Hỏa Thải Thái Tử Gia

Chương 8: Chương 8




Mẫu thân, người về rồi, Điệp nhi và ca ca đều nhớ người lắm đó! ” Long Phi Điệp bay nhanh vào lòng Vân Phi Yên ” Đây là con của ta? “

” Đúng, nó là tiểu công chúa của chúng ta Điệp nhi, đây là hoàng nhi của chúng ta Phàm nhi. Ba ngày sau trẫm sẽ phong nàng làm hậu, như thế chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, sẽ không có bât kì người nào chia cắt được chúng ta “

” Được, ta đều nghe theo chàng hết ” Vân Phi Yên hạnh phúc dựa vào người Long Ngự Phong. Từ nay về sau sẽ không có ai chia cắt được chúng ta nữa, sẽ không nữa….

” Phi Yên, các người về rồi! “

” Yên nhi, đây là mẫu hậu, nàng từng bái mẫu hậu làm nghĩa mẫu, đây là phụ hoàng, cũng là nghĩa phụ của nàng, phong hào của nàng là Lâm Yên công chúa “

Lâm Yên công chúa? ” A! đau quá! Ngự Phong đầu ta đau quá! ” Long Ngự Phong ôm chặt lấy nàng, không rõ tại sau mấy chữ Lâm Yên công chúa lại làm nàng kích động như vậy.

” Ngoan, không nhớ được thì đừng nhớ nữa, chỉ cần ở bên ta là được rồi, không nhớ được gì cũng không sao, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là được “

Vân Phi Yên bởi vì sự săn sóc của hắn mà cảm động khóc ” nhưng mà ta không nhớ được con của chúng ta, không nhớ được tất cả mọi người, ta chỉ có chàng “

” Ta biết, không sao chúng ta từ từ nhận thức họ được không? “

” Hoàng nhi, chuyện này là sao? ” Long lão gia nhìn Vân Phi Yên cùng với trước kia hình như không giống lắm, cũng không nhớ được họ nữa.

” Phụ hoàng, chuyện này nói ra thì dài lắm, hiện giờ không thích hợp, đợi Yên nhi nghỉ ngơi rồi nói sau! đúng rồi phụ hoàng, sau lần rời khỏi hoàng cung này con cùng Yên nhi bắt đầu tâm linh tương thông, bọn con bất luận bên nào xảy ra chuyện, đối phương đều có thể cảm ứng được, từ lúc đầu tương tư cho đến cuối cùng cảm ứng được phương hướng của đối phương. Chuyện này là sao? ” phụ hoàng sẽ biết không?

” Điều này không có gì kì lạ, từ ba trăm năm trước tổ tiên của chúng ta cũng có hiện tượng này, mà sau này chúng ta mỗi đời quân vương chỉ có một hoàng hậu, trước nay không nạp phi tần. Bởi vì thế hệ quân vương chúng ta đều sẽ tìm được hoàng hậu cùng mình tâm linh tương thông, theo những gì tổ tiên lưu truyền lại, hoàng đế ba trăm năm trước là đa phi đa tần, bỏ bê triều chính, sau này yêu một nữ tử, nhưng mà nữ tử kia cho rằng hắn rât trăng hoa nên không tin hắn yêu nàng. Có một ngày nữ tử kia bị hậu cung phi tần của hoàng đế hại chết, hoàng đế vì nàng, trước linh tiền của nàng thay nàng thủ linh, sau này sự thành tâm của hoàng đế đã cảm động trời xanh, nữ tử kia sống lại, nhưng người đã chết mà muốn sống lại, cần phải có một trái tim, hoàng đế đem tim của hắn cho nàng, từ đó về sau bọn họ dùng chúng một trái tim. Cứ thế hoàng tộc chúng ta mỗi đời quân vương chỉ cần có thể gặp được nữ nử cùng ta sông chết có nhau thì có thể cùng nàng tâm linh tương thông, giống như dùng chung một trái tim, đây cũng là nguyên nhân tại sao có hiện tượng tâm linh tương thông ” Long lão gia cười ha ha nhìn bọn họ

” Hoàng gia gia, con lớn lên cũng sẽ giống như phụ hoàng sao? ” Long Phi Phàm hiếu kì sau này mình sẽ thành bộ dạng gì

” Ha ha…. đợi con lớn lên thì sẽ biết ” Long Ngự Phong cười xoa đầu Long Phi Phàm, ôm Vân Phi Yên càng chặt hơn, ha, bọn họ bây giờ là cùng một trái tim rồi…

Trong cung điện huy hoàng giăng đèn kết hoa nghênh đón một ngày trọng đại, hôm nay là đại lễ phong hậu, cổ nhạc hợp tấu, các quan viên trong cung đình đều đến hạ lễ. Khắp hoàng cung đều phi thường náo nhiệt.

” Yên nhi, mệt không? ” Long Ngự Phong giúp nàng chải vuốt sửa sang lại đầu tóc, đỡ nàng đi về phía giường. Từ lúc nàng mang thai đến nay, thân thể nàng không được tốt như trước kia, hôm nay đúng là mệt chết nàng rồi.

” Mệt thì có một chút, nhưng ta rất cao hứng nha, như vậy ta cùng chàng có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi “

” Phụ hoàng, bọn con muốn gặp mẫu thân ” Phàm nhi Điệp nhi cả ngày không được nhìn thấy mẫu thân rồi.

” Phàm nhi, Điệp nhi, sau này các con phải theo quy củ trong cung gọi là mẫu hậu, không thể lại gọi mẫu thân nữa biết không? ” Long Ngự Phong dạy bọn nó thay đổi cách xưng hô.

” Vậy tại sao lúc mới tiến cung không gọi như vậy? ” Điệp nhi bất mãn bĩu môi

” Khi đó mẫu hậu của con vẫn chưa chính thức phong hậu, gọi không được, nhưng từ nay về sau phải gọi như vậy ” hắn ôm lấy Điệp nhi hôn một cái.

” Phụ hoàng, hôm nay mẫu hậu rất xinh đẹp đúng không? ” Điệp nhi thuận miệng liền sửa.

” Không, mẫu hậu con trong mắt phụ hoàng mỗi ngày đều rất xinh đẹp “

Phàm nhi liếc xéo hắn một cái ” buốn nôn chết đi được! đi thôi Điệp nhi, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng! đừng ở đây quấy rầy phụ hoàng mẫu hậu nữa! ” sau khi tiễn Phàm nhi Điệp nhi Long Ngự Phong đóng cửa lại đi về phía nàng.

” Yên nhi, nghe thấy chưa? xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng! “

Vân Phi Yên hai má đỏ bừng, nhìn càng thêm kiều mị. Trong phong một mảnh xuân tiêu nóng bỏng, ngay cả ánh trăng cũng xấu hổ mà trốn sau đám mây….

Đã mang thai hơn chín tháng thân mình Vân Phi Yên càng thêm cồng kềnh. Long Ngự Phong chỉ cần hạ triều xong đều luôn ở bên làm bạn với nàng.

” Hoàng thượng, ta hiện tại xấu chết đi được, chàng có phải không còn thích ta nữa không? ” Vân Phi Yên chu cái miệng nhỏ nhắn trong lòng cực kì bất an.

” Làm gì có? nàng vĩnh viễn là Yên nhi của ta ” Long Ngự Phong cười nhìn nàng, mấy ngày gần đây nàng toàn hỏi mấy câu hỏi kì quái.

” Hức….làm sao có thể được! chàng xem hiện tại ta tròn như một quả cầu, chàng không thích ta nữa, chàng thích nữ nhân khác rồi, chàng vốn là hoàng thượng gặp qua biết bao nhiêu mỹ nhân, làm sao còn có thể thích nữ nhân bụng to như ta chứ? “

” Ngoan, đừng nghĩ vớ vẩn, trẫm làm sao có thể thích nữ nhân khác? Trâm yêu nhất Yên nhi rồi, đợi nàng sinh hạ hài tử thì có thể trở lại như trước kia, đừng lo lắng nữa ” haizz! nữ nhân chỉ cần mang thai thì sẽ trở nên kì quái, quả nhiên là vậy!

” Chàng gạt ta! ” tiểu nữ nhân vẫn chưa chịu buông tha cho hắn ” chàng đã một tháng ở trên giường không chạm qua ta rồi! không phải có nữ nhân khác thì là gì? ” Vân Phi Yên giống như con tôm bị luộc chín toàn thân đỏ bừng đứng đó chu miệng. Long Ngự Phong bị lời nói của nàng dọa cho choáng váng, Yên nhi của hắn oán hắn buổi tối ngủ không chạm đến nàng? nàng có biết vì nàng, hắn cũng nhịn thật vất vả lắm đó.

” Yên nhi, đó là vì sợ thân thể nàng chịu không nổi! đừng nghĩ nhiều nữa “

” Thật chứ? “

” Thật! “

” Vậy hiện tại ta muốn, bây giờ cho ta! “

” Bây….bây giờ? ” cung nữ bên cạnh nghẹn cười bộ dáng nhìn thật khổ sở.

” Đúng vậy, bây giờ, ta muốn mà! “

Thê muốn, phu cớ sao lại không làm? Long Ngự Phong ôm nàng đã hơn chín tháng nhanh chóng đi về tẩm cung, làm cho những người lưu lại có mấy suy nghĩ lung tung…

A! ” một tiếng la hét thống khổ từ trong Phù Dung Cung của Vân Phi Yên truyền ra. Chỉ thấy cung nữ thái giám trong Phù Dung Cung chân tay luống cuống, tiếng la hét thống khổ từ trong phòng không ngừng truyền ra. Long Ngự Phong một khắc cũng không ngừng đi qua đi lại

” Hoàng nhi, đừng lo lắng, Phi Yên sẽ không sao đâu…” Long phu nhân còn chưa nói xong liền bị tiếng la hét thống khổ trong phòng truyền đến chặn lời.

” Ta không sinh nữa, không muốn sinh nữa, đau quá! Ngự Phong, chàng gạt ta, chàng nói lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh ta, ta không muốn sinh nữa! ” từng trận khóc la hét thất thanh của Vân Phi Yên đã sớm làm loạn tâm Phong Ngự Phong, tim hắn vì nàng mà đau đớn khó chịu.

” Yên nhi “

” Hoàng thượng, không thể tiến vào, vào trong sẽ không cát lợi “

” Tránh ra! Yên nhi, ta ở đây, ta sẽ ở cùng nàng, không gạt nàng ” Vân Phi Yên suy yếu nhìn hăn, gật đầu với hắn, gắt gao cắn vào cánh tay mà hắn đưa qua.

” Hoàng thượng! “

” Mặc kệ trẫm, chăm sóc tốt cho hoàng hậu! ” Long Ngự Phong nhìn sự thống khổ của nàng, vì nàng mà đau lòng, hận chính mình không thể thay nàng chịu đựng thống khổ. Lúc nàng sinh Phàm nhi Điệp nhi, có ai ở bên cạnh nàng? Yên nhi của hắn, hoàng hậu của hắn, hắn đau lòng vì nàng.

” Đã qua một canh giờ rồi, tại sao Yên nhi còn chưa sinh? ” Yên nhi đã đau đớn lâu như vậy có xảy ra chuyện gì không?

” Hoàng thượng, sắp rồi, đầu của đứa trẻ đã ra rồi, hoàng hậu người cố gắng thêm tí nữa “

” A….”

” Yên nhi…” Vân Phi Yên đem tay của hắn cắn nát, máu theo tay hắn chảy xuống miệng nàng. Nhưng hắn một chút cũng không sợ đau, hắn biết Yên nhi còn đau hơn hắn. Đau đớn của Vân Phi Yên giằng co suốt một nén hương rốt cuộc đã nghênh đón được đưa nhỏ của bọn họ.

” Hoàng thượng hoàng hậu, chúc mừng chúc mừng là một tiểu công chúa “

” Yên nhi, nàng vất vả rồi “

” Ngự Phong, đau không? ” nàng đau lòng nhìn tay hắn, nàng cắn bị thương tay hắn rồi, nhưng hắn ngay cả một cái nhíu mày cũng không có.

” Đau là ở tim, nhìn nàng vất vả như thế tim trẫm rất đau! “

” Ngự Phong! ” nàng nhào vào trong lòng hắn, cho dù vừa nãy có đau đi chăng nữa, vì lời nói của hắn mà không đau rồi.

” Yên nhi, nàng mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi! ” nhìn bộ dạng suy nhược của nàng, để nàng ngủ một lát sẽ tốt hơn chăng?

” Ừ, chàng cũng đi băng bó lại vết thương đi! ” Long Ngự Phong vứa đi nàng liền mệt mà ngủ mê man.

” Phụ hoàng, người đặt tên cho đứa nhỏ đi! ” Long Ngự Phong ôm đứa nhỏ đi về phía Long thị phu phụ.

” Ừm, được, đặt tên cho tiểu công chúa của chúng ta nào, thôi thì gọi là Long Điệp Nhã, các ngươi thấy sao? “

” Điệp Nhã? được, gọi là Điệp Nhã đi, phong làm Điệp Nhã công chúa! ” Long Ngự Phong hôn lên mặt cô con gái nhỏ, lặp lại để xác định tên của con.

” Phụ hoàng, chúng con cũng muốn xem tiểu muội muội ” Phàm nhi muốn xem muội muội mới của mình có dễ thương giống Điệp nhi không.

” Woa! nó thật nhỏ nha, cũng thật đáng yêu nha! ” nó quyết định phải yêu thương muội muội này, bé thật nhỏ, cần sự bảo hộ của nó

” Phụ hoàng, muội muội thật lười mà, bé còn lười hơn Điệp nhi, cứ ngủ mãi không chịu thức dậy chơi ” Điệp nhi chu miệng nhìn ca ca.

” Muội muội còn quá nhỏ, không có cách nào chơi với chúng ta, ca ca chơi với muội là được rồi! đợi bé lớn lên thì sẽ lai chơi với muội ” Phàm nhi rất có tự giác của một ca ca, bảo hộ muội muội là trách nhiệm của nó, chơi với muội muội, sủng ái muội muội cũng là mộng tưởng của nó, chỉ cần muội muội vui vẻ nó liền cao hứng.

” Ha ha…. Phàm nhi làm tốt lắm! các con chơi cùng với hoàng gia gia và muội muội, phụ hoàng đi chăm sóc mẫu hậu của các con, có chuyện gì thì đến tìm phụ hoàng được không? “

” Được, phụ hoàng mau đi đi! “

Long Ngự Phong nhẹ nhàng đi đến bên giường Vân Phi Yên, vuốt tóc nàng, nàng vẫn chưa tỉnh. Long Ngự Phong lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, nhớ lại trên đương bọn họ gặp bao nhiêu khó khăn trắc trở, cho đến hôm nay hắn vẫn chưa tra ra được lần trước tại sao nàng lại rời khỏi hắn, chỉ cần một ngày hắn chưa tra ra thì không thể an tâm.

” Hoàng thượng ” Vân Phi Yên vừa mở mắt liền thấy hắn đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, có đau lòng có lo lắng cũng có bất an. Nàng không rõ hắn đang lo lắng cái gì, tại sao lại bất an như vậy.

” Nàng tỉnh rồi, đói chưa? ” sự dịu dàng của hắn có thể làm nàng tan chảy, nhưng nàng luôn mơ hồ cảm thấy hắn có rất nhiều tâm sự, tay xoa mặt hắn.

” Không đói, có thể nói tâm sự của chàng cho ta nghe được không? “

” Ngay đến trẫm cũng không biết trẫm đang lo lắng cái gì thì làm sao nói cho nàng biết được chứ! “

” Vậy thì đừng nghĩ nữa, rồi sẽ có một ngày chân tướng rõ ràng không phải sao? “

” Đây cũng chính là những gì mà trẫm lo lắng, ngày mà chân tướng được rõ ràng nàng sẽ chịu tổn thương, gần đây trẫm luôn cảm thấy tâm thần bất định, không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì! ” đến bây giờ những cung nữ từng chăm sóc Yên nhi vẫn chưa tìm được, rốt cuộc là người nào có thể đem giấu họ tốt đến thế?

Không ngờ một tháng tiếp theo dáng người Vân Phi Yên lại khôi phục tốt đến vậy, một chút cũng không nhìn ra dấu hiệu vừa sinh qua đứa nhỏ. Này không, buổi tối lại cáu kỉnh.

” Hức… biết ngay là chàng không thích ta nữa! chàng ghét ta! “

” Làm gì có? đừng nghĩ lung tung, chúng ta là chung một trái tim, ta làm sao có thể không thích tim của mình được? ” Long Ngự Phong không biết đã than thở bao nhiêu lần. Một tháng nay nàng vẫn chưa yên tĩnh qua.

” Nhưng mà chàng không có chạm đến ta! ” nữ nhân điêu ngoa vẫn không chịu buông tha.

” Đây là vì lo cho thân thể của nàng mà! nàng vừa mới sinh cần phải hoàn toàn được nghỉ ngơi. “

” Đây chẳng phải xem như chàng đem ta biếm vào lãnh cung rồi sao? “

” Làm gì có? trẫm không phải mỗi ngày đều ở cùng nàng sao? cùng giường chung gối với nàng mà. “

” Nhưng chỉ không chạm vào ta! “

” Nàng…. haizz! ” hắn thật sự không biết nên nói gì, nàng không biết hắn lo lắng cho thân thể nàng sao?

” Hừ! quên đi, ta đói rồi, bồi ta ăn chút gì đi! ” hôm nay sao chỉ có thế là xong rồi? lúc trước không phải nháo rất lâu sao? hắn thực sự là nghĩ không ra.

” Sao đều là đồ ăn cay? ” Long Ngự Phong nhìn Vân Phi Yên, hắn hoài nghi cái này có thể ăn sao?

” Đây đều là trừng phạt chàng, chàng phải ăn! ” Hoàng hậu điêu ngoa tiêu chuẩn.

Long Ngự Phong trong lòng kêu thảm ” Yên nhi, mau lấy nước cho trẫm, nàng muốn cay chết trẫm à “

” Được được được, nước đến đây, mau uống đi! ” lúc này khóe miệng Vân Phi Yên lộ ra một nụ cười quỷ dị ” quên đi, hôm nay bỏ qua cho chàng “

” Thật cảm tạ đại ân của hoàng hậu nha ” nha đầu kia, thật muốn chỉnh chết trẫm à? hôm nay xem như qua cửa. Xem ra ngày mai phải cẩn thận. Vân Phi Yên đột nhiên ở sau tai hắn thổi một hơi, hai tay không an phận di chuyên đến trước ngực hắn.

” Qua cửa sao? Hử. “

Hắn cảm giác trong cơ thể một cỗ nhiệt lưu chảy vào thân thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.