CHƯƠNG 69
Tác giẩ: Vị Lương
.
~.~
Đúng như Tô Thần dự liệu, khi về đến Trường Nhạc cung đã là buổi chiều ngày thứ hai sau khi Tô Kỳ bế quan.
Phân phó Tô Ngũ thu xếp cho mấy người Li Du, phong tỏa tin tức, Tô Thần dẫn Tô Cửu trực tiếp đi đến Đại Sầm các.
Chưa đến cửa đã thấy bọn Tô Nhị dẫn thị vệ đi tuần tra, thấy Tô Thần cúi người chào: “Thiếu chủ.”
“Đứng lên đi, trong cung không xảy ra chuyện gì chứ.” Tuy rằng trở về thấy mọi việc vẫn bình thường, nhưng vẫn hỏi.
“Vâng, Tô Nhất, Tô Tam, Tô Lục xử lý ổn thỏa mọi việc trong cung.” Tô Nhị đứng lên.
“…Vậy, chủ tử các ngươi thì sao?”
“Giờ tí hôm qua vào Đại Sầm các, khoảng chừng đến giờ sửu ngày mai mới ra được.”
“Hảo, ta đi xem.” Tô Thần gật đầu.
“Thiếu chủ hay là nghỉ ngơi trước đã? Dù sao chủ tử nhất thời không thể ra ngoài được.” Tô Nhị nhìn thần sắc uể oải của y, không nhịn được đề nghị.
“A…” Tô Thần sờ sờ mặt mình, “Ta nhìn tệ lắm sao?”
“Có chút mệt mỏi.” Tô Nhị thẳng thắn.
“Ừ.” Tô Thần gật đầu, “Để ta vào Đại Sầm các nghỉ ngơi luôn.”
Tô Nhị cho là mình nghe nhầm, lắc lắc đầu, “Thiếu chủ?”
“Quên không nói, ta dự định lần này vào trong với hắn.” Tô Thần cười cười, dần đầu đi trước: “Những người khác còn ở trong việc sao?”
“Vâng…” Tô Nhị ngây ngốc đáp.
Sau đó mới phản ứng lại, tự hỏi: “…Đi vào sao?” Không tốt lắm đâu, chủ tử bế quan cho đến giờ vẫn không có ai đi vào, không có vấn đề gì chứ…
Vội vàng phân phó thị vệ đứng bên cạnh: “Các ngươi tiếp tục, xong việc đứng trước cửa viện chờ ta.” Nhanh chóng chạy theo.
Trước cửa Đại Sầm các vẫn tụ tập một đống người, nhưng Tô Thần lần này đã quen, đợi mọi người đứng lên xong, đến hỏi Tô Bát tình hình.
“Không có gì biến hóa.” Tô Bát trả lời, “Thiếu chủ trước đi đến sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi, đã cho người chuẩn bị tốt rồi.”
“Không biết bên trong Đại Sầm các có chỗ nghỉ ngơi không.” Tô Thần mỉm cười nói.
“Thiếu chủ?” Tô Lục kinh hô.
“A, ngươi đã đến rồi.” Tô Thần cười cười, mấy ngày nay cực khổ rồi.
“Thiếu chủ, chủ tử bế quan không cho ai vào, Ngài tùy tiện đi vào như vậy…”
“Không sao.” Tô Thần cười, “Để ta đi vào đi, Tô Kỳ kia, chắc sẽ không làm gì ta đâu.”
Tô Lục không nói gì thêm, yên lặng lui xuống.
Đưa ánh mắt nhìn những người khác ở đây, “Tất cả nếu không có ý kiến gì nữa, mở cửa giúp ta đi vào.”
Mọi người tuy rằng không phản đối, nhưng cũng không dám động đậy.
Dù sao Tô Kỳ vạn nhất đau đến mất lý trí, lỡ tay tổn thương Tô Thần, mọi người ở đây đều không thoát khỏi liên quan.
Cuối cùng Tô Cửu thở dài, đi ra trước, đặt tay lên chuôi cửa vận công, sau đó xoay người nhìn những người khác.
Tô Lục cũng bước qua, đặt tay lên một chuôi cửa khác.
Những người còn lại lần lượt bước qua.
Đến người thứ năm ứng với chuôi cửa thứ năm vận công, cửa đá phát ra tiếng nổ lớn, từ từ mở ra.
Tô Thần cười: “Ta tiến vào đây.”
Tô Lục đang muốn tiến lên, lại bị Tô Thần đưa tay ngăn cản.
“Để ta tự mình vào.” Tô Thần mỉm cười, “Các ngươi cùng vào có thể sẽ khiến hắn tức giân.”
Tô Cửu nhíu nhíu mày, không nói gì.
Tô Tứ nhanh mồm nhanh miệng, mềm mại nói: “Nhưng là, Ngài không có võ công…”
Tô Thần cười cười: “Không sao.” Bước nhanh về phía Đại Sầm các tối đen.
Tô Bát phía sau thở dài: “Không có vấn đề gì a.”
Tô Ngũ chỉ thở dài mắt lo lắng nhìn vào trong.
Tô Thần hoàn toàn bước vào bên trong Đại Sầm các không chút ánh sáng, không biết rằng những người đợi bên ngoài đang vô cùng lo lắng.
Sau khi vào trong, cửa ầm ầm khép lại, tia sáng mặt trời cuối cùng bị ngăn cách lại, đưa tay lên nhìn không được năm đầu ngón tay, mùi vị tràn ngập gióng như là hương vị khổ tâm.
Tô Thần nhíu nhíu mày, khí này giống như trên người Tô Kỳ, nhưng lại nồng hơn nhiều.
“Tô Kỳ…” Y có chút sợ hãi mà lặng lẽ động bước chân, một bên nhỏ giọng gọi Tô Kỳ.
Lại không nghe thấy âm thanh đáp lại nào.
Sờ soạng bờ tường đi về phía trước.
Gian nhà này trống rỗng, ngoài tường ra dường như không có đồ vật gì khác, một đường sờ đi, không biết qua bao lâu, nhưng không mò được cái gì khác, chỉ có tường lạnh lẽo trơn tuột.
Qua hồi lâu, đột nhiên sờ thấy vải vóc mang nhiệt độ.
Đồng thời cảm giác có gió thổi mạnh qua tai, cuối cùng dừng lại, sau đó dịch thể ấm nóng rơi lên mu bàn tay y đang vươn ra.
“…Tô Kỳ?” Tô Thần cảm thấy không ổn thấp giọng gọi hắn, một bên đưa tay tìm người.
Dịch thể không ngừng rơi trên mu bàn tay y.
Người này là Tô Kỳ, tuy rằng trong phòng tràn ngập mùi khó chịu nghĩ muốn thổ, không cách nào phân biệt được hương vị đặc trưng trên người Tô Kỳ, nhưng ấm áp của người này khiến y cảm thấy quen thuộc.
“…Ngươi làm sao vậy?”
“…Đau, đừng đụng ta…” Tô Kỳ thở hổn hển khó khăn nói.
Triền ti phát tác, bất luận là vật nhỏ gì đụng vào, đều khiến cho đau đớn không ngừng.
Tô Thần vội vã buông tay, “Vậy, vậy, ngươi ngồi, a, nằm tốt hơn…” suy nghĩ một chút, “Không được, hay là ngươi đứng, ngồi hay nằm sẽ chịu đè ép.” Vì sốt ruột mà nói năng lộn xộn.
Tô Kỳ đột nhiên lại khẽ cười: “Ta thích bộ dáng ngươi lo lắng cho ta.” Ngồi xuống dọc tường, “Mệt mỏi quá…”
Tô thần đứng bên cạnh hắn, không biết làm gì: “Vậy, vậy làm sao bây giờ? Ngươi uống thuốc tê chưa?”
“Uống.” Tô Kỳ nhẹ giọng, “Nếu không uống, sợ là hiện tại cũng không thể nhận rõ ngươi là ai. Đến, ngồi xuống đây.”
Tô Thần thuận theo ngồi cạnh Tô Kỳ.
“Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta rất lo lắng cho ngươi, tuy rằng trước đây không ở cùng khi ngươi phát độc, thế nhưng hiện tại muốn ở cạnh ngươi.”
Tô Kỳ cười.
“…Ngươi có khỏe không, vừa rồi là thổ huyết?”
“Ừ, vừa rồi ngăn cản chính mình tấn công ngươi, cho nên nội tạng chấn động.” Tô Kỳ mệt mỏi nói, “Ta không biết ngươi đi vào, hoàn hảo không khiến ngươi bị thương.”
“Vậy ngươi hiện tại không phải càng thêm khổ sở sao?” Tô Thần uể oải, “Ta đi vào lại khiến ngươi tăng thêm đau đớn rồi.”
“Sẽ không.” Tô Kỳ cười. “Ôm ta một cái.”
“Nhưng mà, ngươi không phải sẽ rất đau sao?” Tô Thần lo lắng.
“Đau…thế nhưng cùng ngươi dựa vào tường lại càng muốn ôm ngươi hơn.” Cười. “Đến đây.”
Tô Thần suy nghĩ một chút, sau đó dựa vào, cẩn thận mà ôm hắn: “Rất đau sao?”
“Ừ.” Cằm Tô Kỳ ở hõm vai y giật giật, “Rất đau.”
“Ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe a.”
“Chuyện xưa?”
“Huyền thoại.”
“Hảo.”
Sau đó Tô Thần đem mấy bộ phim chiếu trên TV lúc trước kể cho tiểu Tịch nghe kể lại cho Tô Kỳ.
Nam nữ, thăng trầm, từng từ bình tĩnh kể ra.
Mặc dù Tô Kỳ vẫn bị đau đớn dây dưa, thỉnh thoảng vẫn bị câu chuyện của Tô Thần hấp dẫn, hiếu kì hỏi một chút.
Không biết nói trong bao lâu, khoảng thời gian đó, Tô Kỳ cho y uống nước ba lần, cùng ăn điểm tâm.
Cuối cùng, Tô Thần cảm giác mí mắt mình bắt đầu rũ xuống, Tô Kỳ nói: “Buồn ngủ sao? Nghỉ ngơi đi.”
“Ta không muốn bỏ lại một mình ngươi, rất khó khăn a.” Tô Thần thấp giọng nói, “Ta cùng ngươi nói chuyện, có thể cảm thấy thời gian trôi nhanh một chút, đúng không?”
“Ừ, rất nhanh.” Tô Kỳ hài lòng nói, “Vừa nghĩ đến ngươi ở bên cạnh, ta đã cảm thấy dù có chuyện gì gian nan cũng sẽ rất nhanh trôi qua.”
“Cho nên, ta cùng ngươi nói chuyện tiếp a.”
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta sau này rời khỏi đây, còn hi vọng ngươi chiếu cố ta.”
“Hảo.” Tô Thần cũng không miễn cưỡng quá.
“Lại gần thêm một chút.”
“Hảo.” Tô Thần chủ động đến, để hắn chọc ghẹo.
“Hôn một chút.”
Lại thuận lời mà hôn lên mặt hắn.
“Hảo, ngủ đi.” Tô Kỳ nắm chặt tay y.
Tô Thần nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, Tô Thần lại cùng Tô Kỳ nói chuyện, nói về chuyện trước đây của Tô Kỳ, hắn trên giang hồ làm những chuyện gì, gặp gỡ những ai.
Sau đó, Tô Thần cũng nói về thân nhân y ở thế giới kia, bằng hữu hiện tại, cũng với nguyện vọng cùng kế hoạch sắp tới.
Đương nhiên, trong kế hoạch tương lai, bao gồm cả Tô Kỳ.
Sau đó lại hỏi nguyện vọng của Tô Kỳ…
Tuy rằng Tô Kỳ không có khả năng trả lời từng vấn đề của y, cũng không có khả năng mỗi câu đều nghe rõ ràng, thế nhưng Tô Thần nghĩ đến cái gì đều nói cùng hắn.
Không muốn làm hắn cảm thấy cô đơn, không muốn để hắn một mình.
Tô Kỳ đã nói qua, từ nhỏ đã luyện tập loại võ công tổn hại đến cơ thể, mọi dược vật được dùng khi vào căn phòng này chính là dược có lợi cho việc công lực bạo phát, không phá hoại kinh mạch, cho nên, từ lúc bắt dầu mỗi tháng đều cần ở nơi này nghỉ ngơi mười ngày, hai mươi ngày còn lại trở về quản lý chuyện trong Trường Nhạc cung – mãi cho đến năm mười lăm tuổi giết Tô Nhất tiền nhiệm, chính thức trở thành Trường Nhạc cung cung chủ.
Cho dù là ban ngày, Tô Thần không có võ công hai mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen tuyền, — nhưng Tô Kỳ nói có thể cảm giác được ánh sáng yếu ớt ban ngày.
Vắng vẻ như vậy, tối đen như vậy…
Hài tử nhỏ bé trước kia như thế nào vượt qua?
Tô Thần không dám tưởng tượng.
Bởi vì … thực quá mức tàn nhẫn.
Thế những, việc có thể làm cũng chỉ là chăm sóc hắn, ôm hắn, lẳng lặng nghe hắn kể chuyện cũ bi thương.
Tô Kỳ Tô Kỳ, lòng ta thương ngươi…