CHƯƠNG 11
.
Vì vậy, không lường trước được, trong nhà có hơn hai người.
Li Du coi như có khả năng, tuy rằng vì dịch dung mà khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bị giấu đi, thế nhưng dáng tươi cười thập phần vui vẻ ─ còn người lúc nào cũng trầm mặc là Tô Kỳ, Tô Tịch cường thế, có lẽ do xem bệnh cho khách nhân mà khuôn mặt luôn tươi cười đón chào.
Khách quan mà so ra, Tô Kỳ với việc phát thẻ khám bệnh không có phản đối gì, đương nhiên, cũng không có thêm phiền toái gì.
Cho hắn ăn thì hắn ăn, uống thuốc thì uống thuốc, không giúp hắn rửa mặt chải đầu hắn sẽ ở trong phòng, rửa mặt chải đầu xong xuôi, hắn cũng không ly khai tiểu viện, cũng không có bất kỳ yêu cầu gì.
Không có cảm giác gì, mỗi ngày không nói quá mười câu.
Đã có lúc Tô Thần vì bận quá mà không đem bữa trưa cho hắn, kết quả hắn không có lấy nửa câu oán giận, lượng cơm cũng ăn như bình thường.
Thật giống một cái cây, an tĩnh trầm mặc.
Gần một tháng, Trường Nhạc cung vẫn không có ai đến đón Tô Kỳ trở về, hắn cũng không có nửa điểm lo lắng, vẫn bình bình đạm đạm mà sống.
Tô Thần lại có chút không chịu nổi, len lén hỏi Tô Tịch, nhưng đáp án Tô Tịch mỗi lần đều như nhau: nội gian trong cung còn chưa diệt trừ hết, để hắn trở về là quá nguy hiểm.
Trên thực tế, công phu Tô Kỳ từ nửa tháng trước đã khôi phục rồi, thậm chí còn có tăng tiến, coi như bây giờ trở về, hắn cũng không gặp nguy hiểm gì.
Tô Tịch, Tô Kỳ chưa nói ra, y cũng ngại không dám đuổi khách, vẫn phải để Tô Kỳ ở lại.
.
.
Nửa năm sau, truyền đến tin tức Trường Nhạc cung đổi chủ, có người nói là Trử quốc chiếm lấy.
Tô Thần vừa nghe tin tức này, phản ứng đầu tiên là dịch dung cho Tô Kỳ, suốt đêm bàn cách rời Khải quốc đi Hán quốc.
Y không thể bỏ mặc Tô Kỳ, bởi vì, dù sao cùng nhau sống chung trong thời gian dài như vậy, không có khả năng không có chút cảm tình, tuy rằng y hoài nghi Tô Kỳ không biết cảm tình là gì. Lại thêm, tiểu Tịch cường liệt yêu cầu phải mang theo Tô Kỳ đi, hơn nữa, nếu bỏ lại một mình Tô Kỳ…rất đáng thương ── hắn sẽ không có mình làm cơm cho, cũng không có quần áo mặc, không thể tự rửa mặt đánh răng, hết lần này đến lần khác nếu không có ai chỉnh lý cho thì có đánh chết cũng không ra khỏi cửa, có cho hắn tiền, cũng sẽ chết đói thôi.
Tô Kỳ vẫn vậy như cái cây tùy ý y ‘đưa đến mang đi’.
Cho dù nghe thấy Trường Nhạc cung đổi chủ, Tô Thần cũng không thấy hắn có phản ứng gì, chỉ là hơi lặng đi một chút, sau đó gật đầu, biểu thị đã biết.
Nói thật ra, Tô Thần là lo lắng cho Tô Lục, bởi vì y biết rõ Tô Lục đối Tô Kỳ chính là nhất mực trung thành, cho nên phát sinh chuyện như vậy khiến y hết sức bất ngờ, không biết tình hình Tô Lục như thế nào.
Nhưng lúc này y cũng chỉ có thể bảo trụ chính mình cùng tiểu Tịch, mới có thể tìm hiểu tin tức Tô Lục, dựa vào võ công Tô Lục, có thể không dễ dàng gặp chuyện như vậy, có thể là lúc đó xảy ra chuyện gì, nên bây giờ mới không rõ tin tức.
Hơn nữa, ngay lúc đó ở nhà còn có tên Li Du kia, nếu như mình xảy ra chuyện gì, Li Du kia nhất định cũng sẽ gặp phiền toái.
.
.
Lần này tới Hán quốc, y không mở y quán, lại chọn làm bánh bao.
Vậy nên lúc này, mọi người trọng nhà đều hoạt động, Tô Thần làm nhân bánh, Tô Tịch bao bánh bao, Li Du làm tiểu nhị, Tô Kỳ nhiệm vụ phân phối ── ở cùng Tô Thần nửa năm, người này cuối cùng cũng miễn cưỡng có thể trở thành một người sống rồi, thế nhưng về kĩ thuật mưu sinh, mọi người nhất trí cho rằng hắn đời này cũng không có khả năng học được. Căn cứ vào mọi chuyện, Tô Thần quyết định nhượng hắn làm việc nhẹ nhàng. [ta chém ^^]
.
.
“Ở nhà của ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.” Đầy là nguyên văn lời Tô Thần.
Vì vậy, Tô Kỳ bị cưỡng bức học cách làm việc, chỉ phải tìm cách cho dùng đôi tay đã nhuốm qua máu tươi bao người kia đi theo Hoàng đại nương học tập.
Ba ngày sau, học thành, tiệm bánh bao khai trương.
Ban đầu, Tô Thần làm nhân có hương vị bình thường, Tô Tịch làm cho hình dạng bánh bao ra hình thù kỳ lạ, còn Tô Kỳ nhào bột không nhão thì bết.
Duy nhất chỉ có Li Du vẫn bảo trì tiêu chuẩn, Li Du nói mình cười đến mặt rút ra gân, cũng chỉ có thể làm cho việc buôn bán càng ngày càng trượt dốc.
Không tồi, tình trạng như vậy duy trì không lâu lắm, khi Li Du bắt bọn họ ăn bánh bao ba lần một ngày, chất lượng bánh bao mới đột nhiên thay đổi.
Lúc đó, hương vị nhân bánh Tô Thần làm ngon hơn trước, Tô Tịch nặn bánh bao ra hình dạng tiêu chuẩn lại đáng yêu, Tô Kỳ ── vẫn như cũ.
Bất quá, vấn đề nhỏ của Tô Kỳ kia cũng không ảnh hưởng nhiều đến lượng tiêu thụ bánh bao.
Nói chung, sau khi Li Du bán xong về thở dài một hơi: cuối cùng cũng bắt đầu kiếm được tiền rồi, chút tiền riêng của mình cũng không vì mọi người lưu lạc đầu đường mà bị “mượn dùng” rồi.
Vì vậy Li Du khá ái phê chuẩn sau này có thể ăn đồ ăn rồi, không phải ăn bánh bao nữa.
Ở tiểu trấn Sơn Thế, mọi người đều biết đến bánh bao “Tô kí” ăn ngon, thế nhưng mọi người trong “Tô kí” ghét nhất là bánh bao.
Hôm nay, Tô Thần một bên cọ rửa ***g hấp một bên nghe Li Du oán giận:
“Hảo hảo cái gì dọn nhà a, dọn nhà rồi lại mở cái gì quán bánh bao, mở y quán không phải rất tốt sao? Ngươi xem hiên tại mệt chết được.!”
“Mở y quán dễ bị nhận diện a.” Y mỉm cười.
“Thật là, ngươi làm chuyện xấu gì, sợ bị người ta nhận ra!” Li Du nặng nề mà đem ***g hấp đảo lại, lọc đi hơi nước.
“Hơn nữa, ngươi cảm thấy làm những việc không giống nhau như vậy mới thú vị sao?” Tô Thần cười tủm tỉm nói, “Đời người cần thử qua nhiều việc mới thú vị a.”
“Nhưng ta là tục nhân, không có nhã hứng như ngươi.” Li Du tức giận. “Ta thích sống phóng túng, không có chí tiến thủ.”
Tô Thần cười: “Lại nói tiếp, chí hướng của ngươi cùng đầu óc bã đậu ăn chơi trác táng không có gì khác biệt.”
“Đúng, đúng.” Li Du gật đầu, “Là ta ăn chơi trác táng, phía trên có đại quan bao bọc, ta suốt ngày vui chơi giải trí đùa giỡn nha hoàn, mỹ nữ trên đường,” tay trái chỉ vào Tô Thần, tay phải cầm phiến quạt làm từ cỏ quạt vào ***g hấp, dáng dấp ngả ngớn: “Lại a, đem tiểu mỹ nhân này về cho ta chơi đùa!”
Tô Thần cũng làm bộ: “Không nên a, đại gia, tiểu nữ trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, còn có tiểu Cường chờ ta nuôi, ngài hãy bỏ qua ta đi…”
“Tiểu Cường là cái gì?” Li Du kì quái mà hỏi.
“Tiểu Cường chính là thứ giống như thế này.” Vừa trả lời vừa ném một cái khăn lau tới.
Tô Tịch tức giận đứng ở cửa: “Ta ở hậu viện vội vàng làm cơm, các ngươi còn ở đây hát hí sao?”
Li Du cầm lấy khăn trên đầu xuống, xoay người vẻ mặt kinh hoảng nói với Tô Thần: “Lão bản, Trương tẩu tử có con gái sát vách hỏi ta một việc.”
Tô Thần đen mặt nói: “…Trương tẩu tử hỏi cái gì, ngươi cũng đừng vòng vo.”
“Nàng muốn đem nữ nhi gả cho ngươi.” Li Du trược tiếp nói.
“Cái gì!” Tô Thần chưa kịp phản ứng, Tô Tịch đã hét lớn: “Ta không đồng ý, ta kiên quyết không đồng ý! Nữ nhi nhà kia không xinh đẹp lại không có bản lĩnh gì thế nào có thể gả cho Thần Thần!”
“Đừng lo lắng, ngươi cũng có nhiều người muốn cưới lắm.” Li Du hướng Tô Tịch nháy mắt mấy cái, chậm rãi nói:
“Lý viên ngoại thành bắc muốn cưới ngươi làm tứ thiếp, Chung lão đại bán đậu hũ đối diện hy vọng ngươi có thể làm con dâu hắn, Vương tiên sinh bán sách gửi ta đưa thư cho ngươi.”
Từ trong ***g ngực móc ra lá thư, làm Tô Thần run lẩy bẩy: “Đến đây, cô nương làm cho ta luôn mong nhớ.”
Li Du trước đây không hề biết chữ, sau khi biết Tô Thần, mới từ từ học những chữ đơn giản, hiện tại còn đang cố gắng học.
“Ngươi không phải đã biết được một ít chữ rồi sao?” Tô Thần xoa xoa tay, tiếp nhận giấy viết thư, lại nói: “Chữ phải luyện tập nhiều lắm mới được.”
Từ trong lo lắng Tô Tịch hoàn hồn đoạt lấy thư trong tay Tô Thần, “Sát sát” hai tay xe thành từng mảnh nhỏ sau đó trừng mắt nhìn Li Du:
“Ngươi có phải cảm thấy gần đây cường độ luyện tập quá thấp, cho nên rảnh rỗi đi trông nom những chuyện nhàm chán này?”
Từ khi đến Hán quốc, Tô Thần yêu cầu Tô Tịch hảo hảo thao luyện Li Du, để ngừa tình huống có thể xảy ra, cho nên lúc mới bắt đầu Li Du bị Tô tịch chỉnh cho cả ngươi đều xanh xanh tím tím, gần đây mới có chút thích ứng, cuối cùng được nhãn nhã vài ngày.
Nghe được Tô Tịch nói như thế, Li Du đột nhiên hô to lên: “Ai nha, đệm cỏ phơi nắng bên ngoài còn chưa thua vào.” Nhanh như chớp mà chạy mất.
Khi đi tới cửa, nghe được Li Du nói: “Tô Tiên sinh, ngài hảo.”
Tô Kỳ? Lúc này qua đây làm gì? Hắn vốn không ly khai gian phòng mình nửa bước.
Tô Thần, Tô Tịch hoang mang mà nhìn nhau, quay về hướng cửa.
Tô Kỳ chậm rãi đã đi đến.
Đôi mắt vô thần nhìn hai người, sau đó con ngươi chậm rãi tập trung lên người Tô Thần.
Tô Thần đang muốn hỏi hắn vì sao mặt mày tái nhợt như vậy, thì thấy hắn há mồm, tựa hồ muốn nói gì đó, rồi người cứ như vậy mềm nhũn mà ngã xuống!
“Cung chủ!” Tô Tịch bước lên, đỡ lấy hắn, nắm lấy cổ tay hắn, ngẩng đầu, cau mày nhìn Tô Thần nói: “Hôn mê rồi.”
Tô Thần gật đầu, “Trước đưa hắn về phòng, ta đi lấy hòm thuốc.”
Thân thể Tô Kỳ không tốt. Võ công cao cường, nhưng thân thể lại không thế, mới nghe có thể không tin được, nhưng đích xác là như vậy.
Hơn nữa, theo chính y quan sát, nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc thân thể Tô Kỳ không tốt chính là vì chân khí trong cơ thể quá lớn khiến hắn không thể tiếp nhận, thậm chí nghiêm trọng hơn trong quá trình luyện công gân mạch có thể bị đứt ra mà chết.
Tô Lục nói bị bệnh đại khái là nói đến điều này.
Vấn đề là, Tô Kỳ không có khả năng không biết rằng nếu cứ tiếp tục sẽ dẫn đến chết bất ngờ, nhưng hắn vẫn luyện công mỗi ngày, thật không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Đã cao hơn nhân thế bội phần, vẫn luyện công làm gì.” Y nói thầm, đi vào phòng Tô Kỳ.
Phòng Tô Kỳ rất đơn sơ, chỉ có giường ── bởi vì thức dậy hắn đến luôn chỗ Tô Thần để y chải đầu rửa mặt, cho nên dụng cụ chải đầu rửa mặt đều không có trong phòng.
“Thần Thần.” Tô Tịch ngồi bên giường lo lắng hỏi: “Cung chủ hắn, có khá hơn a.”
“…Ân.” Y đi đến, sờ đầu Tô Tịch, “Yên tâm đi, ta sẽ không để cho hắn chết.”
Mặc dù tiểu Tịch không nói, nhưng mình cũng không phải người trì độn, theo như Tô Tịch bình thường đối đãi với Tô Kỳ thì mơ hồ có thể đoán được tiểu Tịch khả năng biết quan hệ của mình với Tô Kỳ rồi, làm sao bây giờ? Đây là phụ thân tiểu Tịch a.
Ta sẽ không để tiểu Tịch chịu khổ sở.