm
” Nếu như ngày nào cũng có mỹ thực mặc cho nàng lựa chon thì sao? ”
người nào đó trong lòng lần nữa kéo ra khỏi chiến mạc. Long Ngự Phong
tiến gần nàng đến nỗi có thể ngửi thấy được mùi hương trên người hắn, có vẻ như nam sắc một lần nữa lại chiến thắng.
” Nếu như cộng thêm đêm nay cho nàng thưởng thức trẫm thì sao? ” một
chút tâm tư của nha đầu này hắn còn không biết sao? giữ lại mê dược tùy
thời đều có thể khiến hắn hôn mê để nàng muốn làm gì thì làm. Hăn mới
không đâu! nếu như hôn mê rồi vậy chẳng phải thiếu đi bao nhiêu lạc thú
sao? mỹ thực cộng thêm hắn chắc đủ chiến thắng rồi?
” Chàng nói ngày ngày đều có mỹ thực mặc cho ta ăn? tối nay cũng dâng chàng cho ta thưởng thức? nói lời giữ lời? ” mỹ thực ta đến rồi đây!
với lại tối nay còn có thể quang minh chính đại mà thưởng thức mỹ nam có gì mà không được.
” Trẫm nhất ngôn cửu định. vậy đến đây ” sợ hắn đổi ý liền mau chóng đem dược vưt qua rồi lao nhanh vào mà cắn nuốt….