Ba người uống rượu đến tận nửa đêm mới giải tán, Phúc Khang An cũng đã ngà ngà say, chân nam đá chân chiêu đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại vỗ vai Hòa Thân nói: “ Hòa Thân lão đệ, từ hôm nay trở đi chúng ta đã là huynh đệ rồi, mặc dù lần này ta thất trận ở Miến Điện, làm mất mặt triều đình, thế nhưng khi về Bắc Kinh, bọn họ cũng không làm khó gì ta được... nếu sau này lão đệ gặp khó khăn gì, có thế đến Kinh thành gặp ta”
Hòa Thân lên trước dìu hắn, cười nói: “ Có câu nói này của An ca, đệ thấy yên tâm rồi, đệ bận rộn vất vả, chỉ vì muốn tiện cho mọi người lúc cần tiền...”
Lúc này Lưu Dung cũng vừa ra đến cửa, kéo tay Hòa Thân nói: “ Hòa Thân lão đệ yên tâm, trước đây coi như ca ca ta hồ đồ, nếu lần này ta có thể bình an thoát hiểm, ta nhất định thay đệ giải thích trước mặt hoàng thượng, nếu có ai lại nói gì không hay về đệ, ta sẽ tống chúng đến Nam Kinh... cho chúng nếm mùi nhà tài chính này là như thế nào”
Phúc Khang An nói: “ Gì mà “ bình an thoát hiểm” lời của Dung ca nghiêm trọng quá rồi, chơi đã ở Nam Kinh rồi, ca cùng đệ về Kinh, đẹ xem bọn cẩu quan kia còn dám nói linh tinh về ca không, chúng ta cùng đi gặp hoàng thượng, đệ đảm bảo....đảm bảo Lưu đại nhân vẫn ngồi vững ở sở quân cơ”
Hòa Thân thấy đủ rồi, nên nhanh chóng về phòng đi ngủ, hắn biết Phúc Khang An thì thua trận, Lưu Dung thì đang đợi Càn Long giáng tội, tâm trạng hai người đều không dễ chịu, nếu cứ nói nữa, lúc nữa là chửi bậy ngay, thế nên hắn gọi Lưu Toàn, mỗi người dìu một vị, ai về phòng đó.
“Lão gia, đêm nay ngài đi đâu nghỉ ngơi” Lưu Toàn đến bên Hòa Thân hỏi.
Hòa Thân nhìn sắc mặt Lưu Toàn liền biết tên này đang hỏi hắn đên nay có ra phía sau qua đêm với Vương Vũ Chu không, nên trừng mắt cười: “ Ta còn chưa biết, hãy đến thư phòng ngồi tí đã rồi nói, ngươi không cần đi theo nữa, cả ngày mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi”
Lưu Toàn thấy Hòa Thân nói đầy thân thiết thế, lại đầy quan tâm, trong lòng thấy ấm áp, lòng trung thành lại tăng thêm mấy phần, cười nói: “ Trời sáng rồi, lão gia đừng ngồi một mình, nên ra phía sau thì hơn, nghe tiểu Viên nói Vũ Chu cô nương còn có chuyện cần bàn với lão gia”
Hòa Thân thầm cười: “ Trước đây nghe nói các nương nương trong hoàng cung vì muốn được hoàng thượng lâm hạnh thêm mấy lần, rất nịnh nọt thái giám bên cạnh, không ngờ nay mình cũng thế, hay là Vương Vũ Chu muốn mình đi “lâm hạnh” qua tiểu Viên tiến hành câu kéo Lưu Toàn?” Nghĩ đến đây, cười ha ha nói: “ Vậy được, nếu Vương cô nương đã có chuyện cần gặp, thì tối nay ta sẽ đi đến hậu diện ”
Hậu diện chính là hành cung trước đây lúc Càn Long đi tuần thị Nam kinh, nay Hòa Thân đều sắp xếp cho Vương Vũ Chu, Liễu Doanh Doanh, Nhất Thanh ở. Kì thực cũng như là hậu cung của hắn. Lưu Toàn đương nhiên biết đêm nay Hòa Thân muốn vui vẻ chút nên cười ha ha nói: “ Nếu thế, tiểu nhân đi bố trí chút, lão gia đến thư phòng đừng lưu lại lâu quá”
Hòa Thân sững ra, nghĩ: “ Không lẽ mình có thể lên cấp hoàng thượng rồi? Khi nói tối nay đến cung nương nương, còn có thái giám đi truyền chỉ, sau đó nương nương đó tắm rửa thay đồ, chuẩn bị chờ đợi mình?” nên hỏi: “ Bố trí, bố trí gì cơ? Đi ngủ, qua đêm, có gì mà phải bố trí”
Lưu Toàn cười: “ Tiểu nhân nói là đi bố trí sự phòng vệ ở nơi lão gia ngủ lại, nay tình thế phức tạp, Nam Kinh là chốn thị phí, sự an toàn của lão gia còn lớn hơn trời” nói xong quay người đi luôn.
“Tên Lưu Toàn này thật là” Hòa Thân vừa lắc đầu vừa đi vào thư phòng. Đối với sự bố trí của Lưu Toàn, Hòa Thân sớm đã không để ý. Đáng ra mình cùng Vương Vũ Chu mây mưa, Lưu Toàn còn bố trí người bên ngoài canh cửa, nói không chừng trên mái nhà, ngoài cửa sổ cũng có người, như thế hành sự cũng mất hứng. Nghĩ đến đây, Hòa Thân bắt đầu thấy không thoải mái lắm, nhưng hắn từng nghe nói, có một số hoàng đế đang lúc hành sự với nương nương, còn bố trí mười mấy cung nữ bên cạnh hầu hạ, có người còn cầm khăn lau mồ hôi cho hoàng đế, người thì rót trà cho hoàng đế và nương nương súc miệng, thậm chí có một số cung nữ đứng bên cạnh để ý đến lúc hoàng đế và nương nương đến cao trào, còn cổ vũ hoàng đế, làm xong hoàng đế và nương nương nằm thẳng cẳng trên giường còn việc vệ sinh cơ thể đã có bọn cung nữ lo, thế còn là làm tình hay sao?
Hòa Thân vừa nghĩ miên man vừa đi vào phòng, đợi đóng cửa xong, quay đầu lại nhìn đột nhiên phát hiện có kẻ nào đó đang ngồi trên ghế, nhìn kĩ , bỗng sợ mất hồn vía, đó không phải là ai khác mà chính là sứ giả Bạch Thụy, con cá sổng lưới trên núi Tấn Nhĩ hôm nào.
Hòa Thân căng thẳng, định quay lưng chạy ra hắn biết Bạch Thụy lần này đến đây nhất định muốn ra tay với hắn, nay Lưu Toàn không ở bên cạnh, bọn cảnh vệ cũng bị Lưu Toàn điều đi, dự phòng lúc hắn ân ái rồi, nay đúng là cơ hội tốt cho Bạch Thụy ra tay.
“Hòa đại nhân, còn muốn chạy sao?” Bạch Thụy cười, khuôn mặt tái nhợt được soi tỏ dưới ánh nến, trong giọng nói mang sự khủng bố đáng sợ.
Hòa Thân bèn dừng lại, vì hắn biết dựa vào sức hắn chạy cũng không thoát, nếu ngồi lại bình tĩnh nói chuyện có khi lại thay đổi được, còn có hi vọng sống sót, nếu mình không giữ được bình tĩnh mà chạy nói không chừng tên kia lại kết liễu tính mạng mình luôn, như thế không những không chạy thoát mà còn lại khiến cho quá trình tử vong của mình thêm chất xúc tác,nghĩ đến đây hắn lấy gan, quay lưng ngồi lại, nay sợ cũng không có tác dụng gì, đành cứng đầu ngồi xuống cái ghế đối diện với Bạch Thụy, miễn cưỡng cười nói: “Bạch sứ giả vẫn khỏe chứ?”
“Ồ” Bạch Thụy nói “Hòa Thân, nay ta đã hiểu thế nào là thật sự vô liêm sỉm ngươi còn có mặt mũi hỏi ta “vẫn khỏe chứ?” ư” Nói xong liền làm ra vẻ muốn ra tay.
Hòa Thân thấy Bạch Thụy thật sự định làm tới, hoảng nói: “ Bạch sứ giả, ngươi nghe ta nói”
“Ta không nghe ngươi nói, trước đây ta nghe ngươi nói nhiều quá rồi, mới mắc bẫy ngươi, nay ngươi chọn xem ngươi muốn chết thế nào” Nói xong, cầm một cây đũa còn lại trên bàn rượu lên, dường như muốn giở trò với Hòa Thân.
Mặc dù Bạch Thụy nói chuyện biết không còn đất thương lượng, nhưng Hòa Thân có thể nhận ra từ trong ánh mắt hắn, Bạch Thụy lần này đến không muốn trực tiếp đòi mạng mình, hình như là có yêu cầu gì đó, hơn nữa, nếu lần này Bạch Thụy đến đòi mạng hắn, thì sớm đã ra tay, còn lôi thôi thế làm gì? Hiểu rõ điểm này, Hòa Thân không còn mấy sợ hãi, cười ha ha nói: “ Trên núi Tấn Nhĩ ở Dương Châu ta quả thật không phải với các huynh đệ, tuy nhiên lúc đó Bạch lão đệ cũng ở đó, Doãn Kế Thiện và Huệ Hùng nộ khí, ta căn bản không thể khống chế được cục diện ở đó”
“Đương nhiên ta biết điều đó, nếu không dựa vào thân thủ của ta, Hòa đại nhân e rằng không xuống được khỏi núi đax phải đền mạng cho huynh đệ của ta rồi” Bạch Thụy tức giận nói: “ Lần này ta đến gặp ông, chính là muốn hỏi ông, lời hứa ban đầu của ông “ nghĩ cách khiến cho Trương Thế Côn và Cát Cáp lui binh khỏi dải núi Thái Việt còn có thể thực hiện không?”
“Được, được” Hòa Thân nói “Không chỉ có thể, mà ta có thể bảo đảm tuyệt đối được” Bạch Thụy thấy Hòa Thân nói kiên quyết thế, hỏi lại: “ Thế Hòa đại nhân định khiến chúng lui binh thế nào?”
“Điều này…điều này” Hòa Thân đầu tiên dùng mấy chữ “điều này” để lấp liếm, sau đó trong đầu bắt đầu đẩy nhanh tốc độ tư duy, tìm được cách nói liền nói tiếp: “ Lương thảo của Trương Thế Côn và Cát Cáp ta vốn định điều động từ Giang Nam và Giang Tây, ngân lượng quân khố định lấy từ kho An Huy, nay ta tìm lí do, lương thảo và ngân lượng đều lấy từ tỉnh Hà Nam, số quân lương này đầu tiên do Khai Phong vận chuyển sau đó qua Tín Dương, Trịnh Châu đến Hồ Bắc…”
Bạch Thụy đã nghe ra ý qua loa trong câu nói của Hòa Thân, thấy Hòa Thân càng nói càng rời xa, nhíu mày quát: “ Hòa đại nhân nói linh tinh thế để làm gì? Dứt khoát không cung cấp lương thảo cho chúng, không cấp ngân lượng không phải là xong hay sao?”
Hòa Thân khi thấy Bạch Thụy đần độn, không phóng khoáng nho nhã như bên ngoài bèn nói: “ Đây là chuyện làm thổ phỉ. ta tiết lộ quân tình cho ngươi, ngươi lại hỏi ta có tác dụng gì?” Nghĩ đến đây bèn nâng cao ngữ khí nói: “ Nếu ta đã tiết lộ lộ trình áp tải quân lương, cũng có nghĩa là số lương thảo và ngân lượng đó là của các ngươi rồi?”
“Ý của Hòa đại nhân là bọn ta sẽ cướp quân lương của quân Thanh?” Bạch Thụy hưng phấn hỏi “còn sau đó?”
Hòa Thân thấy dựa vào ám thị của mình cũng vô tác dụng nên nói: “ Các ngươi có lương thảo, ngân lượng rồi thì hãy chiến ddaaus với quân Thanh trong núi”
“Chiến đấu, chiến đấu thế nào?” Bạch Thụy vẫn không hiểu.
Hòa Thân nhớ lại hình như có mấy vị lãnh đạo từng qua nghìn dặm tiến vào núi Thái Biệt nên nói: “ Mọi người đều trăm phương nghìn kế muốn vào núi, các ngươi này đã vào núi lại muốn ra! Núi Thái Biệt diện tích hơn ngàn dặm, các ngươi đã có lương thảo, ngân lượng, đồ rằng nuôi quân trong 3 đến 5 tháng cũng không có vấn đề gì, các ngươi vốn giỏi nhất là chiếm núi lập vương, dải núi Thái Biệt có đất có ruộng, có nước có cá, các ngươi còn lo không sống được? năm đó Lương Sơn Bạc không phải cũng như thế hay sao?
Địch tiến ra lui, địch lui ta tiến, cái khác các ngươi không thể, không lẽ không thể dắt mũi quân Thanh vào núi chơi, đợi đến lúc chơi quân địch mệt rồi, nguyên khí cũng phục hồi, sau đó muốn ra khỏi núi lúc nào thì ra”
Bạch Thụy cao hứng vỗ đùi, tán thành: “ Thật không ngờ Hòa đại nhân là cao thủ lãnh binh, ta hiểu rồi, vậy chúng ta nói lời giữ lấy lời” Hắn nào biết những điều nhẹ nhàng vừa rồi Hòa Thân nói, đều là tư tưởng quân sự nổi danh cả, là tinh hoa không biết nhân loại đã trải qua bao nhiêu lần thất bại, hi sinh rồi qua bao nhiêu bộ não lớn, ưu tú của loài người tổng kết ra mới có.
Hòa Thân thấy Bạch Thụy đã coi lời hắn nói như cương lĩnh hành động quân sự sau này của Bạch liên giáo, đột nhiên có cảm giác biến tướng dùng binh “ chỉ huy trận đại quyết chiến từ ngoài ngàn dặm” nên nghĩ biến thứ lí luận quân sự vừa rồi thành hành động thực tế trên chiến trường. Hắn thấy Bạch Thụy còn có chút không yên tâm nên đứng dậy nói: “ Hòa Thân ta cũng không phải người hồ đồ, ta không hiểu cái khác nhưng ta hiểu Bạch sứ giả nếu muốn lấy đầu ra khỏi cổ ta, thì cũng chả khác gì chơi trò chơi cả, lần trước ta không thể khống chế cục diện, đã thấy có lỗi với số huynh đệ kia, nếu lần này lại xảy ra chuyện gì, thì đầu ta còn không? Ngươi mau quay về đi chuẩn bị đi, thủ lệnh điều lương của ta sáng ngày mai sẽ phat đi, nếu các ngươi rat ay muộn, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở, nếu lần này có sự biến gì, ngươi hãy trực tiếp đến Nam Kinh lấy đầu ta”
Bạch Thụy thấy lời nói của Hòa Than rất có lý nên đứng dậy nói: “ Nếu làn này có thể cứu được mười mấy vạn huynh đệ thì vẫn là cái câu ta nói ban đầu: sau này Hòa đại nhân có gì sai bảo, huynh đệ Bạch liên giáo có chết cũng không từ” Nói xong hắn xoay người đi ra khỏi thư phòng. Đợi Hòa Thân đến sân thì Bạch Thụy đã biến mất dạng.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----