Hỏa Thải Thái Tử Gia

Chương 7: Chương 7




Mấy ngày sau Long Ngự Phong đã khỏe hơn, nhìn danh sách những kẻ vây giết Vân Phi Yên ngày ấy Trương Đình thu thập được.

” Đều chuẩn bị tốt cả rồi chứ? “

” Chuẩn bị tốt rồi, chỉ đợi ngài xuất phát “

” Ừm, đi xuống nghỉ ngơi đi! ngày mai liền xuất phát ” Long Ngự Phong nằm lên giường ôm lấy Vân Phi Yên, Yên nhi, chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi! ngày mai chúng ta liền xuất phát tìm những kẻ đó báo thù, ta hứa với nàng, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, ngày mai chúng ta cùng đi….

” Hoàng thượng?…” mọi người kinh ngạc nhìn Long Ngự Phong, hắn chỉ là cúi đầu thâm tình nhìn chăm chú vào Vân Phi Yên còn đang mê man.

” Trẫm đã hứa với Yên nhi, sẽ không xa nàng nữa! ” nói xong cũng không quay đầu lại ôm Vân Phi Yên tiến vào trong xe ngựa. Mọi người hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Trong lòng đều nghi hoặc nhìn nhau, Vân Phi Yên cho tới bây giờ còn chưa tỉnh lại, hoàng thượng hứa lúc nào vậy?

” Trong lòng trẫm và Yên nhi là tâm linh tương tê, tuy rằng nàng chưa có tỉnh lại, nhưng trẫm nghe được, nàng đang nói chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa nhau nữa ” như nghe được nghi vấn của mọi người, Long Ngự Phong thấy gần đây bọn họ đã vất vả nhiều liền cho bọn họ đáp án. ” Đi thôi! ” ra lệnh một tiếng hơn một ngàn nhân mã đông nghịt bắt đầu công cuộc ‘ võ lâm đại càn quét ‘ của bọn họ…

Một tháng sau giang hồ không còn riêng là một giang hồ nữa, một số những môn phái nhỏ từng vây giết Vân Phi Yên hoặc là giệt môn hoặc là sung quân, cao hứng nhất không phải Lý tướng quân thì còn ai nữa, hắn để hoàng thượng sắp đặt những người này làm trướng hạ của mình, cũng coi như là chính mình luyện binh, trừ bỏ những môn phái không vây giết thì chỉ còn lại bảy đại môn phái, nhưng bọn họ cũng đã viết thư đầu hàng, từ nay về sau nghe theo sự sai khiến của triều đình. Long Ngự Phong giống như chiến thần trong một tháng ngắn ngủi đã đem giang hồ nhét vào dưới trướng của mình mặc cho hắn sai khiến. Nhất thời uy danh của Long Ngự Phong đã truyền đến các nước trên dưới. Mọi người đều cho rằng hắn không còn đơn giản chỉ là một hoang đế, một tuyệt sắc mỹ nam tử, mà còn là chiến thần bách chiến bách thắng!

” Hoàng thượng, ngài giận dữ là vì hồng nhan đúng không? thần là một người thô lỗ, không biết có phải ý tứ này không? ” từ nhỏ lớn lên cùng Long Ngự Phong, Lý Triết cười hì hì nói giỡn với hắn.

” Lý Triết, quản tốt nữ nhân của mình là được rồi! ” Long Ngự Phong tức giận trừng mắt liếc hắn một cái. Ôm lấy Vân Phi Yên đi vào phòng. Đem nàng đặt trên giường xong cũng nắm xuống theo. ” Yên nhi, đã hơn một tháng rồi, nàng đến tột cùng là khi nào mới có thể tỉnh lại? xem hài tử của chúng ta đã lớn như vậy, nàng đã bao lâu không cùng nó nói chuyện rồi. nàng cả ngày đều ở cùng ta, cũng không để ý đến ta, Yên nhi, mau tỉnh lại đi! tỉnh lại thì có thể nhìn thấy Phàm nhi Điệp nhi, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, ta sẽ đáp ứng nàng, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa “

Là ai đang nói chuyện bên tai nàng vậy? ồn quá!

Long Ngự Phong đã liên tiếp mấy ngày không nghỉ ngơi, giờ phút này liền thả lỏng ôm Vân Phi Yên ngủ say.

Í? sao không nói nữa? Vân Phi Yên chậm rãi mở to mắt, đây là đâu? nàng là ai? Ớ? hình như không động đậy được! nàng từ từ xoay đầu, Woa! thật khá! nam nhân thật đẹp, có lẽ là quá mệt rồi.

Nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy mình nhìn thấy một nam nhân rất đẹp. Sáng sớm một tuyệt sắc giai nhân từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại, Ớ? giống như trong mơ! có phải cũng là mỹ nam tử đó không vậy? quay đầu, woa….ta không phải đang nằm mơ chứ, nước miếng tí tách rơi trên mặt nam nhân, Long Ngự Phong nhíu mày nhưng chưa tỉnh dậy, trời mưa sao? đây là trong phòng chắc là không phải, mặc kệ nó tiếp tục ngủ. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của nam nhân, đầu ngón tay chọc chọc vào vòm ngực cứng rắn, ” Cứng? ” lại so sánh với của mình, mềm. tiếp tục thám hiểm. bàn tay nhỏ bé chạm rãi đi xuống .

” Người này đi ngủ không có việc gì lại bỏ cái vật cứng cứng thô thô trong quần áo làm gì? cũng không sợ không thoải mái, ta giúp ngươi lấy ra nhé, một lát nhớ cảm ơn ta thật tốt đó nha! ” nói xong liền động thủ, ắc? lấy không được, được, ta lại dùng sức.

” A! ” Long Ngự Phong cảm thấy phân thân của mình bị người khác dùng sức kéo, kinh hô một tiếng. Ngoài cửa Lý Triết đi ngang qua nghe được tiếng la của Long Ngự Phong liền vội vàng xông vào, Long Ngự Phong tức giận trừng mắt nhìn chủ nhân của cái tay nhỏ bé đó. Lý Triết kinh hách nhìn một màn này không có phản ứng.

” Ngươi hung dữ như thế làm gì? ta là tốt bụng thấy ngươi ngủ còn kẹp cây gậy nên muốn giúp ngươi lấy ra thôi! “

” Cây gậy? ” Long Ngự Phong và Lý Triết song song kinh ngạc nhìn nàng.

” Đúng thế! ngươi tự xem đi! cứng cứng thô thô, thật không biết sao ngươi lại đem nó để giữ ấm ” nói xong còn cầm ‘ cây gậy ‘ kia vẫn không buông tay.

” Ha ha….” Lý Triết nhịn không được cười to

” Vậy hôm nay ta sẽ cho nàng nếm thử sự lợi hại của ‘ cây gậy ‘ này ” Long Ngự Phong tức chết không thèm quản nàng có phải mới tỉnh lại hay không, ” ngươi ra ngoài, đóng cửa lại “. Lý Triết cười sặc sụa đi ra ngoài, còn tốt bụng giúp bọn họ trông cửa để tránh kẻ khác đến quấy rầy

” Ngươi muốn đánh ta? nam nhân đánh nữ nhân thì không phải nam nhân tốt! ” Vân Phi Yên xuất ngôn cảnh cáo hắn.

” Không, khiến nàng thoải thoải mái mái ” nói xong phi thân về phía trước lộ ra nụ cười mị hoặc chúng sinh, Vân Phi Yên thật sâu nuốt nước miếng.

” Ngươi thật đẹp! “

Long Ngự Phong cúi ngưới hôn lên cánh môi kiều diễm kia, dụ hoặc nàng, thân thủ cởi bỏ quần áo của nàng, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn, vuốt ve. ” A…” cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ. nàng cảm giác như một trận hư không, thống khổ khó nhịn. Long Ngự Phong chậm rãi hoạt tiến vào cơ thể nàng.

” A! thật thoải mái, ‘ cây gậy ‘ của ngươi ra rất thích, cho ta được không? ” Long Ngự Phong cười mị hoặc với nàng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn huyên thuyên không ngớt kia.

Ngoài cửa Lý Triết nghe thấy lời đối thoại câu dẫn người kíì quái ở bên trong, nhớ đến Bùi Tư Tư cũng nhịn không được dục hỏa thiêu đốt toàn thân. Tìm hai thị vệ thay hắn canh gác, xem ra muốn tìm nữ nhân để phát tiết dục hỏa rồi, tìm Bùi Tư Tư đươc rồi, do nàng khơi dậy, đương nhiên nàng phải phụ trách….

Vân Phi Yên nằm trong lòng Long Ngự Phong, ngón tay trên ngực hắn vẽ vòng tròn ” cây gậy của chàng dùng thật tốt nha, chàng mỗi ngày đều cho ta mượn được không? ” Vân Phi Yên sau khi được hắn yêu càng thêm kiều diễm động lòng người

” Được, nàng lúc nào muốn ta lúc đó cho nàng được không? “

” Đáng ghét sao ta lại béo như thế, bụng thật lớn nha! “

” Ha ha….Yên nhi, nàng mang thai, đương nhiên lớn rồi “

Vân Phi Yên nhíu mày ” mang thai? khi nào? cha đứa nhỏ là ai? chúng ta ngày hôm qua không phải lân đầu tiên mới gặp mặt sao? đúng rồi, ta còn chưa biết tên chàng nha ” Vân Phi Yên lần này nhớ hỏi tên mỹ nam. ” Lạ thật, chàng tại sao cùng với lần gặp mặt hôm qua có chút thay đổi? chàng sao biết ta tên Yên nhi a? “

Long Ngự Phong nghe xong lời nàng nói nhất thời cứng người ” chúng ta ngày hôm qua gặp ở nơi nào? ta cùng ngày hôm qua có gì không giống nhau? ” Long Ngự Phong muốn xác định có phải là quay về thời điểm mười năm trước hay không.

” ngày hôm qua ở trên phố đó! ta còn quên hỏi tên chàng nữa, ngày hôm qua chàng còn nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, tại sao sau một đêm lại già đi nhiều vậy? Nhưng càng thêm mê người “

Phố? bọn họ hẳn là ở khách điếm chứ ” Phố? ta không nhớ “

” Chàng đương nhiên là không nhớ, ta hôm qua giả trang thành tiểu khất cái còn sờ mặt chàng nữa nè! ” Vân Phi Yên đắc ý cười, Long Ngự Phong mơ hồ nhớ tới từng có một tên khất cái nhìn hắn chảy nước miếng, còn đặt bàn tay bẩn thỉu lên mặt hắn. Ha ha… thật không ngờ Yên nhi của hắn lúc đó đã bắt đầu si mê hắn. Nhưng cũng tốt, nếu nàng đã quên thì làm lại từ đầu cũng được.

” Yên nhi, đừng đùa với lửa! ” Long Ngự Phong gầm nhẹ, nha đầu kia không biết thân thể nam nhân không thể đùa sao? Vân Phi Yên cảm giác vật nóng bỏng trong tay trở nên cứng thô

” Ặc, ha ha…cái kia….”

” Nàng phải chịu trách nhiệm! ” nói xong động thân hôn lên môi nàng…

Vân Phi Yên tỉnh dậy lân nữa thì đã là giữa trưa, tìm hết căn phòng cũng không thấy Long Ngự Phong ” A! hắn còn chưa nói cho ta biết tên của hắn. Ây! chàng ở đâu vậy? ” nói rồi chạy ra ngoài

” Vân tiểu thư ” thị vệ ngoài cửa thấy nàng ra ngoài liền hành lễ với nàng.

” Hắn đâu? “

” Hắn? ” thị vệ kì quái nhìn nàng, không rõ nàng nói là ai.

” Chính là nam nhân rất xinh đẹp đi ra từ căn phòng này a! “

” Hoàng thượng? ” thị vệ kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu cách xưng hô kì lạ của nàng với hoàng thượng ” hoàng thượng đi ra ngoài làm việc, nếu Vân tiểu thư đói bụng thủ hạ có thể chuẩn bị thức ăn trước cho người “

Hoàng thượng? hắn là hoàng thượng? hoàng thượng sao có thể trẻ như vậy được? đến thái tử cũng đã mười bảy mười tám tuổi sao có thể như vậy được? hay là đợi hắn về rồi hỏi thử xem, bọn họ khẳng định không phải nói cùng một người. Nói không chừng hắn là hộ vệ của hoàng thượng bọn họ mới hiểu lầm. Đúng! chính là như vậy!

” Được, phải nhanh lên nha! “

” Thuộc hạ đi làm ngay “

” Yên nhi, nàng tỉnh rồi? ” Long Ngự Phong vứa bước vào cửa thì nhìn thấy nàng đang ngẩn người

” Chàng về rồi? đúng rồi, chàng vẫn chưa nói tên cho ta biết! ta tỉnh lại tìm không được chàng, cũng không biết tìm chàng như thế nào ” Vân Phi Yên vẻ mặt ai oán sắp khóc, kì quái nàng từ khi nào trở nên không muôn rời xa hắn, chẳng qua chỉ ở cùng nhau có một ngày thôi, nhưng lúc nàng không nhìn thấy hắn tim lại đau đến không thể thở nổi.

” Yên nhi, nàng lén gọi ta Ngự Phong, biết chưa? lúc chỉ có hai chúng ta mới có thể gọi như thế “

Ngự Phong? cái tên rất dễ thuộc, giống như nàng đã từng gọi qua trăm ngàn lần rồi. ” Vậy bình thường ta gọi chàng thế nào? “

” Ngoan, gọi ta là hoàng thượng “

” Hoàng thượng? chàng không phải có thái tử rồi sao? hơn nữa thái tử đều đã lớn như vậy, sao chàng còn trẻ như thế? hơn nữa ta sẽ không cùng người khác hầu chung một chồng “

Sao hắn lại quên chứ? kí ức của Yên nhi trỏ về thời điểm bọn họ lần đầu gặp mặt rồi.

” Yên nhi, không sai ta có một thái tử, hơn nữa còn có một công chúa, đã mười tuổi rồi, thái tử tên Long Phi Phàm, công chúa Long Phi Điệp. Bọn nó là đứa con nàng sinh cho ta, hơn nữa ngoài nàng ra, ta không có bất kì nữ nhân nào khác “

” Chàng đùa gì vậy? không vui chút nào! ” đầu tiên là bỗng dưng lớn bụng, bây giờ bỗng dưng lại có hai đứa con.

” Yên nhi lại đây, đến bên ta, ta từ từ nói cho nàng ” Long Ngự Phong kéo nàng vào trong lòng ” nàng hiện tại mất đi kí ức rồi, kí ức chỉ dừng lại tại lúc chúng ta lần đầu gặp mặt, từ đó đến nay đã mười năm, mười năm trước ta là thái tử, lúc đó chúng ta gặp nhau sau này bởi vì hiểu lầm mà nàng bỏ đi, vài tháng trước rốt cuộc chúng ta cũng gặp lại nhau hơn nữa nàng còn sinh cho trẫm hai đứa con, trẫm phong họ làm thái tử công chúa, ngay tại trước hai ngày phong nàng làm hậu, đột nhiên rời khỏi hoàng cung, không biết nguyên nhân gì, trẫm đến nay cũng chưa tra ra được “

” Vậy ta tại sao lại mất đi kí ức? “

” Nàng bị thương một chút nên mất đi kí ức ” Long Ngự Phong không muốn nói cho nàng nhiều như vậy, có lẽ như thế là tốt cho nàng, mặc kệ là nguyên nhân gì tóm lại nàng ở bên cạnh hắn là tốt rồi

” Chàng sau này đi đâu cũng đem ta theo có được không? không nhìn thấy chàng ta rất đau lòng. “

” Yên tâm đi! bất kể ở đâu ta cũng biết nỗi lo lắng và sợ hãi của nàng, ta đều nhanh chóng đến bên cạnh nàng. “

” Chàng không ở đây, sao chàng có thể biết được! “

” Ha ha…. chúng ta tâm linh tương thông! ” Vân Phi Yên lần này tỉnh lại trở nên không muốn rời xa hắn, có lẽ đây là chuyện tốt?

” Yên tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng tỉnh lại rồi ” Bùi Tư Tư kích động chạy đến ôm lấy Vân Phi Yên

” Bỏ ta ra! ngươi là ai? “

” Yên nhi, không sao, cô nương ấy là tỷ muội tốt của nàng Bùi Tư Tư ” Long Ngự Phong từng người từng người giới thiệu cho nàng, vẫn ôm chặt lấy nàng, không để nàng phải chịu thêm sự kinh ngạc nào nữa.

” Hoàng thượng, Vân tiểu thư làm sao vậy? ” Lý Triết phát hiện Vân Phi Yên có gì đó không đúng liền nhìn về phía Long Ngự Phong

” Yên nhi mất kí ức rồi ” Long Ngự Phong sủng nịch nhìn Vân Phi Yên ” như thế cũng tốt, như vậy là nàng có thể vui vui vẻ vẻ, bây giờ đối với trẫm mà nói nàng khôi phục trí nhớ hay không cũng giống nhau cả thôi, chỉ cần nàng ở bên trẫm là được rồi “

” Hoàng thượng….”

” Đừng nói gì nữa, chuẩn bị hồi kinh đi! Yên nhi, đưa nàng ra ngoài chơi được không? ” Vân Phi Yên vứa nghe thấy được ra ngoài chơi liền cao hứng hôn Long Ngự Phong.

” Chàng đối với ta thật tốt nha, sự phụ ta trước giờ chưa từng đưa ta ra ngoài chơi “

” Ha ha, đi thôi! “

” Hoàng thượng, chàng đừng có cười yêu mị như thế được không ” Vân Phi Yên thật sự chịu không nổi nụ cười này, mỗi lần hắn cười nàng đều nhịn không được chảy nước miếng.

” Yên mị? ” Lý Triết và Trương Đình kinh ngạc nhìn Vân Phi Yên

” Vốn là vậy mà! các ngươi nhìn xem hắn lớn lên xinh đẹp như vậy, lại còn cười yêu mị như thế, căn bản là điên đảo chúng sinh mà! “

” Đúng đúng đúng ha ha ha…. ” Lý Triết, Trương Đình không có hình tượng cười to.

” Yên nhi…” Long Ngự Phong tức giận trừng nàng. Nha đầu này thật là không có biện pháp với nàng, không, nên nói là hắn không nỡ trừng phạt nàng.

Ngày hôm sau Vân Phi Yên lại là đến trưa mới tỉnh dậy, từ lúc mang thai đến nay nàng đặc biệt thích ngủ.

” Hoàng thượng, hoàng thượng, chàng ở đâu? ” nàng tìm không thấy thân ảnh Long Ngự Phong gấp đến nỗi khóc chạy ra ngoài.

” Yên nhi, ta ở đây, ta ở đây ” Long Ngự Phong cảm thấy tim đau đớn khó chịu hắn liền biết nàng tỉnh rồi, đang tìm hắn.

” Chàng lại đi đâu? ta tìm không được chàng! “

” Trẫm đi phân phó chuyện hôm nay chúng ta hồi cung, nàng xem trẫm không phải đến rồi sao? “

” Vậy có phải chàng sẽ không rời xa ta nữa không? “

” Sẽ không, đói chưa? ” Long Ngự Phong phái người lui xuống chuẩn bị bữa trưa xong, nhẹ nhàng ôm nàng, xem ra từ lần vây giết trong rừng, sau khi hắn ngã xuống trước mặt nàng trong tiềm thức nàng không muốn tỉnh lại, cho dù tỉnh lại rồi, cũng không muốn tin tưởng tin hắn chết trước mặt nàng nên mới mất đi trí nhớ, nhưng theo bản năng lí trí nàng cũng không hoàn toàn quên mất hắn, nên trí nhớ mới dừng lại ở lần đầu bọn họ gặp mặt. Bây giờ nàng chỉ cần rời khỏi hắn liền cảm thấy bất an. Haizz! vẫn là nhanh chóng đem nàng hồi cung, nói không chừng lúc hắn thượng triều có các con bồi nàng thì sẽ khá hơn được một chút.

” Ngự Phong…”

” Hửm? chuyện gì? “

” Ta không muốn rời xa chàng, cho dù chàng làm chuyện gì cũng phải ở nơi ta nhìn thấy có được không? ” nàng không hiểu tại sao chính mình không thể rời xa hắn, chỉ cần không nhìn tháy hắn, trong lòng nàng đau đớn khó chịu, chỉ có ở bên hắn nàng mới cảm thấy yên ổn.

” Được, trẫm đáp ứng nàng, mau dùng bữa đi, lát nữa chúng ta liền xuất phát hồi cung “

Chỉ cần có thể ở cùng hắn thì ở đâu cũng như nhau…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.