Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 12

Tác giả: Vị Lương

.

.

Tình trạng Tô Kỳ đúng như Tô Thần suy đoán──do luyện công dẫn đến khí huyết hỗn loạn, lần thứ hai vô ý sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

Tô Thần tập trung tinh thần, tìm ra quy luật vận hành của chân khí, tay phải cầm châm, một khi xác định được thì cầm châm cắm xuống.

Kì thực việc này đối với Tô Thần không một chút võ công mà nói, là chuyện rất khó khăn, bởi vì chân khí trong cơ thể Tô Kỳ cường đại lại vô cùng hỗn loạn, phải tìm được luồng chân khí chủ đạo để tiến hành, thực sự là rất hao tổn tinh thần.

Mặc dù Tô Kỳ phát bệnh cũng hai ba lần rồi, Tô Thần mỗi lần đều trị tốt, bản thân y cũng nhờ đó mà được nghỉ ngơi mấy ngày.

Vì vậy, cắm hết châm cho Tô Kỳ xong, xác định hắn không còn nguy hiểm, Tô Thần mệt đến ngón tay cũng không di chuyển nổi, mồ hôi đổ đầy trong áo lót. Ướt.

Cố gắng mặc y phục khác vào, y cũng không muốn di chuyển nữa, Tô Tịch Li Du vừa rồi đã đi làm việc, y cũng không có khí lực gọi người đưa mình về phòng.

Suy nghĩ một chút, cười khổ nhẹ giọng nói rằng: “Người này ở trong phòng mình ngủ nửa năm, ta một lần ngủ một lần trong phòng hắn hẳn là không sao a.” nhiều lắm là đem mình bỏ khỏi giường, hẳn là sẽ không phát cuồng giết chết mình.

Miễn cưỡng cởi hài, bò lên giường Tô Kỳ.

Ngô…chăn người này, thật là thơm…

Thầm than nhỏ, y nhắm mắt lại.

Cho là Tô Tịch nhất định sẽ đánh thức mình, hoặc Tô Kỳ sẽ đem mình đá xuống giường vậy mà Tô Thần cứ thanh thản ổn định ngủ thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai.

Đúng như thói quen hằng ngày nghe tiếng chim hót Tô Thần liền mở mắt ra.

Di? Đây là?

Y kinh ngạc mà đánh giá căn phòng bày biện hoàn toàn khác với căn phòng của mình.

Cả người liền nhanh chóng tỉnh táo, nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Không thể nào! Tô Kỳ…

Y hầu như là cứng ngắc mà quay đầu nhìn phía bên trong giường.

Mắt Tô Kỳ đang mở to không hề chớp mà nhìn y.

Tóc dài đen nhánh nhu thuận mà trải xuống, cái cổ tuyết trắng hơi lộ ra, áo mỏng để mở, da thịt ngọc chi như ẩn như hiện.

Được rồi, được rồi, người này thực sự là xinh đẹp, nhưng lại quá mức mỏng manh lanh lùng.

Cho nên, hắn cho dù ăn mặc mê người thế nào, mình nhìn thấy bất quá chỉ là pho tượng băng lãnh, khiến cho không ai có thể sinh ra mến mộ.

“Còn có cảm giác khí huyết cuồn cuộn không?” Y biểu tình như không có gì ngồi dậy.

Tô Kỳ gật đầu.

“Thử ho một chút xem, xem có thể ho ra máu tụ không, ta trước châm cứu cho ngươi thoải mái.”

Tô Kỳ thử ho,  ho rất nhỏ.

“Ngươi như vậy không được, lực phải mạnh nữa.” Tô Thần làm mẫu, “Như thế này.”

Tô Kỳ học y ho ra.

Bộ dáng rất là thanh tú ưu nhã, cho nên nha, không ho ra máu tụ.

Tô Thần thở dài, người này được giáo dưỡng hoàn toàn khác mình a.

Chuyển mình, dán ở phía sau lưng hắn: “Ta vỗ vỗ cho ngươi.”

Tô Kỳ thẩn thể cứng ngắc một chút, rốt cuộc cũng cố ho ra máu tụ.

Cho hắn dựa vào tường thở dốc, Tô Thần lau khô vết máu bên miệng hắn, chuẩn bị đi ra ngoài lấy chút nước cho hắn.

Đi vài bước, khóe mắt nhìn thấy những vạt áo của hắn hơi khai mở, đi trở về, chỉnh lại cho hắn

“Ngươi…” còn chưa nói dứt lời, cửa bị đẩy mạnh ra.

“Thần Thần! Ta bắt được một tiểu tặc trộm bánh bao.” Li Du gào lớn tay phải kéo theo cái gì đó tiến vào, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Tô Thần đang chỉnh lý y phục cho Tô Kỳ, mồm lập tức mở to:

“Các ngươi, ách…quấy rầy rồi!” đóng cửa lại.

Tô Thần nhìn qua Tô Kỳ, nhìn lại cửa, còn không biết xảy ra chuyện gì, cửa lại bị mở ra.

Li Du vẫn đang kéo theo vật thể kia, nổi giận đùng đùng:

“Tô Thần, ngươi hơi quá đáng, ngươi không phải nói không thích nam nhân sao? Vì sao hiện tại cũng hắn ngủ?”

“A?” thế nào gọi là ngủ?

“A cái rắm a, ngươi có đúng là chê ta bẩn không? Ta đã nói với ngươi là ta vận khí không tốt mới bị trúng kế, mới một lần kia bị ngươi nhìn thấy.” Li Du trợn trừng mắt, rống: “Trước ta đúng là thanh quan, chưa từng bị ai chạm qua!”

“Không, đều không phải…” Y thấy trong mắt Li Du có chút tổn thương, lắp bắp mà nói.

“Vậy ngươi hiện tại thượng ta, không để ta thượng.” Li Du nhanh chóng xông lại, kéo lấy cổ tay y, ép y cùng mình đối diện.

“Ngay bây giờ, hiện tại?” Tô Thần lắp bắp: “Ta, ta, ta không biết…Ngươi, thích nam nhân…”

“Ta không thích nam nhân.” Li Du trừng mắt, “Thế nhưng ngươi thượng hắn rồi thì phải phát sinh quan hệ với ta.”

Đây có cái gì liên quan a!

Tô Thần trợn tròn mắt.

Trên giường, Tô Kỳ hữu khí vô lực lại ho khụ khụ.

Y quay đầu nhìn Tô Kỳ.

Tô Kỳ trên mặt vẫn là không có biểu tình gì mà nhìn y, dường như trận tranh luận này với hắn không có quan hệ gì cả.

“Ngươi thượng ta hay ta thượng ngươi?” Li Du từng bước ép sát.

“A…” Tô Thần đau đầu: “Ta, ta đã nói với ngươi, chúng ta thực không có…”

“Nói bậy!” Li Du quát: “Ngươi cởi áo hắn ra, tưởng ta không thấy a.”

“A?”

“Hừ hừ,” Li Du đưa tay cởi áo y, “Vừa rồi các ngươi là như vậy, áo đếu mở ra hết rồi, ngươi cho là ta ngốc a!”

…Ta chỉ là chỉnh lại cho hắn thôi. Tô Thần cười khổ nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng hắn làm sao phát sinh quan hệ…” Hắn có quan hệ huyết thống trự hệ với ta a!

Tô Kỳ nghe giải thích như vậy, nhãn thần ảm đạm, chậm rãi mở miệng: “Ngươi không cần lo lắng, hắn sẽ không vì ngươi là người ngoài mà đuổi ngươi đi, hơn nữa, chúng ta thực không có khả năng.”

Li Du hừ một tiếng: “Đều đã như vậy rồi còn nói không phát sinh quan hệ a.” mà tay cũng đã buông xuống.

Tô Thần kinh ngạc nhìn Li Du: “Ngươi vì vậy mà theo ta…”

“Nếu không người nghĩ rằng ta thích người a, ta thích nữ nhân!” Li Du tức giận: “Dù sao bị chó cắn rồi, ta cũng không ngại để bị cắn thêm phát nữa.”

[chỗ này có thể có nhiều người không hiểu a~ đại khái là bạn Du bạn ý đòi làm với bạn Thần là vì muốn đảm bảo chỗ nương thân của mình a~ bạn sợ không “phát sinh quan hệ” bạn Thần sẽ có ngày đuổi bạn Du đi ~ bạn Du hâm a~ ]

“…” Tô Thần không nói gì, vì sao ta lại thành cẩu!

Bất quá cuối cùng cũng nuốt một ngụm khí lớn, vỗ vỗ vai Li Du: “Ân, vậy là tốt rồi, tốt rồi.” mình không cần lo Li Du đánh lén nữa. “Ta sẽ không đuổi ngươi đi, ngươi xem, Tô tiên sinh không có quan hệ gì với ta, ta cũng không đuổi hắn đi đúng không.”

Tô Kỳ quay mặt đi, không thèm nhìn hai người họ.

“Hơn nữa, nếu ta đã cứu ngươi, đương nhiên sẽ trông nom ngươi, ngươi không tin nhân phẩm ta?”

“Ngươi nói thật?” Li Du hoài nghi mà nhìn y.

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi đừng hạ thủ với ta.” Y cười gật đầu liên tục.

“Kì thực, ta cũng không có ghét ngươi, cho nên, cũng khó nói lắm.” Li Du âm hiểm cười.

Tô Thần: “…

“A, được rồi, cái này.” Li Du lôi cái vật kéo trên tay ra hướng Tô Thần nói: “Sáng sớm ta mở cửa thì tiểu quỷ này cư nhiên ở trước tiệm chúng ta trộm bánh bao, ngươi biết không? Tiểu quỷ này cư nhiên dám ở trước mặt ta ăn trộm bánh bao!” ồn ào nói.

Đó là một tiểu hài tử khuôn mặt bẩn không nhìn thấy rõ, con mắt mở to kinh khủng mà nhìn Li Du.

Tô Thần hiểu khủng hoảng của tiểu hài tử, không nói đến hài tử, ngươi trưởng thành nghe lời nói của Li Du cũng sẽ bị hù dọa.

“Ách…hài tử, ngươi đừng sợ…” Tô Thần cúi người, “…Cái kia, ngươi có đói bụng không?” Tô Tịch khi còn bé đặc biệt hiểu chuyện, cho nên y với việc an ủi tiểu hài tử không có kinh nghiệm lắm.

Hài tử chuyển sự chú ý lên mặt y, trầm mặc một chút, dè dặt kêu lên: “Ca ca…”

A?!

Tô Thần Li Du đồng thời há to mồm, nhìn vẻ mặt tiểu hài tử trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.