Giải quyết xong Lạc Bảo, Hòa Thân dẫn theo Lưu Toàn hối hả đến xưởng dệt Tô gia, hắn muốn đích thân đem tin tốt này đến với Tô Kỳ Nhi. Hòa Thân hễ nghĩ về mỹ nhân Tô Kỳ Nhi là tim đập rộn ràng, hắn không biết sau khi nàng nghe tin tốt này xong sẽ phản ứng như thế nào? Vạn phần cảm kích, điều đó là đương nhiên; không biết nàng sẽ báo đáp mình thế nào nhỉ? Nói không chừng sẽ hiến thân đền đáp đấy, hí hí!
Khi Hòa Thân và Lưu Toàn đến trước xưởng dệt Tô gia, ai ngờ nơi đây đã bị đám đông vây kín. Hòa Thân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn y phục của đám người này liền biết đó là công nhân trong xưởng dệt, chỉ nghe họ túm tụm bàn tán xôn xao.
“Không biết hôm nay tiểu thư tập hợp chúng ta tại đây có việc quan trọng gì nhỉ?”
“Ngươi không biết hay giả đò ngu ngơ đó! Ngày mai Giang Ninh tích tạo Lạc Bảo đại nhân sẽ dẫn quân tra phong xưởng dệt của chúng ta rồi!”
“Chẳng lẽ tiểu thư muốn chúng ta về quê, xưởng dệt đã hoạt động mấy mươi năm phải đóng cửa rồi sao? Thật là đáng tiếc!”
“Tiếc quái gì! Không làm ở đây thì chúng ta đi làm nơi khác, làm ở đâu cũng vì miếng cơm manh áo thôi.”
“Đợi lát nữa tiểu thư ra, việc đầu tiên chúng ta cần làm là đòi trả đủ tiền công cho chúng ta trước!”
Hòa Thân biết nếu không áp dụng biện pháp thì đám công nhân này sẽ làm loạn mất, hắn vội chen vào đám đông tìm Tô Kỳ Nhi, vào đến bên trong không đợi gia nhân thông báo đã chạy thẳng vào phòng Tô Kỳ Nhi.
Lúc này Tô Kỳ Nhi đang thơ thẫn bên cạnh khung dệt, vẻ mặt bi lụy càng thêm xinh đẹp, Hòa Thân đứng đó ngây ngây dại dại ngắm nhìn hồi lâu, hắn biết Tô Kỳ Nhi hiện đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, có lẽ nàng đang hoài niệm những năm tháng huy hoàng của xưởng dệt Tô gia, cũng có lẽ nàng đang đau buồn vì xưởng dệt Tô gia lại hủy trong tay nàng.
Một mỹ nhân như hoa như ngọc làm sao có thể chịu đựng bi thương thế này kia chứ? Hòa Thân quyết tâm đưa nụ cười rạng rỡ trở lại trên mặt nàng.
“Tô tiểu thư…” Hòa Thân cất tiếng gọi khẽ.
“Ai?” Tô Kỳ Nhi ngoảnh đầu lại, nét mặt đượm buồn tiều tụy.
“Sao công nhân lại tập trung hết bên ngoài thế? Nàng có chuyện quan trọng cần nói với họ à?” Hòa Thân giả đò ngây thơ hỏi.
“Ngày mai… ngày mai Lạc Bảo sẽ dẫn quân tra phong xưởng dệt Tô gia đã tồn tại 60 năm rồi, ta… ta còn biết phải làm gì chứ?” Tô Kỳ Nhi nghẹn ngào thốt lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Hòa Thân chua xót trong lòng, cũng không biết an ủi nàng thế nào, chỉ nhỏ nhẹ hỏi một câu: “Tô tiểu thư, chẳng lẽ nàng đã quên lời hứa của ta?”
Tô Kỳ Nhi như tóm được cái phao giữa biển cả mênh mông, ánh mắt nàng thấp thoáng hy vọng, vội đứng dậy lắp bắp: “Ngài nói trong vòng 3 ngày…”
Hòa Thân mỉm cười thông báo: “Ta là Nhân Nghĩa đại ca của xưởng dệt Tô gia mà, nay Nhân Nghĩa đại ca mang tin tốt cho nàng đây!”
“Hòa… Hòa đại nhân, chẳng lẽ ngài chịu giúp ta?”
“Hôm nay ta mang đến một tin vui, nhưng không khí ở đây buồn bã quá! Đi nào, ta sẽ thông báo tin vui trực tiếp với công nhân của nàng!” Hòa Thân nhất thời cao hứng, nắm lấy tay Tô Kỳ Nhi bước nhanh ra khỏi phòng.
Tô Kỳ Nhi hoảng sợ trước hành động táo bạo của Hòa Thân, giữa ban ngày ban mặt sao có thể… Nhưng nàng nghĩ lại chẳng phải mình luôn mơ tưởng được như thế sao? Thế là nàng không hề chống cự, mặc kệ Hòa Thân nắm tay cùng đi ra ngoài.
Đám đông công nhân tụ tập bên ngoài đang nóng ruột chờ đợi, đã có một số người mất hết kiên nhẫn bắt đầu la ó om sòm, có vài tên còn xách động đám đông xông vào trong tìm Tô Kỳ Nhi. Hòa Thân nhăn mặt khó chịu, thật muốn bảo Lưu Toàn quay về dẫn một đội quan binh đến trừng trị bọn công nhân nông cạn này, nhưng nghĩ lại nếu sau này mình không làm tham quan nữa, muốn kinh doanh làm giàu thì có lẽ xưởng dệt Tô gia là căn cứ địa đầu tiên của hắn, đám công nhân này sẽ trở thành công cụ giúp hắn tung hoành thương trường, bây giờ không thể hành động lỗ mãng được.
Còn nhớ có một vị vĩ nhân từng nói “Giai cấp công nhân là giai cấp có hy vọng nhất trong tương lai.”, thế là Hòa Thân bỏ tay Tô Kỳ Nhi ra, không hề do dự bước lên bậc thềm cao trước mặt đám đông.
Hòa Thân thong dong phe phẩy quạt vài cái, dõng dạc cất tiếng: “Các vị huynh đệ tỷ muội, mọi người hãy yên lặng, ta có vài lời muốn nói!”
Đám đông thấy Hòa Thân chỉ mới ngoài hai mươi tuổi nhưng khí thế phát ra lại uy nghi tột đỉnh, thế là tiếng la ó từ từ im bặt. Hòa Thân vừa định nói tiếp, một công nhân tách khỏi đám đông hét lớn: “Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi định thay Tô tiểu thư trả tiền công cho chúng ta?”
Đám đông nghe thế lại bắt đầu nhao nhao, vài tên tính tình nóng nảy hùa theo kêu réo: “Ai không biết xưởng dệt Tô gia sắp phải đóng cửa chứ? Ai đến giải quyết cũng vô dụng thôi.”
“Nghe nói Giang Ninh tích tạo Lạc Bảo đại nhân ngày mai sẽ dẫn quân đến bắt người, ngươi có đấu lại Lạc Bảo đại nhân không hả?”
Sao thời nào cũng có những kẻ ưa phá rối thế nhỉ? Đổi lại lúc bình thường Hòa Thân đã nổi đóa rồi, nhưng lần này hắn rất biết kiềm chế, mỉm cười tự tin nói: “Tại hạ là Nhân Nghĩa đại ca Hòa Thân của xưởng dệt Tô gia, hôm nay được Tô tiểu thư nhờ cậy, có mấy việc cần thông báo với mọi người.”
Hòa Thân chưa nói hết câu, đám đông bên dưới lại nhao nhao bàn tán. Lần trước xưởng dệt Tô gia bị nhiều thương gia bao vây tấn công, chính là Nhân Nghĩ đại ca ra mặt giúp Tô Kỳ Nhi giải vây, việc này đã sớm lan truyền trong giới công nhân rồi, ai cũng biết Nhân Nghĩa đại ca trước kia là tri phủ Nam Kinh, nay lại lên chức quan lớn hơn. Nay thấy Nhân Nghĩa đại ca xuất hiện, mấy trăm người lập tức bị thu hút vào Hòa Thân ngay.
Hòa Thân ho khan vài tiếng, lớn tiếng nói: “Hôm nay ta sẽ thay mặt Tô tiểu thư thông báo 3 việc, mọi người có gì muốn nói hãy đợi ta nói xong trước đã, ý mọi người thế nào?”
“Được! Được!”
“Nhân Nghĩa đại ca hãy nói đi! Chúng tôi xin nghe!”
“Ai dám làm ồn ta mắng tổ tiên mười tám đời nhà nó!”
Hòa Thân phẫy tay ra dấu bảo mọi người im lặng, nói lớn: “Việc thứ nhất, tên Giang Ninh tích tạo Lạc Bảo ưa gây sự với xưởng dệt Tô gia vì gây thâm hụt ngân sách một khoản tiền lớn nên hôm qua đã bị triều đình cách chức rồi, hiện đang bị giam trong đại lao Nam Kinh, nghe nói vài ngày nữa còn bị trị tội nghiêm…”
Tin chấn động trên vừa tung ra, đám đông ồn lên như ong vỡ tổ, ai nấy đều vui mừng hớn hở khoa tay múa chân.
“Việc thứ hai, hôm nay là ngày vui lớn của xưởng dệt Tô gia, ta quyết định thưởng cho mỗi người 2 lượng bạc, hôm nay cho nghỉ một ngày, mọi người hãy về nhà đoàn tụ với gia đình…”
Đây lại là một tin chấn động, đám đông công nhân reo hò phấn khích, lao động cực nhọc cả năm ở đây cũng không kiếm được một lượng bạc, vị Nhân Nghĩa đại ca này thưởng một cái là 2 lượng, đám đông công nhân không tôn Hòa Thân làm thánh thần mới lạ.
“Việc thứ ba, ờ… Ngày mai mọi người nhớ đi làm đúng giờ, đến đây phải cố gắng làm việc!” Hòa Thân nói xong phất tay một cái, bắt chước động tác của các vị nguyên thủ quốc gia thời hiện đại, giây phút này hắn có cảm giác mình là bậc vĩ nhân vừa cải tạo thế giới.
Phát ngân lượng đương nhiên là nhiệm vụ của Lưu Toàn rồi, Lưu Toàn cũng bị lây nhiễm phong thái hào phóng của Hòa Thân, vừa nghe chủ nhân phán “thưởng cho mỗi người 2 lượng bạc”, vội thò tay vào túi chụp một cú, nào ngờ moi ra một xấp ngân phiếu toàn mệnh giá 100 lượng, lúc này biết đổi bạc lẻ nơi đâu? Thế là tên tiểu tử Lưu Toàn được thỏa chí làm đại gia, tung xấp ngân phiếu trị giá mấy vạn lượng lên không trung, hô lớn: “Nhân Nghĩa đại ca thưởng tiền đây! Nhân Nghĩa đại ca thưởng tiền đây!”
Sau khi đám đông điên cuồng nhặt ngân phiếu mãn nguyện giải tán, Hòa Thân quay lại nhìn Tô Kỳ Nhi, chỉ thấy nàng cảm động òa khóc nức nở, hắn cười tủm tỉm bước lại gần, Tô Kỳ Nhi vội gạt nước mắt dặn dò a hoàn tùy thân Cầm Tâm: “Mau đi chuẩn bị yến tiệc, đêm nay ta phải đáp tạ Hòa đại nhân…”
“Tiểu thư, bày tiệc ở đâu ạ?” Tiểu a hoàn Cầm Tâm vui vẻ hỏi.
“… Ờ thì… bày trong phòng của ta vậy!” Tô Kỳ Nhi thẹn thùng thốt lên.
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----