CHƯƠNG 68
Tác giả: Vị Lương
.
~.~
Dọc đường sau khi giải quyết hết mấy người thị vệ, xe ngựa hướng Trường Nhạc cung chạy về.
Khoảng chừng qua hai ngày, hôm nay, Tô Thần nằm trên thảm, hỏi Li Du sắc mặt tái nhợt: “Đến tháng sáu rồi.”
Li Du say xe đến mờ mịt đầu óc, miễn cưỡng suy nghĩ một chút: “…Đại khái a…” tiếp tục ngất.
Tuy rằng Tô Thần đã quen cách chạy không phân biệt ngày đêm, nhưng Li Du hoàn toàn không được, nghe nói bên xe ngựa khác tiểu Hổ cũng ngất đen mặt.
Tô Thần trầm ngâm một chút, sau đó vén rèm lên: “Tô Cửu, gọi Tô Tam qua gặp ta.”
“Vâng.” Tô Cửu bên ngoài xe ngựa lên tiếng.
Chưa đến một khắc sau, Tô Tam đi đến, hơi hơi cúi người: “Thiếu chủ.”
“Đến cuối tháng rồi, ta nghĩ để ngươi cùng Tô Lục về trước.” Tô Thần vừa nhìn thấy nàng, nói thẳng vào vấn đề chính.
Cuối tháng chính là lúc Triền ti độc phát, tuy rằng không nghĩ người trong cung sẽ làm ra chuyện gì phản bội Trường Nhạc cung, nhưng Tô Kỳ thật ngu ngốc đem hết người hắn tín nhiệm phái đến bên người y, cứ như vậy, sự tình trong Trường Nhạc cung không có ai gánh vác, bị độc phát căn bản không thể xử lý công vụ, trừ Tô Nhất, những người khác trong cung không có ai có thể hộ trợ.
Chủ yếu là vì, ba người cùng quân đội bên cạnh y, bên cạnh Tô Kỳ đến một người có khả năng sử dụng cũng không có, nếu độc phát, cái khác không nói, khi hắn đi vào Đại Sầm các, khó đảm báo lực lượng đối địch sẽ không làm loạn.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến ta, cái tên thông minh kia liền biến thành ngu ngốc.
Tô Tam gật đầu: “Vâng.”
“Cực khổ cho ngươi rồi.”
Tô Tam cứng nhắc trả lời: “Đây là thuộc hạ nên làm.”
…Tô Tam cùng Tô Kỳ đúng là giống nhau.
Mồm miệng lạnh lùng, trên thực tế lâu lâu lại làm ra phản ứng ngốc nghếch.
“Gọi Tô Lục vào đây đi.” Tô Thần cười cười, “Còn có, ngươi hôm nay hình như chưa ăn cái gì,” Lôi ra một bình dược, “Cái này, là dược tiêu hóa ta làm, có chút tác dụng an thần, nếu không chê, xin…”
Tô Tam cử chỉ giống như cướp đoạt dược từ trên tay Tô Thần [=))], cúi đầu, gật gật, cũng không nhìn Tô Thần nữa, quay đầu đi ra ngoài.
Nghe thanh âm, Tô Tam dường như tuổi còn rất trẻ, thanh âm cũng dễ nghe nhất.
Cử chỉ đôi khi cũng tương đối – kì quái…
Tiếp theo, Tô Lục đi đến.
Tuy rằng những người khác trong Trường Nhạc cung động tác rất ưu nhã, thế nhưng cử chỉ của Tô Lục lại có phần thanh tao lịch sự, cái loại khí chất này giống như từ trong tranh phát ra.
“Thiếu chủ.” Tô Lục gật đầu, thanh âm có chút ấm áp. Nàng cũng biết Tô Thần không muốn người khác với y quá cung kính, nên lúc ở chung không quá lễ tiết.
“Muốn cực khổ ngươi thúc ngựa nhanh trở về, “Tô Thần cười xin lỗi, “Nếu như theo tốc độ của xe này, về đến cũng đã qua tháng sáu rồi.”
Tô Lục gật đầu: “Hảo.”
Sao đó Tô Thần đẩy đẩy Li Du: “Mở mắt mở mắt.”
“Ân?” Li Du thoáng mở mắt nhìn “Có việc gì a!”
“Đây là Tô Lục.” Kéo đầu Li Du qua, để hắn nhìn vào Tô Lục: “Là người nuôi lớn ta cùng tiểu Tịch.”
“A…” Li Du lặng đi một chút, sau đó miễn cưỡng giữ vững tinh thần, cố gắng ngồi thẳng: “Ngài hảo.”
Tô Lục không nghĩ đến Tô Thần có thể nghiêm túc giới thiệu mình với Li Du, ngây ngẩn cả người.
“Tô Lục, đây là Li Du, là bằng hữu tốt nhất của ta, ừ…chính là cảm giác đệ đệ a.” Tô Thần cười nói.
“Ừ, bằng hữu tốt nhất.” Li Du đắc ý phụ họa, tiếp đến nửa câu sau, bất mãn gào: “Ngươi nói cái gì! Ngươi không phải còn cần ta chiếu cố, cư nhiên còn nói ta giống đệ đệ ngươi!”
“Ngươi nhỏ hơn ta a.” Tô Thần vô tội.
“Tư thái của ta sơ với ngươi thành thục hơn.” Li Du không cam lòng đấu tranh.
“A, phải.” Tô Thần giả cười.
“Ta sao lại thấy ngươi cười như vậy thật khó chịu!” Li Du trừng mắt.
“Tô Lục, ngươi cảm thấy thế nào a?” Tô Thần không cùng hắn nháo, cười hỏi Tô Lục: “Hắn là người tốt a.”
“Chỉ là lần đầu gặp mặt, ta không thể vội vã kết luận,” Tô Lục nhẹ giọng, “Thế nhưng theo ta nghe thấy, hắn là người ngươi quý trọng, như vậy đủ rồi, ta tin tưởng ánh mắt của ngươi.”
Tô Thần cười: “Cảm ơn.”
Li Du bên cạnh rầu rĩ: “Ngu ngốc.”
Quay lại nhìn, hắn tức giận trừng mặt: “Nhìn cái gì. Trời nóng nực, không được sao?” Vì hắn đỏ mặt a.
“Ngươi xem, hắn chính là tính cách không đáng yêu.” Tô Thần nhún vai nói với Tô Lục, sau đó cười, “Đối với ta mà nói, ngươi là ngươi đặc biệt, ngươi hiểu ý ta không.”
Tô Lục kinh ngạc, sau đó khe khẽ gật đầu: “Ừ.” Trong mắt có ấm áp nhàn nhạt.
“Cho nên, ta đem người ta coi trọng đến trước mặt người ta quý trọng nhất, hi vọng hai người các ngươi có thể nhận thức.”
Tô Lục vẫn cười, gật đầu.
Li Du cầm lấy tay y.
Tô Thần lại nói thêm chuyện khác, sau đó Tô Lục đi ra ngoài.
Tô Lục vừa đi ra, Li Du liền giống khí cầu hết nhiệt, nhanh chóng xụi lơ xuống.
Tô Thần cười, sau đó tiếp tục xem y thư trong tay.
Qua một hồi lâu, lúc mà Tô Thần cho rằng Li Du đang ngủ, hắn lại đột nhiên gọi: “Thần Thần.”
“Ân?” Tô Thần kinh ngạc nhìn, “Ta nghĩ ngươi đang ngủ.”
“Ừ, vừa tỉnh ngủ.”
Ngu ngốc a, người này, có ngươi nào vừa tỉnh ngủ lại nói chuyện thanh tỉnh như vậy! Người này trước sau là một kẽ không hiểu chuyện.
Mặc dù biết rõ nói dối, nhưng y không vạch trần, chỉ gật gật đầu, để sách trong tay xuống: “Ừ.”
“Ta không nói với tiểu Hổ Tô tiên sinh là cung chủ Trường Nhạc cung.”
“Ừ, ta biết.” tiểu Hổ lúc hiểu được ta là Trường Nhạc công tử, đối với thân phận Tô Kỳ có hoài nghi, cho nên mới tìm ta xác nhận.
“Cám ơn ngươi tin tưởng ta.” Li Du cúi đầu buồn cười, “Ta biết Trường Nhạc cung đánh bại Khải quốc … ngươi hiện tại biến thành như vậy, cũng là vì Khải vương a.”
Li Du khổ sở nói, cho nên Tô Thần không ẩn dấu, thánh thật trả lời: “Ừ, bất quá, hiện tại đã tốt rất nhiều. Đừng nhìn ta như vậy, kỳ thực cũng không tệ lắm.” Có thể theo kịp cường độ của Tô Kỳ là minh chứng chính xác nhất a…
“Ngươi hãy nghe ta nói.”
“Ách? Được.”
“Tuy rằng con người của ta, không thông minh như tiểu Hổ, cũng không như ngươi có thể lý giải nhân sinh, thế nhưng ta cũng không phải ngu đến không thuốc nào chữa được, hai người các ngươi không nói cho ta cụ thể xảy ra chuyện gì, ta chính mình cũng không muốn đi hỏi, nhưng vẫn hiểu được một ít.”
“Ừ.” Tô Thần đợi hắn nói tiếp.
“Kỳ thực, chuyện ngươi bị nhốt, cùng tiểu Hổ có liên quan, đúng không?” Li Du đem mặt đang chôn dưới đêm nghiêng qua nhìn.
“…Có một chút liên quan.” Chí ít, vì chuyện y chạy trốn khiến Lộ Lý Khiết thêm phần phẫ nộ, sinh ra khát vọng chinh phục mãnh liệt. Do đó tạo ra hành vi khủng bố vô cùng cực đoạn.
“Do tiểu Hổ đoạn thời gian kia thường xuyên giật mình tỉnh giấc, lại không nói gì cả, thẳng đến khi ngươi nói cho ta ngươi chính là Trường Nhạc công tử, ta mới nhớ đến.” Li Du khẽ nói, “…Ta thì ra không đáng tín nhiệm như vậy sao?”
Tô Thần lặng đi một chút, mới biết mình giấu diếm như vậy là Li Du bị tổn thương, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, ta chỉ cảm thấy, Li Du hiện tại rất tốt, cho nên không cần nói vấn đề này, chuyện này cũng không tốt đẹp gì.” Dè dặt nhìn biểu tình Li Du một chút, “…Nếu khiến ngươi khó chịu..xin lỗi.”
Li Du trong lòng y là đại biểu cho giai đoạn đơn thuần tốt đẹp trước đây, là thời gian vui vẻ tốt đẹp nhất, cho nên, không hi vọng hắn bị bóng ma ám ảnh của mình nhiễm bẩn, cho nên, không muốn hắn biết, không muốn hắn hiểu rõ.
Li Du trợn mắt nhìn y một lát, sau đó khe khẽ gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi.” Mỉm cười.
Tô Thần cũng biết mình giải thích không quá rõ ràng, nhưng Li Du cũng không muốn y giải thích rõ ràng, đôi mắt thành khẩn tràn ngập tin tưởng.
Trước đây cũng vậy, trừ khi chính y nói chuyện gì, nếu không Li Du chắc chắc cũng không yêu cầu giải thích.
Lúc này hẳn là do hắn thực sự là chịu áp lực thật lâu rồi mới hỏi ra.
Trầm mặc một lát, Tô Thần mới nói: “Cám ơn.”
Cám ơn, hai chữ này, nói thì dễ, viết ra cũng không khó, thế nhưng, muốn chân chính từ trong tâm phát ra cảm kích, thực không dễ dàng, lúc trong lòng thực cảm kích mới dễ dàng nói ra hai chữ đó, là bởi vì nó đại biểu cho cảm động từ nội tâm, không có cách nào dùng từ ngữ để biểu thị.
“Biết ta vì sao lại nhất đình cùng ngươi chung một xe ngựa không?” Li Du đổi trọng tâm câu chuyện.
“A?”
“Bởi vì ta muốn mỗi một khắc đều có thể ở cùng một chỗ với Thần Thần mà ta quý trọng.” Li Du vô cùng nghiêm túc nói.
“Sao lại nói như vậy, chúng ta không phải lúc này đều cùng một chỗ sao?” Tô Thần buồn cười, Li Du đúng là không thích hợp với biểu hiện nghiêm túc như vậy.
“Ta đoán, sau khi đến Trường Nhạc cung vì lo lắng sự an toàn của ngươi, Tô tiên sinh có khả năng sẽ đem tiểu Hổ phái đến Khải quốc vừa thành lập chính quyền.” Li Du không cười, chỉ nhẹ giọng nói, “Dù sao tiểu Hổ đã làm chuyện như vậy, không nói đến Tô tiên sinh luôn xem ngươi như bảo bối, đến ta, cũng cảm thấy hắn không thể tín nhiệm được, nói như vậy, sẽ để hắn cách xa xa ngươi, đem đưa đến nơi kia, là lựa chọn tốt nhất, lại không để cho ngươi khổ sở, cũng đem hệ số nguy hiểm của ngươi hạ đến mức thấp nhất.
Li Du nói rất có đạo lý, thậm chí, Tô Thần cũng tin tưởng Tô Kỳ sẽ làm như vậy.
Cho nên, y không thể cãi lại, qua hồi lâu, mới nói: “Nhưng mà… ngươi không nhất định phải đi theo a.” Chỉ là tiểu Hổ đi, vì sao ngươi lại muốn đi theo.
Li Du cười cười, sau đó nói: “Ngươi biết a, tiểu Hổ rất lưu ý ta, không hy vọng ta khổ sở, cũng rất ít nghịch ý ta.”
Nguyên lai Li Du cũng biết a.
Tô Thần kinh ngạc chớp mắt mấy cái.
“Kỳ thực, ta cũng không có trí tuệ hơn người, cũng không có khuôn mặt đẹp kinh người, thậm chí cũng không có tình cảm cao thượng sâu đậm, đối với con đường làm quan của hắn cũng không giúp đỡ được gì, cho nên ta cũng không rõ sao lại được hắn coi trọng.” Li Du cười cười.
“…Không, ngươi rất đẹp.” Tuy rằng không thể sánh với Tô Kỳ, thế nhưng cũng rất xinh đẹp rồi.
Hơn nữa, Tô Kỳ tuy rằng tuyệt sắc, thế nhưng tư thái lại khiến không ai có thể tiếp cận, Li Du thì khác mỹ lệ nhưng thân thiết.
Li Du cười cười: “Cảm ơn, được rồi, tạm thời là vì dung mạo ta, nhưng hắn như vậy, cũng nên hiểu khuôn măt thế nào cũng sẽ già yếu, ta cảm thấy hắn không phải người nông cạn như vậy.”
“Đương nhiên là do tính cách ngươi.” Tô Thần cười, “Ngươi tốt, bộc trực lại không làm người khác chán ghét, ngay thẳng mà tinh khiết, đối đãi với người khác toàn tâm toàn ý tín nhiệm, không có ý đồ hay dã tâm gì khác, tiểu Hổ thích ngươi, là đương nhiên.”
Li Du ngây ngốc một chút, sau đó cúi đầu, lại ngẩng đầu, giả với hung ác: “Đừng nói ngươi cũng thích ta rồi, sẽ làm tình hình phức tạp, ta thích nữ nhân, nữ nhân!”
Nói như vậy nhưng trên mặt lại đỏ.
“Đúng đúng đúng,” Tô Thần cười, “An tâm, ta không có dũng khí cướp đoạt người của tiểu Hổ, tuy rằng ta là tiên sinh của hắn, một khi liên quan đến quyền lợi chính mình, đưa nhỏ kia sẽ không dễ dàng buông tay.”
Li Du tức giận hừ hừ, “Ta muốn nhìn hắn, để hắn không làm ra chuyện gì hại nước hại dân, ta phải giám sát hắn.”
Kỳ thực, là vì canh chừng tiểu Hổ … không để làm chuyện bất lợi với y a.
Tô Thần tươi cười, nghiêm túc nói: “Cảm ơn ngươi, thực sự, Li Du, cảm ơn ngươi.”
Li Du thở dài: “Vậy là đủ rồi, ta không hi vọng ngươi lại bị người khác tổn thương, ngươi đã cứu ta, không chỉ sinh mệnh, mà cả nội tâm, ngươi cũng đã cứu sống rồi, cho nên, ta không muốn thấy ngươi thương tổn, ta hi vọng ngươi sống tốt.” Nằm úp sấp mà nắm tay y: “Ngươi như bây giờ, ta nhìn thấy rất khổ sở.”
Tô Thần cười: “Xin lỗi.”
Lỗ mãng của ta, đơn thuần cùng không phòng bị của ta, khiến người bên cạnh ta bị thương tổn.
Mỗi lần cũng mọi người nói chuyện, Tô Thần lại càng cảm thấy Hàng ca nói đúng.
“Ngươi phải cẩn thận chiếu cố chính mình, như vậy, chúng ta mới an tâm.” Li Du cười, “Ta hi vọng, chúng ta có thể đảm bảo an toàn cùng hạnh phúc của ngươi.”
“Sẽ được.” Tô Thần cười.