Ba hôm sau, Phúc Khang An quả nhiên lôi theo Lưu Dung về kinh. Đây chắc là chuyện xảy ra lần đầu tiên từ khi triều Thanh kiến quốc, một kẻ là khâm sai đại thần mang tội, và một kẻ là đại soái phụng chỉ về Nam kinh dưỡng bệnh, một là không có chiếu thư, hai là không có quân quốc đại sự gì gấp gáp phải về Kinh diện tấu thiên tử, lại chủ động về Bắc Kinh gặp hoàng đế như thế.
Từ bề nổi thì thấy, dường như Phúc Khang An đang được nuông chiều thái quá, vô pháp vô thiên, Lưu Dung dường như cũng chịu ấm ức lớn, phải về Bắc Kinh đến trước mặt hoàng đế nói cho rõ sự tình để đổi lấy sự trong sạch. Kì thực hai bọn họ ai cũng có tâm sự trong lòng. Phúc khang An vì nghe lời tên Tề Sâm, cũng coi như gián tiếp lĩnh giáo sự lợi hại củ bọn lính Ấn Độ được quân Anh trang bị vũ khí, cho nên lần này trong lòng hắn mang theo nỗi lo an nguy lớn đối với Đại Thanh, hắn phải ngay lập tức đi gặp hoàng thượng, sau đó trình báy kế suy nghĩ chấn hưng quân đội Đại Thanh mới thấy an tâm, nếu không theo sự suy đoán và dự liệu của hắn, triều Đại Thanh sau này nhất định bị bọn Tây kia đe dọa, biên cương Đại Thanh từ đây cũng không có sự yên bình nữa.
Lưu Dung lần này cũng là bất chấp (bằng bất kì giá nào) tính mạng bản thân và công lao hai đời, sự sủng ái của hoàng đế, nay uất ức bất lực ở lại Nam Kinh, đúng là sức ép dư luận rất lớn, nguy hiểm thân bại danh liệt, thậm chí cứ ở lại Nam Kinh chờ chết, chi bằng nhân nay triều đình còn chưa giáng tội, thân phận khâm sai còn chưa bị tước bỏ, lại thêm có cái áo chống đạn tương đối bảo hiểm như Phúc Khang An, lên kinh gặp hoàng thượng. Phúc hay họa, cũng phải làm cho rõ ràng, còn hơn cứ ngày qua ngày như thến ày, còn hơn cứ ngồi đợi sự phán quyết vận mệnh, đây cũng coi như thà lao vào chỗ chết còn hơn cứ ngồi chờ cái chết đến từ từ, đến lúc đó nói không chừng lại có sự thay đổi thì sao?
Mặc dù hai người trên đường cũng coi như là rất phấn chấn, hận không sớm gặp hoàng thượng hơn nữa. Nhưng khi càng tới gần Bắc Kinh, bản lĩnh của họ càng ngày càng thấy không đủ. Đợi bọn họ đến Bắc Kinh lại nói chuyện với số đồng liêu, nhìn thấy Tử cấm thành huy hoàng, và sự thần thánh trang nghiêm nơi kinh sư trọng địa, nhiệt tâm trong lòng đột nhiên vơi đi mất một nửa.
Càn Long sau khi nghe nói hai bọn họ đã về Kinh, ngày hôm sau liền cho triệu kiến. Phúc Khang An không nói làm gì, còn trong lòng Lưu Dung thấy có chút không yên, ông quả không đoán được lần này Càn Long cho triệu kiến mình là có ý gì, cho nên khi cùng Phúc Khang AN đang hưng phấn đến Sùng Văn Môn, trong lòng ông bắt đầu thấp thỏm.
Sauk hi vào cung hành lễ quân thần xong, hai người đều không ai nói gì mà lặng lẽ đứng đợi Càn Long hỏi chuyện. Lưu Dung biết rõ tính cách tổ tôn ba đời hoàng thượng, Khang Hy tương đối nhân hậu, thần tử ít nhiều có thể đoán được chút quái tâm, Ung Chính hỉ nộ bất thường, nhưng xử lý vấn đề luôn có thể nhẹ tha nặng trị, nhưng Càn Long còn khó hầu hạ hơn ông nội và phụ thân, đang vui vẻ chớp mắt đã trở mặt vô tình, rõ ràng là cười nói vui vẻ, nhưng thủ đoạn lại vô cùng xảo quyệt, cho nên ông sớm đã học được chiêu Khang Ung Càn ba đời Nguyên Lão TRương Đình Ngọc, một khi đã đến, thì đành tùy hoàng đế vậy.
Càn Long đang ngự trên ngai vàng, nhìn thấy bọn họ không ai nói gì, cười hỏi: “ Lưu Dung, chuyến đi Nam Kinh khiến khanh chịu khổ rồi, có vẻ cũng gầy hơn nhiều, các bản tấu trẫm chuyển đến Nam Kinh khanh chắc xem rồi?” Lưu Dung nghe ngữ khí Càn Long không hề có ý trách cứ, còn mở miệng ra nói mình gầy đi, đột nhiên cảm động rơi nước mắt, vội quỳ xuống, nức nở nói: “ Tội thần lần này làm nhục thánh mệnh, phụ lại hoàng ân hoàng thượng, lại khiến hoàng thượng lo lắng, quả thực tội vô cùng nặng, tội thận tự biết không thể ở lại Nam Kinh nữa, nên chủ động quay về Kinh thỉnh tội với hoàng thượng, bản tấu kia thần đã xem qua rồi”
Càn Long chỉ “ừ” một tiếng, cười khan hai tiếng rồi quay mặt sang nhìn Phúc Khang An. Vừa rồi đối với Lưu Dung là tình cảm quân vương với thần tử, còn đối với Phúc Khang An, ánh mắt kia, vẻ mặt kia bống biến thành vẻ mặt của một người cha nhân từ. Tin tức Phúc Khang AN bị nhiễm bệnh ở Miến Điện đã khiến hoàng đế đau lòng cả hơn năm nay, mỗi lần khi có tin từ Vân Nam truyền về, ông đều không quên hỏi thăm bệnh tình của Phúc Khang An, nay nhìn thấy đứa con yêu mạnh khỏe đứng trước mặt mình, trong lòng thấy vô cùng vui mừng, nhân từ hỏi: “ Bệnh trên người đã khỏi chưa? Nhận được thuốc Dung Diễn mang cho chưa?”
Phúc Khang An thấy hoàng thượng bao nhiêu chuyện quân quốc đại sự không hỏi, mới gặp đã quan tâm sức khỏe mình như thế, trong lòng thấy cảm độn, lệ tuôn rơi, mãi sau mới miễn cưỡng cười khom mình đáp: “ Tạ ơn hoàng thượng lo lắng, bệnh tình của nô tài đã khỏi hẳn rồi, nếu không phải Thập ngũ gia hạ lệnh buộc nô tài quay về thì nô tài còn muốn tận lực báo trung với hoàng thượng ở chiến trường Miến Điện, thuốc hoàng thượng giao cho Thập ngũ gia mang đến nô tài hiện vẫn đang dùng”
“Hai ngươi đều ngồi cả đi” Càn Long đợi Phúc Khang AN nói xong liền xua tay với họ, sau đó dặ dò lão thái giám đứng bên cạnh: “Sai người mang ghế ngồi, dâng trà cho Phúc đại soái và Lưu trung đường”
Hai người ghé người ngồi xuống, trong lòng thắc thỏm bất an, không ai biết vị hoàng đế khó dò này sẽ nói gì tiếp theo, nhận chén trà còn chưa nói gì, thì Càn Long ngồi dậy khỏi ngai vàn, lão thái giám Cao Vân bước lên trên giúp Càn Long đi giày. Lúc này Lưu Dung mới lén đưa mắt đánh giá Càn Long đang ngồi trên ngai, thì thấy Càn Long mặc sa bào màu xanh, khuôn mặt rất có tinh thần. Nếu không có hàng rây rậm trên môi, và nếp nhăn, thì đổi sang chỗ khác, ai cũng nghĩ đây là thanh niên chưa đén 30 tuổi.
Lưu Dung nhìn không phát hiện điều gì khác thường, theo kinh nghiệm bao lâu nay ở bên cạnh Càn Long mà phán đoán thì Càn Long không những không tức giận mà tâm trạng có vẻ rất yên ổn bình tĩnh, nên dần dần thấy vững tâm, đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, thì thấy Càn Long cười nói: “ Lưu Dung, khanh khỏi cần nói, lầng này khanh gặp chuyện ta đều biết rất rõ, những gì khanh nghĩ ta đều hiểu, sau này khanh vẫn là đại thần quân cơ, cũng không cần mở miệng là tội thần gì cả, trẫm nghe không thoải mái, Phúc Khang An cũng không cần nói gì cả, chiến sự Vân Nam ta còn hiểu hơn khanh, chúng ta hãy nói chuyện của Hòa Thân đi”
Mới gặp Càn Long đã khiến Lưu Dung lệ tuôn ròng ròng, ban nãy lại cho ông hồi phục chức quan, vẫn là đại thần quân cơ, tâm lí còn chưa kịp đón nhận, thì Càn Long lại đột nhiên nhắc đến Hòa Thân. Mặc dù Càn Long không trực tiếp hỏi ông, nhưng ông là khâm sai đại thần xử lý việc của Càn Long, hoàng thượng đương nhiên là muốn hỏi ông rồi, nên suy nghĩ một lát rồi theo suy nghĩ ban đầu đáp: “ Bẩm hoàng thượng, thần lần này đến Nam Kinh mặc dù không thể bắt được Hòa Thân theo thánh ý của hoàng thượng, nhưng cũng phát hiện được một số vấn đề”
“Vấn đề? Vấn đề gì?” Càn Long nhíu mày hỏi.
“Thần phát hiện một số quan viên ở Bắc Kinh dường như đều hiểu lầm Hòa Thân” Lưu Dung đáp.
Kì thực những quan viên ở Bắc Kinh căn bản không có hiểu lầm nào với Hòa Thân, ngược lại còn cảm kích và bảo vệ, Hòa Thân khiến cho hầu bao họ đầy hơn chút, cuộc sống cũng dễ chịu hơn, Hòa Thân khiến cho họ không cần phải lo phiền vì triều đình nợ tiền bổng lộc nữa. Mỗi tháng tiền điều đến từ Nam Kinh ngoài làm cho họ khỏi lo lắng về cơm áo gạo tiền, đến cuối năm còn nhận được tiền bổ trợ và tiền thưởng. Quan Đại Thanh mấy ai thật sự muốn tận lực vì quốc gia, mà thăng quan phát tài mới là mục đích chính, sau đó mới là hầu hạ hoàng thượng, dù thật sự có những vị quan toàn tâm cho giang sơn đại tắc, thì cũng đứng cao nhìn xa hơn những người khác.Bọn họ dù biết một số chuyện Hòa Thân làm không giống với thể chế triều đình nhưng họ càng hiểu hơn rằng, nay vị chủ nhân này tiêu tiền còn nhiều hơn nước sông Hoàng Hà, nếu không có Hòa Thân ở Nam KInh nghĩ cách kiếm tiền, thì Đại Thanh Quốc nay còn không biết là đã đến mức nào rồi?
Tình trạng này Lưu Dung đương nhiên biết, ông còn rõ kì thực người hiểu lầm Hòa Thân lớn nhất là hoàng thượng, nhưng không dám nói thế, nên mới mượn bách quan triều đình hiểu lầm Hòa Thân làm cái cớ
“Hiểu lầm?” Càn Long sững ra, “hiểu lầm gì, nói ta nghe”
“Hoàng thượng, thần lần này đến Nam Kinh phát hiện tất cả những gì Hòa Thân làm ở Nam KInh kì thực đều là vì Đại Thanh chúng ta. Thần lần này sau khi được cứu đến Nam Kinh, đúng lúc người thúc đòi quân lương của Triệu Huệ và Hải Lan Sát cũng vừa đến, nên thần thầm ước tính chút, tính ra thần phát hiện Hòa Thân nắm tiền lương Đại Thanh ta, mấy năm nay ông ta cũng thật không dễ dàng, những việc Hòa Thân làm ở Nam Kinh, phải được xem là trọng thần, trung thần của Đại Thanh ta”
Càn Long càng nghe càng thấy không đúng, cơ mặt giật giật, sắc mặt tái đi, đến ánh mắt cũng hoang mang, vội nhấc chén trà uống một ngụm hỏi Phúc Khang An: “ Ngươi lần này cũng đến Nam KInh, ngươi thấy Hòa Thân thế nào?”
Phúc Khang An lúc này đang nghĩ đến chuyện làm sao xin hoàng thượng chấn hưng quân đội Đại Thanh, nay vừa ra một đầu mối, nên không chú ý đến sự biến đổi tâm trạng của Càn Long, nghe Càn Long hỏi, vội vã gạt suy nghĩ mông lung qua một bên, không ngẩng đầu lên nói lớn: “ Hoàng thượng, Lưu đại nhân nói không hề sai, Hòa Thân rất biết kiếm tiền, làm việc rất quang minh lỗi lạc, đâu ra đấy. Trước đây thần đánh bao nhiêu trận, nay nghĩ lại, cũng may có Hòa Thân Hòa đại nhân cung ứng quân lương kịp thời, đủ số lượng đến tiền tuyến, khiến cho huynh đệ trên chiến trường không phải lo lắng gì, cũng chỉ có Hòa Thân từ khi làm đại thần tài chính, chiến sự của chúng ta không vì việc cung ứng lương thảo mà không đánh cũng bại, thần thấy, ngoài Hòa Thân Hòa đại nhân, Đại Thanh chúng ta không thể có người thứ hai được”
Nếu lời nói của Lưu Dung ban nãy như dội thùng nước lạnh vào ý đồ trừ khử Hòa Thân của Càn Long , thì lời tán thưởng Hòa Thân, sự khâm phục lòng trung thành, lời nói còn mang đầy sự hàm ơn của Phúc khang An thật như đánh vào đầu Càn Long một gậy.
Càn Long nghe xong bất giác đi xuống khỏi ngai vàng.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----